Mặc dù ông nội tôi biết dù chúng tôi sinh ra cũng sẽ bị chết yểu nhưng ông vẫn không từ bỏ mà bảo mẹ tôi an tâm dưỡng thai.
Bố tôi tưởng ông nội đã nghĩ ra cách cứu chúng tôi nên đã vâng lời ông nội mà chăm sóc chúng tôi rất kỹ đến tận ngày mẹ tôi lâm bồn.
"Trước hôm mẹ cậu sinh, ông cậu đột nhiên đưa mẹ cậu vào trong thành phố. Lúc đó, tôi chính là người mở cửa cho ông cậu. Toàn thân ông ấy khi đó toàn là máu, còn mẹ cậu thì bụng mang dạ chửa, mặt mày hoảng hốt đứng sau lưng ông ấy..."
Bà Tư nheo mắt lại nhìn xa xăm như thể quay trở lại một ngày xưa cũ.
"Ông nội cậu chỉ nói một câu rồi đưa mẹ cậu rời khỏi đó, chính là 'tôi đã phá trận pháp thống lĩnh thiên hạ rồi'!" Lúc ấy tôi còn chưa hiểu ý ông cậu, cho đến tận mười năm về trước chúng tôi khó khăn lắm mới khởi động được trận pháp ở cao ốc Phương Viên. Khi đó tôi mới hiểu được ý tứ trong lời nói của ông ấy".
"Hóa ra ông ấy sợ nhà họ Uy dùng trận pháp này để làm hại nhân gian, cho nên trước ngày cậu sinh một ngày, ông ấy đã dùng tính mạng của một gia đình âm dương sư để phong ấn hoàn toàn trận pháp này".
Nghe bà Tư giải thích xong, tôi mới đột nhiên nhớ ra sát khí của hai mẹ con mà tôi gặp trong căn nhà trên phố, còn cả nữ quỷ hận nhà họ Trương chúng tôi thấu xương nữa.
Hóa ra những lời nữ quỷ nói là sự thật, ông nội tôi thực sự đã giết cả nhà cô ấy. Có điều đó là vì ông tôi muốn phong tỏa trận pháp làm hại người đời này.
"Nhưng tại sao ông nội tôi..."
Tôi còn đang định hỏi thì đột nhiên lại suy nghĩ thông suốt.
Thấy tôi không hỏi hết câu, bà Tư đột ngột dừng lại, hiểu rằng tôi đã nghĩ ra nguyên do.
Bà ấy nhìn tôi mà như cười như không.
"Cậu muốn hỏi tại sao ông nội cậu lại vội vã đến thế, lại còn dùng phương thức cực đoan như vậy để phong tỏa trận pháp phải không? Lúc đó tôi cũng không hiểu được, nhưng sau này tôi đã hiểu. Bởi vì khi đó, ông nội cậu đã chuẩn bị cho cái chết".
"Mà thứ khiến ông nội cậu hy sinh cả tính mạng đó chính là cậu".
"Để cậu được sống tiếp mà ông ấy đã đánh đổi cả tính mạng mình, dùng mệnh cách của em song sinh cậu bù lại cho mệnh khuyết của cậu. Sau đó lại còn ép tượng người gỗ liễu trong người bố cậu đi vào trong người cậu rồi phong ấn lại, tạo nên mối liên kết như máu thịt giữa cậu và tượng người gỗ liễu kia, cả hai phải cùng tồn tại".
"Đó là lý do tại sao tượng người gỗ liễu trong người cậu hiện giờ ngoan ngoãn như vậy, lại còn ra mặt cứu cậu khi gặp nguy hiểm. Phải biết rằng huyết mạch của nhà họ Trương đem lại khả năng tự phục hồi vô cùng thần kỳ, cho nên mới có thể phong ấn được thứ đó mà không bị nó nuốt gọn. Nhưng mặc dù là vậy, phong ấn mười mấy năm đó cũng suýt lấy mạng bố cậu".
Nói đến đây, bà Tư như thể đã thấm mệt nên dừng lại một lát rồi chớp mắt nhìn tôi.
Lúc này tôi đang tập trung nghe bà ấy nói, không hề để ý rằng toàn thân mình đã toát hết mồ hôi lạnh, thậm chí cả bộ quần áo tôi đang mặc đã ướt đẫm.
"Ông nội cậu quả thực rất giỏi. Chúng ta sinh ra làm người, bất kể là tu Đạo gì thì trong lúc nguy nan cũng chỉ nghĩ tới bản thân mình. Nhưng ông nội cậu trước giờ chưa từng nghĩ tới bản thân mà luôn đặt đạo nghĩa lên trên hết".
Như thể sợ tôi không hiểu nên bà Tư chậm rãi giải thích:
"Ông nội cậu liều mạng bảo vệ cậu, cũng có nghĩa là liều mạng bảo vệ huyết mạch nhà họ Trương".
Nói dứt lời, bà cụ đang ngồi trước mặt tôi như thở phào một hơi, một tay chống xuống đất rồi chậm rãi đứng dậy.
"Việc đã đến nước này, những thứ tôi có thể nói cũng chỉ có vậy. Hiện giờ Trương gia thôn đã tuyệt diệt, lại còn xuất hiện một con đường âm dương như vậy nên những việc sau này phải nhờ cả vào cậu!"
Không biết tại sao nói nhiều chuyện về ông nội tôi lại giống như gợi lại ký ức bi thương của bà Tư vậy. Tôi nhìn rõ trong đôi mắt mờ đục của bà ấy ngân ngấn nước.
Những việc về sau tôi cũng lờ mờ biết được
Bà nội biết chuyện ông nội định hy sinh mạng sống để bảo vệ tôi nên tự mình treo cổ tự vẫn ở cái cây trước thôn.
Những dữ kiện lộn xộn trong đầu tôi như được xâu lại thành chuỗi từng chút một.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ hơn thì vẫn còn rất nhiều điều khó hiểu.
Ví dụ như hành động của người dân Trương gia thôn hôm nay và ngọn đèn mà ông nội tôi để lại có ý nghĩa gì?
Còn nữa, điều tôi muốn hỏi là tại sao bà Tư lại biết rõ chuyện của ông nội tôi như vậy?
Có điều chưa đợi tôi mở miệng ra hỏi thì bà Tư đã quay lưng định rời khỏi đó.
"Đợi đã!"
Thấy bà Tư chưa nói hết câu chuyện đã định rời khỏi, tôi vội vã đứng dậy muốn gọi bà ấy lại nhưng chợt nhận ra cơn đau trên người khiến tôi không đứng dậy nổi.
Thấy tôi lớn tiếng gọi nhưng bà Tư không hề có ý định quay đầu lại. Bà ấy vừa đi vừa lầm bầm niệm gì đó.
"Nhóc con, sau này đừng về Trương gia thôn nữa. Đừng để tượng người gỗ liễu bên trong cậu tiếp xúc gần với thánh địa, giờ nó đã nghĩ tới cách để giải trừ phong ấn nên cậu phải tự bảo trọng nhé!"
Cùng với giọng nói nhỏ dần, bà Tư nhanh chóng biến mất khỏi tầm nhìn của tôi.
"Bà già này già thế rồi mà còn nhanh nhẹn gớm".
Có vẻ quan hệ giữa ông cụ Tôn và bà cụ này khá tốt nên nói chuyện không hề khách sáo. Thấy bà ấy đi khỏi, ông ấy còn bất mãn phàn nàn một câu.
Sau khi bà Tư đi khỏi tôi mới có tâm trạng để nhìn xung quanh.
Hóa ra tôi đang ở Trương gia thôn, nằm trên chiếc giường của tôi.
Mọi thứ xung quanh đều vô cùng quen thuộc, nhưng không gian lại rất yên lặng. Không có tiếng người nói chuyện, không tiếng chó sủa gà kêu, thậm chí đến cả một bóng quỷ cũng không có nốt, yên lặng như một ngôi nhà bị bỏ hoang.
"Đại đồ đệ, tôi biết giờ trong lòng cậu còn nhiều mối nghi ngờ, sau này chúng ta sẽ cùng tìm lời giải cho những vấn đề đó. Nhưng hiện giờ, tôi phải lập tức đưa cậu rời khỏi đây".
Ông cụ Tôn thấy tôi không lên tiếng thì vẻ mặt ảo não đưa mắt nhìn xung quanh, ông ấy biết tôi đang buồn phiền vì nhìn thấy cảnh căn nhà đìu hiu này. Ông cụ Tôn vội vã khoác tay tôi lên vai mình rồi dìu tôi đứng dậy.
"Sư phụ... tôi vẫn không hiểu, tại sao Trương gia thôn phải bị tuyệt diệt cơ chứ?"
Cú sốc ngày hôm nay quả thực là quá lớn khiến tôi nói không ra hơi.
"Không phải tôi đã nói rồi sao, số mệnh, là số mệnh!"
Ông cụ Tôn cũng không muốn giải thích, hiện giờ vẻ mặt ông ấy như thể đang lo lắng, chỉ muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.
Thấy ông cụ Tôn không muốn nói nhiều, tôi cũng không hỏi nữa mà cùng ông ấy ra khỏi Trương gia thôn.
Khi đi qua cổng thôn, cỗ quan tài máu kia vẫn ở đó nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là cổ thi kia không còn ở đó nữa.
Tôi có chút thất vọng, lần này về thôn không những không tìm thấy bố mẹ tôi mà tôi còn phải gần như tận mắt chứng kiến người trong thôn chết sạch.
"Sư phụ, trước đây sư phụ cũng lừa tôi sao? Thực ra sư phụ biết bố mẹ tôi không có trong thôn phải không? Nhưng tại sao sư phụ lại lừa tôi tới đây? Có phải bố mẹ tôi... thực sự đã không còn nữa?"
Lúc này trong đầu tôi có vô vàn thắc mắc nên tôi chẳng vòng vo nữa mà hỏi thẳng vấn đề luôn.