Xem ra người mà họ vừa mắng không phải tôi mà là do bà Tư kia đã dùng cách gì đó khiến tôi đi vào trong góc nhìn của một người khác.
Thấy đám người kia dần xếp thành một hàng đi ra khỏi Trương gia thôn, tôi cũng nối vào sau hàng đi cùng họ ra khỏi thôn.
Tôi theo đoàn người đi càng ngày càng xa, sau đó đột nhiên phát hiện họ đang đi ra ngọn núi phía sau thôn!
Lần trước tôi tới đó còn có rùa thần dẫn đường nên mới đi tới thánh địa được.
Đường núi gập ghềnh uốn khúc, nếu để tôi tự đi vào thánh địa thì có lẽ phải tìm rất lâu mới thấy đường.
Nhưng đoàn người này như thể được ai đó đi trước dẫn đường, không hề mất thời gian tìm đường mà thuận lợi đi thẳng vào thánh địa.
Mặc dù tôi đang ở trong ảo ảnh nhưng đây là lần thứ hai tôi vào thánh địa, trong lòng không khỏi cảm thấy hồi hộp lo lắng.
Vẫn là vùng đất hoang rộng mênh mông, có điều điểm khác biệt so với trước kia là ở vị trí trung tâm vùng đất hoang đã không còn ngọn đèn kia nữa mà xung quanh lại xuất hiện bốn cây cột trụ.
Lúc tôi vừa nhìn thấy thì không nhận ra cây cột này làm bằng chất liệu gì, chỉ cảm giác rằng bên trên khắc rất nhiều hình người, xung quanh hình người còn có rất nhiều ký hiệu nhỏ.
Nhìn có vẻ khá giống như tranh thờ vật tổ.
Có điều vì đứng khá xa nên tôi chỉ nhìn thấy lờ mờ.
Vùng đất hoang này là thánh địa của người giữ đèn, những vật sống khác mà đặt chân vào đây thì chỉ có đường chết.
Thế nhưng đoàn người này lại đang chầm chậm bước vào trong thánh địa...
Tôi vô cùng hoảng hốt, mặc dù họ đang bị kẻ khác điều khiển nhưng bước chân vào đó thì vẫn chỉ có đường chết. Nếu tất cả bọn họ đều bước vào đó thì chẳng khác nào nhảy vào hố lửa.
Vậy thì cả Trương gia thôn sẽ bị tuyệt diệt ư?
Tôi vô cùng hoảng loạn, vội vã lao lên trước ngăn cản. Nhưng bất chấp tôi dùng lực thế nào thì họ vẫn ngẩn người ra không nói một câu nào.
Trong lúc nguy cấp, tôi vươn người ra chắn trước mặt họ, nhưng tôi như một vật thể trong suốt mà họ không thể nhìn thấy, chẳng những không cản được mà họ còn đi xuyên qua người tôi.
Lúc đó tôi mới nhận ra, tôi không thực sự có mặt ở đó. Bà Tư cho tôi vào đây chỉ là muốn cho tôi thấy một số thứ mà thôi.
Sau khi nghĩ thông, mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, tôi cũng đành kiên nhẫn đứng đó nhìn xem có chuyện gì xảy ra.
Đúng lúc những người nông dân kia từng bước đi vào thánh địa, đột nhiên gió nổi lên từ tứ phía thổi vào bên trong.
Kể ra cũng thật kỳ lạ, gió vừa nổi lên thì những người nông dân ban nãy bị thôi miên đột nhiên như tỉnh lại vậy. Họ ngơ ngác nhìn xung quanh rồi hỏi: "Đây là đâu vậy?"
"Sao chúng ta lại tới đây? Đây rốt cuộc là đâu?"
Những người này hoàn toàn không nhớ những chuyện vừa xảy ra, tỉnh lại thì phát hiện ra mình đã đi tới một nơi kỳ lạ nên ngơ ngác hỏi lại nhau.
Nhưng hỏi ai mới được đây?
Lúc này mấy người chưa bước chân vào thánh địa cũng tỉnh lại. Họ hoảng hốt nhìn tứ phía, sau đó lại nhìn mấy người đã bước vào thánh địa mà mặt biến sắc.
Cũng không biết họ nhìn thấy gì mà hoảng sợ đến nỗi nói không nên lời, quay lưng chạy một mạch xuống núi.
Tôi nhìn rõ mấy người đó chính là những người mà tôi thấy quen mắt lúc trước.
Dáng vẻ sợ hãi bỏ chạy của họ đã kích động những người đang ở trong thánh địa.
Có mấy người la ó muốn chạy ra ngoài.
Nhưng một khi đã vào thánh địa thì muốn ra ngoài đâu phải chuyện dễ?
Đúng lúc bọn họ sắp bước ra ngoài thánh địa thì ở khắp nơi xung quanh đột nhiên vang lên những tiếng kêu kỳ quái.
Những âm thanh đó nghe vừa giống tiếng hổ gầm, lại vừa giống tiếng sói tru, lại xen lẫn cả những tạp âm như tiếng nghiến răng hay tiếng bẻ xương cốt, nghe mà dựng cả tóc gáy.
"Tiếng, tiếng gì vậy? Nơi này... nơi này lẽ nào chính là ngọn núi phía sau thôn?"
Cuối cùng, trong đoàn người kia đã có người đoán ra nơi này là đâu. Sau khi nghe xong, đám người ban nãy còn đang nhao nhao lên đột nhiên im bặt.
"Ngọn núi sau thôn? Đây là ngọn núi phía sau thôn sao?"
"Ông trời ơi! Trương Kinh ơi là Trương Kinh! Đây là thiên sát, ông muốn lấy mạng chúng tôi hay sao!"
"Trương Kinh kia, chúng tôi có thành quỷ cũng sẽ không tha cho ông đâu!"
Đám người này như thể nhận thức được ngọn núi này ma quái thế nào nên vừa hay tin thì lập tức mặt ai nấy lộ vẻ tuyệt vọng, ngồi phịch xuống đất vừa khóc lóc vừa chửi mắng.
Họ vừa chửi mắng om sòm lại còn luôn miệng réo tên ông nội tôi.
Tôi nghe những âm thanh đó mà lòng nặng trĩu, đầu óc tê dại.
Sao họ lại nói ông nội tôi hại họ cơ chứ? Mà tại sao ông nội tôi lại hại những người này?
Đang mải suy nghĩ thì trong những lùm cỏ xung quanh lại đột nhiên vọng tới những tiếng lào xào kỳ lạ.
Tôi tưởng rằng ở chốn đồng không mông quạnh này thì chỉ có mấy loài thú hoang sinh sống mà thôi.
Mặc dù điều kiện sống của hổ và sói khá khắc nghiệt, hiện nay về cơ bản đã không thể gặp được những loài động vật này, nhưng ai dám đảm bảo được ở nơi này không xuất hiện những thứ kỳ quái như vậy chứ.
Nhưng khi những thứ đó bò ra khỏi lùm cỏ thì da đầu tôi đã hoàn toàn tê dại, không khỏi rùng mình!
Những thứ vừa đi ra từ bụi cỏ là những cái xác thiếu mất một số bộ phận!
Còn những tiếng gầm rú nghe như tiếng của loài dã thú ban nãy phát ra từ miệng những chiếc đầu lâu đang lăn lông lốc trên mặt đất!
Đến tôi còn bị cảnh tượng mấy cái xác bò lổm ngổm trước mặt làm cho thất kinh đến nỗi nói không nên lời chứ đừng nói là mấy thôn dân kia.
Ban đầu họ còn định chạy nhưng khi thấy cảnh tượng này thì ai nấy đều trối chết, co rúm vào một góc không dám nhìn cảnh tượng trước mặt.
Những cái xác kì dị kia cũng không vội vã, chúng vây lấy một vòng bên ngoài thánh địa, hàng trăm cái đầu lâu của phụ nữ đang nhìn đám người trong thánh địa rồi đột nhiên cất tiếng cười ha hả...
Nhất thời, tiếng cười quỷ dị này vang vọng khắp cả ngọn núi...
Dù biết mình đang ở trong ảo ảnh nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, tôi cũng sợ tới nỗi suýt ngã quỵ xuống đất.
Có điều cảm giác của tôi lúc này không chỉ có khiếp sợ mà còn có cả kinh ngạc.
Những thi hài khuyết tật này chẳng phải là những cống phẩm dưới chân tập đoàn Phương Viên sao?
Tại sao bọn chúng lại chạy tới Trương gia thôn của bốn mươi năm trước chứ?
Mà những cái xác trong ảo ảnh này như thể vừa mới bị chặt mất các chi, có nhiều chỗ còn có máu đen rỏ giọt xuống đất...
Cảnh tượng đó ngoài việc rất đáng sợ thì còn khiến tôi thấy buồn nôn.
"Á! Không muốn sống nữa!"
Bị một đám tàn thi đáng sợ như vậy vây xung quanh, không ít thôn dân đã không thể nào chịu nổi nữa. Người đầu tiên gục ngã là một người phụ nữ trung niên, bà ta hét thảm một tiếng rồi nhảy cẫng lên và đâm đầu vào một cây cột bên cạnh.
Bà ta đâm rất mạnh như thể quyết tâm tự sát.
Một tiếng xương vỡ vang lên, người phụ nữ đó đâm rất mạnh đến nỗi đầu bà ta tóe máu, não văng lên trên cây cột.
Cảnh tượng bi tráng đầy mùi máu tanh.
Sau khi người phụ nữ kia tự sát, như thể tạo ra một làn sóng khiến những thôn dân khác cũng đứng thẳng dậy rồi lao về phía cây cột.
Ngay lập tức, máu văng tung tóe khắp nơi, trong không gian nồng nặc mùi tanh của máu.
Lần này thì tôi thực sự kinh hãi đến mức đứng như trời trồng.
Giờ tôi không thể phân biệt được là do họ vào thánh địa nên bị trừng phạt hay là do những thôn dân này quá sợ hãi nên tự sát nữa.