Nghe bà Tư nói đến đây, tôi đã nhận ra một điểm kỳ lạ.
"Tại sao một thứ không sống không chết sau khi vào thánh địa lại tu luyện được thành tiên?"
Thánh địa đó là bất khả xâm phạm, không thứ gì có thể sinh sống bên trong đó được, đến cây cỏ cũng mục rữa. Nhưng tại sao tượng người gỗ liễu này sau khi bị ném vào trong thì không những không bị tan biến mà ngược lại còn tu được thành tiên?
Thấy tôi hỏi vậy, bà Tư dừng lại một chút rồi quay đầu nhìn ông cụ Tôn với dáng vẻ như đang suy nghĩ gì đó, sau đó hỏi bằng giọng hồ nghi:
"Rốt cuộc ông đã nói với đồ đệ mình thế nào? Chuyện về thánh địa, ông chưa nói với cậu ta sao?"
Ông cụ Tôn đang tập trung nghe chuyện giờ bỗng nhiên thấy bà Tư chuyển chủ đề sang mình thì chớp mắt hai cái rồi tỏ ra vô tội:
"Này bà già, bà nói chuyện gì thì nói nhưng đừng cái gì cũng lôi tôi vào. Nhà họ Uy các người thúc ép tôi như vậy, tôi làm gì có thời gian mà giải thích?"
Bà Tư đảo mắt chán chường, cái miệng xung quanh đầy nếp nhăn bỗng phì cười. Bà ấy không thèm đôi co với ông cụ Tôn nữa mà lại quay đầu nhìn sang tôi.
"Thánh địa này mặc dù có một chữ 'thánh' nhưng thực ra là nơi thông giữa âm - dương, sống - chết, tục gọi là 'cổng gió âm'!"
"Cổng gió âm?"
Tôi kinh ngạc, không ngờ thánh địa sau núi lại được gọi với cái tên 'cổng gió âm' này.
Cổng gió âm hơi khác với con đường âm dương một chút. Mặc dù đường âm dương cũng có thể nối giữa âm và dương nhưng vốn dĩ nó không được phép tồn tại. Chỉ là có một số kẻ đã dùng thủ đoạn để mở ra một con đường như vậy mà thôi.
Nhưng cổng gió âm thì lại khác, có thể nói, nó là một con đường bắt buộc phải đi qua để vào vòng sinh tử luân hồi.
"Nếu nơi đây là cổng gió âm thì thứ không sống không chết như tượng người gỗ liễu có thể thành tinh ở bên trong đó cũng không phải chuyện lạ. Âm khí có thể bồi bổ cho nó, dương khí có thể nuôi dưỡng nó. Có thể nói, chỉ có nơi như vậy mới tạo ra được một loại tiên kỳ lạ như vậy".
Lời giải thích của bà Tư tôi cũng đã hiểu. Tôi cau chặt mày lại, chẳng trách đến Hồ đại tiên cũng phải kiêng dè nó như vậy, hóa ra tượng người gỗ liễu này là thứ nửa âm nửa dương. Đối phó với một tiên gia như vậy thì dùng thủ đoạn gì cũng vô dụng.
Tôi cũng lờ mờ hiểu ra tại sao ông nội lại phong ấn nó lên cơ thể tôi.
Nghĩ tới phong ấn, trong đầu tôi lại nghĩ tới cảnh từng người trong Trương gia thôn đâm đầu vào cây cột đen tự vẫn.
"Đợi đã! Nếu tượng người gỗ liễu này là thủ đoạn của nhà họ Uy thì cảnh tượng trước đó bà cho tôi xem cũng là do nhà họ Uy mà ra sao? Quả thực nhà họ Uy các bà đã ép tất cả người Trương gia thôn phải chết sao?"
Theo cách nói của bà Tư, tượng người gỗ liễu này là do nhà họ Uy muốn làm náo loạn thánh địa nên mới vứt vào đó. Vậy thì làm gì có chuyện trùng hợp đến nỗi người dân trong thôn tự dưng đâm đầu vào cột chết?
Nếu nói hai việc này không liên quan đến nhau thì đúng thật là khó tin.
Hai mắt tôi trợn tròn lên, giận dữ nhìn bà cụ vẫn đang vô cùng bình thản trước mặt.
Nếu thực sự người nhà họ Uy hại chết người của Trương gia thôn thì món nợ máu này tôi nhất định phải đòi lại!
"Nhóc con, cậu cũng đánh giá cao nhà họ Uy quá rồi. Mặc dù nhà họ Uy có nhiều cao thủ nhưng dù gì cũng chỉ là một thế lực mà thôi, chúng tôi cũng sợ giết người tạo nghiệp chướng chứ".
Trước cơn giận dữ của tôi, bà Tư chẳng hề nao núng, vẻ mặt vô cùng thản nhiên.
"Những thứ cậu nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật. Nói trắng ra, nhà họ Uy chúng tôi cũng chỉ là bị người ta lợi dụng mà thôi".
Câu này của bà Tư nửa úp nửa mở, bà ấy cũng không hoàn toàn phủ nhận đây là hành động của nhà họ Uy nhưng cũng ngầm chỉ ra sau lưng nhà họ Uy, còn có một kẻ đáng sợ hơn đang thao túng tất cả".
"Tóm lại là bốn mươi năm trước, Trương gia thôn gần như đã tuyệt diệt. Cả thôn đều bị người ta dùng tà thuật hiến tế cho tượng người gỗ liễu kia. Hiện giờ trong thánh địa đã không còn tám cây cột kia, chỉ còn lại Thiên đăng mà thôi".
"Ngọn đèn đó là do ông nội cậu để lại".
Tôi không nói gì, cẩn thận suy ngẫm về những lời bà Tư vừa nói.
Thấy tôi không lên tiếng, bà Tư ho khan một tiếng rồi nói tiếp.
"Có vẻ tôi hơi lạc đề rồi. Có điều mặc dù tượng người gỗ liễu kia đã hại Trương gia thôn nhưng nó cũng đã cứu mạng cậu".
Tôi vẫn chưa kịp hiểu rõ mối quan hệ giữa tượng người gỗ liễu và thánh địa thì bà Tư đã đột ngột chuyển chủ đề.
"Đợi đã, bà già kia, sao bà cứ nói chuyện không đầu không cuối thế, tôi sắp đau đầu đến ngất xỉu rồi. Rốt cuộc bà muốn nói với đồ đệ tôi thông tin gì?"
Tôi đang hoa mày chóng mặt thì ông cụ Tôn đứng cạnh đã không nhịn được nữa, giận dữ nói với bà Tư một câu.
Có điều câu này nghe như phàn nàn nhưng thực ra lại là nhắc nhở bà Tư.
Bà Tư liếc ông cụ Tôn một cái, sau đó trầm ngâm một lát rồi mới tiếp tục nói.
"Vậy tôi sẽ kể tượng người gỗ liễu này đã cứu cậu như thế nào nhé!"
Bà Tư thở dài như hồi tưởng lại một câu chuyện xa xưa...
Bốn mươi năm trước, sau khi Trương gia thôn bị hiến tế cho tượng người gỗ liễu, tượng người gỗ liễu kia mượn máu của hai trăm người đó, một bước thành tiên. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Mặc dù ông nội tôi cứu được vài người nhưng cũng không thể cứu được tất cả.
Còn tượng người gỗ liễu vừa mới thành tiên nên chưa kịp ổn định lại thì đã bị ông nội tôi nhanh chóng thu phục rồi phong ấn vào trong người bố tôi.
Phong ấn đó kéo dài tới hơn mười năm.
Hơn mười năm sau, mẹ tôi có thai, lại còn là sinh đôi nên cả nhà ai nấy đều vui mừng. Chỉ có ông nội tôi trong ngày vui đó đã gieo một quẻ, sau đó thì nụ cười tắt phụt.
Nói đến đây, bà Tư khẽ thở dài.
"Thực ra lúc đó ông nội cậu đã biết hai đứa trẻ này không thể sống nổi, bởi tượng người gỗ liễu được nuôi dưỡng bằng cả âm lẫn dương lại còn được cúng tế bằng máu người đó sớm đã biết được ý trời. Cho nên, nó đã đặc biệt sắp xếp cho nhà họ Trương một định mệnh, đó chính là phải tuyệt hậu!"
Sau khi bà ấy nói dứt lời, trong lòng tôi trĩu nặng.
Từ trước đến giờ tôi chưa từng nghĩ tượng người gỗ liễu thần bí khó đoán trên người mình lại có bản lĩnh lớn đến vậy!
"Nhưng... nhưng không phải ông nội tôi là người giữ đèn hay sao? Ông ấy có thể điều khiển sự sống và cái chết, sao có thể bị một tượng người gỗ liễu..."
Tôi thấy hơi khó hiểu, dù tượng người gỗ liễu có bản lĩnh lớn đến đâu thì cũng chỉ là một khúc gỗ thành tiên mà thôi, sao có thể thắng được cả ông nội tôi?
Tôi nói năng hơi lắp bắp, ông cụ Tôn đứng bên cạnh chắc cũng hiểu lúc này tâm trạng tôi đang rối bời thế nào nên khẽ vỗ vai tôi.
"Đại đồ đệ, cậu vẫn chưa hiểu sao? Người giữ đèn chính là một ngọn đèn đi trước chỉ đường dẫn lối cho người đời, sao có thể vì việc riêng mà tùy tiện thay đổi vận mệnh trái ý trời chứ?"
"Có điều ông nội cậu vì cậu mà đã làm ra chuyện như vậy".
Ông cụ Tôn vừa an ủi tôi xong thì bà Tư như thể lập tức giáng cho tôi một cái tát.
"Năm đó ông nội cậu vì bảo vệ cậu nên không những đã hy sinh đứa em song sinh của cậu mà còn hy sinh cả bà nội cậu".
Nói dứt lời, gương mặt bà Tư như thể hiện lên vẻ bất bình.