Thực ra từ trước tới nay những câu chuyện về âm dương luôn tồn tại. Giờ đây còn có thể nhìn thấy những di tích về nghi thức tế bái nữa. Có điều với những nghi thức thất bại mà bỏ mặc không quản này thì đây là lần đầu tôi nghe thấy.
“Cậu nhóc, sao cậu biết đây là nơi bỏ đi?”
Hoàng Cường nghe phân tích của tôi thì cảm thấy không hiểu, cả người cứ như trên mây.
Tôi chau mày, cũng không giải thích gì nhiều, nói chính xác hơn thì tôi không biết nên giải thích như thế nào.
Suy nghĩ một lúc tôi lại lắc đầu và tự phủ định suy nghĩ của mình.
“Nói là bỏ đi thì không thích hợp lắm nhưng mục đích của đối phương là muốn mượn dùng long mạch phá vỡ âm dương. Rõ ràng là cả nơi đây và cao ốc Phương Viên đều không thành công, mà ngược lại sẽ biến thành vùng đất sát khí cho những vong hồn không có nơi quay về tồn tại”.
Tôi chau mày như đang giải thích cho Hoàng Cường mà cũng giống như đang nói cho chính mình nghe.
Về ý đồ của đối phương, tôi thực sự không rõ lắm.
Nhưng sau khi nhìn thấy tình hình ở đây thì trong đầu tôi bỗng nảy ra một suy nghĩ.
Xem ra kẻ thiết kế căn bản cũng không thể khống chế được thế cục này.
“Cậu nhóc, vậy ý của cậu là nơi này chỉ được như vậy sao? Không thể cứu được nữa rồi sao?”
Hoàng Cường nghe hiểu như không hiểu nên đành từ bỏ không hỏi tới cùng nữa, giờ ông ấy chỉ quan tâm tới kết quả.
Tôi gật đầu.
“Trước mắt thì bố cục chết chóc ở đây tôi không thể hóa giải được, hơn nữa những hồn thể này cũng không thể tùy ý siêu độ được”.
Sau khi nghe tôi trả lời thì rõ ràng là Hoàng Cường cảm thấy đau lòng.
Chuyến đi này tôi chẳng thu hoạch được gì, có điều thay vì hoang mang, chới với như lúc ở cao ốc Phương Viên thì giờ dường như đã có chút manh mối hình thành trong tôi về vấn đề này rồi.
Khi quay trở về thành phố, Liễu Nguyệt Như đang chăm sóc Tam Thanh, mấy ngày không gặp mà có vẻ Tam Thanh gầy đi nhiều.
Điều này càng khiến lòng tôi nóng như lửa đốt. Mặc dù tượng người bằng gỗ liễu giữ được hồn thể của Tam Thanh nhưng phần xác thịt không thể chịu đựng nổi so với sự mài mòn của thời gian, nếu như cứ tiếp tục kéo dài thì dù có một ngày tôi cứu được hồn thể của Tam Thanh nhưng xác thịt cũng sẽ không thể nào chịu đựng được nữa.
Có điều đúng lúc tôi đang cảm thấy như muốn sứt đầu bể trán thì sự việc đột nhiên xuất hiện chuyển biến.
Khi tôi vừa mới quay về thành phố ngày thứ hai thì có một người được gọi là bà Tư tới tận cửa.
Bà ta vừa mở miệng đã suýt ép tôi phải ra tay với bà ta.
“Cậu nhóc nhà họ Trương, tôi là bà của Uy Chính Thiên, nếu theo vị trí thì cậu phải gọi tôi một tiếng bà Tư mới phải”.
Tôi cảnh giác nhìn chăm chăm người phụ nữ chống gậy với hàm răng sắp rụng hết sạch ngay trước mặt. Lúc này phía sau tôi là Liễu Nguyệt Như với vẻ bận rộn và Tam Thanh còn đang hôn mê bất tỉnh.
Lẽ nào nhà họ Uy định nhân cơ hội này để tuyệt diệt người khác sao?
Đôi mắt tôi lạnh băng, sải bước đi tới trước ép bà ta lùi về sau đó ngoắc tay khóa chặt cửa, đôi mắt tôi để lộ sát khí nhìn chăm chăm nhất cử nhất động của bà ta.
“Cậu nhóc nhà họ Trương, cậu không cần nhìn tôi bằng ánh mắt thù hằn như vậy, tôi đại diện cho nhà họ Uy tới đàm phán với cậu”.
Có lẽ thấy sát khí của tôi quá hùng hậu nên bà ta có phần không chịu được và nói ra ngay lý do tới đây của mình.
“Hừ, đàm phán? Chúng tôi và nhà họ Uy có gì mà đám phán chứ?”
Người nhà họ Uy ai cũng lòng lang dạ sói, vô cùng tàn độc, những lời như vậy mà nói ra với tôi thì đúng là chuyện nực cười.
“Cậu nhóc, năm xưa tôi và ông nội cậu cũng có chút thâm tình, chỉ tính riêng điều này thì cậu cũng nên nói năng khách sáo với tôi một chút”.
Có lẽ bà Tư được người khác kính trọng đã quen nên không ngờ bị một kẻ vãn bối như tôi bật lại và cảm thấy khó chịu.
Thế nhưng bà ta không nhắc tới ông nội tôi còn đỡ. Vừa nhắc tới khiến tôi càng muốn bốc hỏa.
“Câm miệng, không được nhắc tới ông nội tooi1”
Tôi quát lên, cũng mặc kệ đối phương là một bà lão đã tám mươi tuổi, thế là tôi lao về phía bà ta.
Không phải tôi độc ác không nương tay với người gìa mà thực sự là thủ đoạn của nhà họ Uy nhiều vô số kể, tôi luôn phải chịu thiệt thòi, bị dắt mũi nên không thể không đề phòng.
Trước đây còn có Tam Thanh và ông Tôn giúp tôi, giờ thì chỉ có mình tôi, vì vậy tôi phải mạnh mẽ khi ra tay.
Hơn nữa tôi cũng không tin là trưởng bối của nhà họ Uy thì lại dễ trúng chiêu của tôi như vậy.
Quả nhiên cú đấm của tôi không những không đánh trúng mặt bà ta mà thậm chí tôi còn ngã chống vó như chó táp phân.
Bà lão vừa nãy còn đứng trước mặt tôi đã biến mất ngay khi tôi giơ nắm đấm ra.
Không chỉ có như vậy, đợi khi tôi chật vật đứng dậy xong thì phát hiện xung quanh đã có sự thay đổi.
“Cậu về lúc nào vậy?”
“Cậu vẫn còn mặt mũi quay về sao?”
Bên tai tôi văng vẳng tiếng chửi rủa.
Tôi cảm thấy sợ hãi, lẽ nào là dịch chuyển không gian? Trong nháy mắt tôi đã quay trở lại ngay phía ngoài thôn nhà họ Trương.
Nhìn những người dân tập trung xung quanh mình tôi như bị người khác bóp nghẹt nội tạng, không thể thở nổi. Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
“Không đúng, đây nhất định là ảo ảnh! Trên đời này làm gì có cái gọi là dịch chuyển không gian thời gian chứ!”
Tôi hoảng loạn tới mức cuống cuồng nhưng vẫn cố ép bản thân bình tĩnh lại.
Những dị nhân trên đời này không ít, thủ đoạn cũng nhiều vô kể, nhưng dù là kỳ dị thế nào thì cũng không thể nào có năng lực siêu nhiên giống như thể loại được biểu diễn trên truyền hình được.
Dịch chuyển không gian thời gian rõ ràng là một sự vô lý không tưởng.
Khả năng duy nhất chính là khi tôi ra tay với bà lão này thì bà ta đã sử dụng tà thuật với tôi.
Hoặc là khi chúng tôi nhìn thấy nhau lần đầu thì tôi đã bị trúng huyễn thuật của bà ta rồi.
Tôi cắn mạnh vào lưỡi, nhổ một ngụm máu tươi xuống đất.
Thế nhưng huyễn tưởng vẫn không bị phá vỡ.
Tôi cuống cuồng khi nhìn thấy mấy người phụ nữ lao lên như muốn xé nát mình.
Huyễn tưởng này chân thật quá, giống như tôi lại trở về cái ngày bị Uy Chính Thiên và người dân thôn đuổi như chuột chạy bờ tường vậy.
Nhưng những vết cào kia không hề khiến tôi cảm thấy đau đớn, tôi nhìn những cánh tay không ngừng cào cấu trên người mình giống như đang cào cấu trong không khí vậy.
Khi tôi cảm thấy không hiểu thì bên tai tôi vang lên một tiếng sét nặng nề.
Chỉ thấy những người dân thôn đang phát điên kia bị tiếng sét chấn nhiếp hồn thể và đột nhiên giống như người gỗ, người nào người nấy đứng bất động tại chỗ.
Tôi đang hoang mang không hiểu thì những người gỗ kia lại cử động trở lại.
Lần này bọn họ giống như nghe theo mệnh lệnh, vô thức xếp thành hàng sau đó lần lượt đi ra khỏi thôn.
Cảnh tượng kỳ dị đó khiến tôi trợn mắt, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh trở lại.
Hơn nữa người dân thôn càng lúc càng đông. Tôi suy nghĩ thật kỹ và phát hiện ra điểm không đúng.
Lần trước khi nhà họ Uy tế bái thôn nhà họ Trương, ngoài tôi ra thì toàn bộ đàn ông trong thôn đều chết sạch.
Còn những người dân thôn trước mắt tôi đây, không chỉ có đàn ông mà thậm chí còn có rất nhiều khuôn mặt mà tôi không quen biết.
Điều không tưởng là có mấy người nhìn không tới hai mươi tuổi khiến tôi cảm thấy hết sức quen thuộc.
Tôi cảm thấy quen thuộc vì tôi nhìn thấy bộ dạng năm sáu bảy mươi tuổi của họ.
Nói cách khác, cảnh tượng trước mắt tôi là cảnh tượng xảy ra của bốn mươi năm trước.