Sau một hồi giãy giụa thì con chồn nhỏ cũng chịu an phận, đơ người ra và không còn vùng vẫy nữa.

Tôi dùng cỏ và vải mềm lót vào trong lồng rồi mới đặt nó vào. Không phải vì điều gì mà là vì sợ cái thằng nhóc này sẽ đập vào lồng sắt mà chết.

Đợi sau khi bố trí xong cho con chồn thì tôi lập tức gọi điện cho Tào Thần.

Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới kết nối. Giọng nói vui mừng của Tào Thần vang lên.

“Trương đại sư, sinh rồi! Là một thẳng bé bụ bẫm!”

Nghe thấy vậy tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

“Chúc mừng chúc mừng”.

“Trương đại sư, cậu không biết vừa rồi kỳ dị tới mức nào đâu. Đứa trẻ sinh ra không hề khóc, hai con mắt đỏ rực cứ nhìn chăm chăm bác sĩ khiến bác sĩ đều sợ hết hồn”.

Ngoài sự hào hứng ra thì Tào Thần còn mang vẻ sợ hãi.

“Nhưng sau đó khi tôi chuẩn bị gọi điện thoại cho cậu thì đứa bé lại bình thường, bắt đầu gào khóc. Vừa rồi đã kiểm tra tổng thể một lần, tất cả đều bình thường!”

Nghe Tần Thào vui mừng kể lại thì tôi không khỏi cười khổ.

Đúng là ngàn cân treo sợi tóc.

Nếu như tôi muộn một bước thì có lẽ đứa trẻ đã sớm bị hoán đổi rồi.

Giờ tình hình nhà họ Tào đã được giải quyết hay nói chính xác là mối thù hận của con chồn đối với bọn họ đã chuyển qua tôi.

Như vậy thì tôi ở lại nhà họ Tào cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Tôi ngủ nửa tỉnh nửa mê ở nhà Tào Thần một tối. Ngày hôm sau đưa theo con chồn nhỏ rời đi và chạy về nhà Hoàng Cường.

Chuyện ở khu núi mới là chuyện lớn! Chỉ có làm rõ được nguyên nhân thảm cảnh chết chóc thì tôi mới có thể nghĩ ra được cách cứu sống Tam Thanh.

Đợi khi tôi xách con chồn tới nhà Hoàng Cường thì Hoàng Cường đang ngồi trong sân phơi nắng, nhìn thấy tôi trở về, ông ấy căng thẳng sà tới.

“Cậu nhóc, phía bên đó thế nào rồi? Đã cứu được người chưa?”

Tôi nặn ra một nụ cười khó coi.

“Đừng nhắc nữa ông Hoàng. Sự hung hiểm của chuyến đi lần này, đợi sau này tôi từ từ kể kỹ lưỡng cho ông nghe. Giờ tôi lên núi xem, ông có thể đưa tôi đi không?”

Tối qua tôi ngủ không ngon rồi lại thêm cả đống phiền phức nên tinh thần của tôi có phần uể oải.

Tới giờ tôi chẳng còn nghĩ tới việc nghỉ ngơi nữa, chỉ muốn nhanh chóng lên cái núi đó xem rồi tính tiếp.

Ngọn núi cách nhà Hoàng Cường không xa lắm. Hai chúng tôi đi men theo con đường tầm mười phút là tới.

Nhưng càng tới gần ngọn núi thì tôi càng cảm thấy luồng sát khí cực mạnh như muốn đâm xuyên qua tim phổi.

Không chỉ có vậy, xung quanh còn mơ hồ vang lên tiếng khóc cười của đám trẻ con.

Nghe giống như một khu vui chơi cỡ lớn cho trẻ vậy.

Bầu không khí kỳ dị khiến con chồn trong lồng trở nên an phận, nó nằm sạp xuống không dám lên tiếng.

Tôi thầm run sợ, động vật rất linh nghiệm, xem ra vùng này đúng là vùng đất đại hung rồi.

Đợi khi tới gần, tôi vừa nhìn là thấy một đám trẻ con đứa đứng ngồi trên đó.

Ngọn núi đúng như những gì Hoàng Cường miêu tả, ngoài đất ra thì chẳng có gì, giống như là một khu vực bị một công ty kiến trúc nào đó bỏ hoang chỉ còn đống xà bần vậy.

Tôi chau mày.

Dù có là bãi tha ma thì cũng phải có đất có đá có cát, như vậy thì mới có thể chôn được người khác.

Chứ nếu chỉ có đất, một trận mưa chẳng phải sẽ khiến đám mồ mả trôi sạch sao?

Ai là người đầu têu chôn người chết ở nơi như thế này vậy?

Tôi đang suy nghĩ thì Hoàng Cường đi trước dẫn đường đột ngột dừng lại.

Hình như ông ấy cảm thấy sợ hãi và kiêng dè, do dự không dám đi tiếp.

“Phía trước chính là ngọn núi toàn đất đó. Chỗ đó giờ tà ma quá, cậu xem đám trẻ con đều là những đứa trẻ chết trong thôn. Nếu đi tiếp thì sẽ khiến chúng chú ý.

Tôi quay qua nhìn Hoàng Cường.

Xem ra nơi này cũng giống như cao ốc Phương Viên, người thường có thể nhìn thấy những hồn thể của người đã chết.

“Ông Hoàng, ông ở đây đợi tôi đi, tôi đi tới gần xem sao, nếu như phát hiện ra điều gì đó bất ổn thì ông mặc kệ tôi, cứ chạy trước”.

Nói xong một mình tôi xách cái lồng đi gần về phía ngọn núi.

Điểm duy nhất khác biệt ở đây so với cao ốc Phương Viên đó là sát khí ở đây cực nặng, hơn nữa ngoài sát khí ra thì còn có thứ gì đó như linh khí bao xung quanh, rõ ràng là chẳng ra làm sao.

Tôi từ từ tiến thêm vài bước rồi không dám bước tiếp nữa.

Bởi vì những đứa trẻ trước đó còn đang làm việc của mình như không có chuyện gì thì lúc này đồng loạt quay qua nhìn tôi.

Cảnh tượng này giống y như lúc ở cao ốc Phương Viên.

Nghĩ tới việc Tam Thanh diệt một hồn thể mà mất mất ba hồn bảy vía nên tôi đương nhiên không dám khinh suất.

Tôi vốn định lại gần nhìn phong thủy để xem long nhãn ở đâu.

Nhưng nào ngờ vừa tới gần thì sát khí giống như sương mù khiến tôi không thể nào nhìn rõ được địa hình xung quanh.

Thấy không nhìn được gì thì tôi cũng không dám thăm dò thêm, đành phải từ từ lùi ra.

Nói ra kể cũng lạ. Tôi vừa lùi ra thì giống như bước ra khỏi địa giới của chúng vậy, thế là đứa nào đứa nấy không còn nhìn tôi nữa.

Thấy tôi bước ra, Hoàng Cường vội vàng sà lên hỏi.

“Thế nào rồi? Có nhìn thấy gì không? Không thể siêu độ những đứa trẻ đó sao?”

Câu hỏi của Hoàng Cường có phần kỳ lạ, ông ta còn quan tâm tới việc siêu độ cho mấy đứa nhóc đó sao?

Tôi lắc đầu, trong lòng như mơ hồ nắm được điểm gì đó nhưng lại nghĩ không thông.

Tôi còn thầm hi vọng có thể lẳng lặng nhờ tiên gia trên người tôi giúp đỡ.

Kết quả là giống y như những gì tôi nghĩ, người ta đã mặc kệ tôi.

“Ông Hoàng, không dễ xử lý, tôi vừa bước vào thì đối phương đã nhìn tôi với ánh mắt đầy địch ý, e rằng chúng không cho chúng ta có cơ hội để siêu độ đâu”.

Nghe tôi nói vậy Hoàng Cường có phần thất vọng nhưng ông ấy nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và lại hỏi tôi.

“Vậy khu núi này rốt cuộc là vùng đất sống hay vùng đất chết?”

Tôi nhìn trược khí và nhớ lại câu nói của Tam Thanh.

“Có người muốn tạo phản, định đảo lộn âm dương, cắt đứt mạch âm dương!”

Mạch đường âm dương bị cắt đứt thì âm tào địa phủ và dương gian sẽ giống như không còn ràng buộc và kiểm soát nữa, người chết chẳng phải cũng vì thế mà có thể xuyên qua dương gian sao?

“Ông Hoàng, sư thúc tôi đoán rằng, có người muốn gây đảo lộn âm dương. Tôi nghĩ, nơi đây và cao ốc Phương Viên chính là nơi mà đối phương muốn thử nghiệm”.

Nói xong trong đầu tôi bỗng lóe lên một suy nghĩ.

“Đợi đã, lẽ nào…cả hai nơi này đều thất bại sao?”

Tôi giống như mơ hồ nắm bắt được đầu mối vậy.

Cả hai nơi này sự chết chóc đều trỗi dậy, hồn thể vượt giới, hơn nữa cùng trùng hợp là tất cả đều là vùng đất long mạch.

Điều duy nhất không giống đó chính là sát khí của cao ốc PHương Viên yếu đi nhiều và càng phù hợp với môi trường âm gian sinh sống hơn.

Phân tích ra thì đây giống như đang làm thí nghiệm, mỗi lần càng trở nên tối ưu hóa hơn.

Đối phương luôn muốn đạt tới mục đích gì đó nhưng cả hai nơi này đều không khiến kẻ đó cảm thấy hài lòng, giống như đây là bán thành phẩm thất bại bị vứt bỏ vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play