"Trước đấy tôi đã nói với cậu rồi, Hồ Oa quay về thì cả thôn sẽ phải chết. Nhưng tôi đã nói với cậu rồi mà cậu vẫn quay về, giờ người trong thôn chết hết rồi, cậu hài lòng chưa?"
Đôi mắt đã hơi vẩn đục của bà Tư nhìn tôi với vẻ ý tứ sâu xa, mặc dù không nói ra nhưng vẻ mặt bà ấy đã hiện lên mấy chữ "đáng đời cậu".
Nhưng không thể không nói câu này của bà ấy quả thực là sự đả kích lớn đối với tôi.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng quái dị đáng sợ ban nãy là do tôi mà ra thì cảm giác áy náy lại khiến nỗi phiền não trong lòng tôi dậy lên như sóng.
"Bà Tư, bà nội tôi ơi! Đã đến nước này rồi, bà đừng có đùa nữa được không?"
Thấy mặt tôi biến sắc, nhiệt độ cơ thể tăng cao thì ông cụ Tôn đang dìu tôi lúc này cuống cả lên, quay đầu về phía bà Tư hét lớn.
Thấy ông cụ Tôn lo sợ, bà Tư ban nãy còn sầm mặt giờ cười tươi như hoa.
"Quả nhiên, mạng sống của Tôn khỉ già này nằm trên người cậu ta".
Sau khi chế nhạo ông cụ Tôn, bà ấy giơ cái tay nhăn nheo lên, nhanh chóng điểm vài cái lên lồng ngực tôi.
Sau một cơn đau nhói, tà khí trong cơ thể tôi thoát ra ngoài như một quả bóng xì hơi.
"Máu của người nhà họ Trương đúng là đặc biệt, chẳng trách ông nội cậu dặn dù làm bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ tính mạng cậu".
Bà Tư đánh giá tôi một lượt, chậc lưỡi rồi cảm thán một câu.
Thấy bà già này luôn miệng nhắc ông nội tôi, tôi càng thấy ghét bà ta hơn. Nhưng không còn cách nào, tôi bị bà Tư hành cho đến nỗi thể lực cạn kiệt nên cho dù rất muốn thể hiện chút bản lĩnh cho bà ta xem thì cũng bất lực, chỉ đành dựa vào võ mồm vậy.
"Người nhà họ Trương chúng tôi máu nóng, ngược lại với nhà họ Uy các người".
Tôi nghiến răng, lạnh lùng nhìn bà ta rồi đáp.
Nghe tôi nói vậy, bà Tư không nổi giận mà ngược lại còn gật đầu với tôi vẻ tán thưởng.
"Ồ, không tồi, có chút hình bóng của Trương Kinh đấy".
Nói rồi, không đợi tôi nói gì thêm, bà ta lại nói tiếp.
"Câu trước đó tôi nói thực ra chỉ có một nửa là sự thật. Trương gia thôn các người hôm nay phải tuyệt diệt, chỉ là nó không liên quan gì đến việc cậu có quay trở về hay không. Tôi nói như vậy vốn là muốn xem ông già Tôn này cuống cuồng lên rồi làm hỏng chuyện thôi".
Bà Tư vừa nói vừa đắc ý nhìn ông cụ Tôn.
Ông cụ Tôn nhìn lại bà ta rồi đảo mắt chán chường. Bà Tư nhìn thấy biểu cảm của ông ấy thì càng cười vui hơn.
Nhưng giờ tôi cảm thấy chẳng thể cười nổi.
Ban nãy bà ta cũng nói rồi, mặc dù cái tôi thấy là ảo ảnh nhưng đó cũng là sự thật. Điều đó có nghĩa là những người phụ nữ Trương gia thôn đó đã chết thảm trong thánh địa, lại còn là do bị người thân ruột thịt...
Vừa nghĩ tới những hồn thể đen ngòm bay trên bầu trời thánh địa, lại còn toàn là những gương mặt tôi quen thì lòng tôi quặn thắt lại.
Tôi không hiểu, cũng không hiểu nổi!
"Nhóc con, cậu muốn biết chân tướng không?"
Thấy mặt tôi rất khó coi, bà Tư cuối cùng thở dài, bỗng chốc mặt nghiêm lại.
"Hiện giờ chắc hẳn cậu cũng đã biết rồi, ngọn núi phía sau Trương gia thôn chính là một thánh địa không thể đặt chân tới. Ông nội cậu là người giữ đèn nhiệm kỳ trước, còn cậu chính là người giữ đèn tiếp theo. Rốt cuộc cậu có hiểu làm người giữ đèn có nghĩa là gì không?"
Bà Tư nói giọng xa xăm, thong thả hỏi tôi một câu.
Trước đó khi tôi nghe ông cụ Tôn và Tam Thanh nhắc tới người giữ đèn, tôi hiểu rằng người giữ đèn là người có thể thao túng hai giới âm dương, là người có sức mạnh làm đảo lộn trời đất.
"Có phải cậu cho rằng người giữ đèn có thể tùy ý thao túng việc âm dương, sống chết, nhân quả luân hồi không?"
Bà Tư cũng là người rất nhạy bén, từ vẻ mặt là bà ấy đã đọc được suy nghĩ của tôi.
Tôi do dự một lát, sau cùng khẽ gật đầu.
"Quả nhiên, cậu đó, đúng là trẻ người non dạ. Cậu không trải qua sự hỗn loạn như thời ông nội cậu nên đương nhiên là không hiểu được!"
Bà Tư gật đầu, sau đó lại lắc đầu như thể có chút thất vọng.
"Người giữ đèn có thể chỉ điểm âm dương, thay đổi sinh tử luân hồi nhưng quan trọng nhất là người đó chính là một ngọn đèn, một ngọn đèn có thể chiếu sáng và dẫn dường!"
Khi nói câu này, đôi mắt bà Tư dán chặt vào tôi như thể hy vọng câu nói của mình có thể khiến tôi sáng tỏ.
Tôi cau mày, lờ mờ hiểu ra thứ gì đó nhưng suy nghĩ trong đầu vẫn chưa được mạch lạc.
Bà Tư không tiếp tục nói về vấn đề này nữa mà đột ngột đổi vấn đề, lại nhắc tới ông nội tôi.
"Nhóc con cậu luôn coi nhà họ Uy chúng tôi là kẻ thù, việc này thực ra cũng không sai, hai nhà chúng ta từ mười mấy năm trước đã bắt đầu đối địch nhau rồi. Đặc biệt là ông nội cậu, năm xưa nhà họ Uy hết uy hiếp rồi lại dụ dỗ, dùng không biết bao nhiêu thủ đoạn để ông ấy xuất sơn nhưng ông nội cậu chẳng hề nể mặt, lại còn vì nhóc con cậu mà phạm cả điều đại kỵ".
Tôi lặng người, bà Tư này rõ ràng là người nhà họ Uy, tại sao lại hiểu rõ về ông nội tôi đến vậy?
"Cậu còn nhớ cái bào thai quỷ không?"
Thấy mặt tôi đầy vẻ nghi ngờ, bà Tư thoáng trầm ngâm rồi lại tiếp tục đổi chủ đề.
Nghe đến nhân vật này, đột nhiên trái tim tôi như nhói lên một cái.
Cái thứ không phải người không phải quỷ, không sống không chết đó lại là em song sinh của tôi.
"Rốt cuộc bà muốn nói gì?"
Tôi hơi mất kiên nhẫn nhìn bà cụ đang ngồi trước mặt.
Nếu ông nội tôi còn sống thì có lẽ cũng giống như bà cụ này.
"Cậu cũng không cần phải oán hận tôi như vậy làm gì. Đúng là tôi là người nhà họ Uy, nhưng tình nghĩa giữa tôi và ông nội cậu trước đó còn sâu đậm hơn là với người nhà họ Uy".
Nói đến đây, bà Tư như thể nhìn thấy ông nội tôi, đôi mắt vẩn đục như lóe lên một tia sáng.
"Hôm nay tôi tới để nói cho cậu biết, năm đó ông nội đã vì cậu mà làm những gì".
Câu tiếp theo, bà Tư nói vô cùng chậm rãi, nhưng dòng suy nghĩ trong đầu tôi dường như vẫn hơi quá tải nên không theo kịp.
"Chuyện này phải bắt đầu từ bốn mươi năm về trước. Lúc đó, ông nội cậu vừa tiếp nhận trách nhiệm là người giữ đèn tiếp theo. Còn nhà họ Uy thì có kế hoạch lập đại trận thống lĩnh thiên hạ".
"Đại trận này nếu được khai triển ở ngọn núi sau Trương gia thôn thì chắc chắn sẽ thành công. Nhưng ngoài ông nội cậu ra thì không ai vào được thánh địa, cho nên nhà họ Uy tìm mọi cách để đàm phán với ông nội cậu để ông ấy giúp họ khai triển trận pháp này".
"Kết quả chắc cậu cũng rõ, ông nội cậu không những quả quyết từ chối mà còn vô cùng bất mãn về hành vi của nhà họ Uy, thậm chí ông ấy còn tìm cách ngăn đại trận của họ".
"Bởi vậy, nhà họ Uy mới hoàn toàn lật mặt với ông nội cậu, dùng thủ đoạn vô cùng hạ lưu để đối phó ông nội cậu".
Nói đến đây, trong đôi mắt bà Tư như có những cảm xúc đan xen vô cùng phức tạp.
"Nhà họ Uy dùng tính mạng của tất cả người trong thôn để ép ông nội cậu xuất sơn!"
Nghe tới đây, máu trong người tôi như sôi lên, trong lòng vô cùng căm phẫn.
"Tám cây cột gỗ liễu đó là thủ đoạn của nhà họ Uy. Bọn họ đã không vào được thánh địa thì sẽ hủy hoại thánh địa đó".
"Tám cây cột gỗ liễu đó là linh mộc nghìn năm ngày ngày được cúng tế. Mặc dù nó có linh khí nhưng chưa thể làm nên việc gì. Nó là một vật nằm giữa sống và chết nên mới có thể đi vào thánh địa".