Bên ngoài, trời bỗng đổ mưa tầm tã. Suốt dọc đường đi Hae không nói một lời, chỉ ngồi sau nhìn vạn vật bên ngoài đang bị mưa lớn làm mờ... Tên tài xế thỉnh thoảng có liếc nhìn cô qua tấm chiếu hậu
" Anh ơi, dừng xe lại " Hae phá vỡ bầu không khí yên lặng
Tài xế dừng lại theo yêu cầu, cũng không nhiều chuyện hỏi vì sao
Phía sau, một chiếc xe quen thuộc đang đỗ bên đường. Dù trời có mưa lớn trắng xoá cả bầu trời, dưới khoảng cách xa như vậy cô vẫn nhận ra được chiếc xe của người đàn ông kia và cái bóng dáng có chết cô cũng không quên
Jungkook bực tức đứng trước xe, tay áo sơ mi được xắn lên, lộ ra một phần cánh tay, cơ bắp hiện ra đầy vẻ nam tính
Chiếc xe của anh đột nhiên có về đề khi trên đường quay về Seoul, đã vậy hôm nay anh lại một mình lái xe nữa... Anh mở lắp xe, một mình đứng trong mưa lớn. Trời mưa như vậy, anh không dùng ô hay áo mưa, chỉ mặc chiếc sơ mi mặc cho mưa táp tạt vào người
Trái tim Hae như dừng đập, người đàn ông kia mấy năm không gặp, lại không ngờ nhìn thấy anh trong hoàn cảnh xấu như thế này... Cô không biết liệu mình đã hết yêu anh chưa, nhưng hiện tại nhìn thấy anh như vậy cảm thấy rất đau lòng
Hae đau đớn cầm lấy tay nắm cửa, định mở cửa chạy tới chỗ anh. Nhưng đột nhiên bàn tay cô lại lỏng dần, hai mắt nhắm lại hít lấy một hơi sâu, lạnh lùng nói :
" Đi thôi, tôi muốn về với con mình "
Chiếc xe lao đi trong cơn mưa lớn, Hae trong lòng bỗng chốc trở nên lạnh cóng. Cô làm vậy đúng hay sai, Jungkook vừa rồi đúng là đang gặp chuyện mà cô lại nhẫn tâm bỏ lại anh một mình trong mưa lớn với chiếc xe hỏng. Nếu lúc đó là người khác có lẽ cô sẽ sẵn sàng giúp đỡ, nhưng đang tiếc người đó lại là anh, người đàn ông của quá khứ, mà đấy lại là quá khư đau thương mà cô muốn quên
" Có ai liên lạc được với chủ tịch không ?"
Tae đi đi lại lại, trên tay cầm điện thoại gọi cho Jungkook, nhưng không tài nào liên lạc được. Jonathan cũng lo lắng không kém, trong đầu không ngừng chửi thầm Jungkook
" Trợ lý Tae, xe chủ tịch không có đây, có lẽ đã quay lại Seoul "
" Trở về Seoul ?" Tae và Jonathan ngạc nhiên nói
Tại sao trở về Seoul đột xuất tới vậy chứ, cũng không nói với bọn họ một lời . Tae lập tức lấy xe chạy theo quốc lộ về Seoul , vì mưa lớn như thế này, trực thăng của anh không thể cất cánh được. Không hiểu sao trong lòng Tae lại có một loại cảm giác bất an tới vậy.
Trong cơn mưa, Jungkook vẫn đứng đó kiểm tra xe của mình. Đột nhiên lồng ngực anh trở nên đau thắt, cứ như vừa rồi anh đã bỏ lỡ thứ gì. Trong tâm trí không ngừng hiện ra những thứ mơ hồ không thể hiểu. Anh lắc lầu lấy lại một chút tỉnh táo cho mình, cảm thấy cơ thể gần như không chịu được nữa, anh vội mở cửa xe ngồi vào thì....
" Nochu ..."
" A... mẹ đã về " Nochu trong nhầo thẳng tới ôm chặt lấy Hae. Mấy ngày hôm gặp mẹ, cậu nhớ Hae biết bao nhiêu
Hae vui vẻ hôn lên má Nochu một cái, đây có lẽ là lần đầu tiên Hae không ở bên con trai mình lâu tới vậy
" Chị về rồi ..." Koya trên mặt không thể giấu được sự vui mừng.
" Mấy ngày chắc vất vả với em lắm"
" Tất nhiên rồi, em sắp không chịu nổi với con trai chị nữa rồi... mau mau nấu canh gà hầm sâm cho em đi "
_________________
" Sao rồi " Tae lo lắng nhìn bác sĩ Rye
" Chắc do đứng mưa quá lâu nên mới xảy ra chuyện này, cũng không có gì đáng lo quá. "
Jonathan khoanh tay nhìn Jungkook nằm trên giường với ống truyền dịch... người đàn ông cao cao tại thượng này, sao càng ngày càng trở nên yếu đuối tới như vậy chứ ?
Trong căn phòng nhỏ...
Nochu đang ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ mình ngủ một giấc say... mà Hae thì ngược lại, tâm trí vẫn không ngừng nghĩ về Jungkook, không biết giờ này anh thế nào rồi. Hae khẽ lắc đầu lấy lại ổn định, anh ấy dù sao cũng đã có người phụ nữ mình yêu, cô không nên có mấy suy nghĩ này như vậy.
" Bố ... " Nochu phá tan mọi suy nghĩ của Hae
Cô nheo mắt nhìn Nochu đang mơ ngủ
" Bố ... "
Thằng bé muốn có bố tới vậy sao, mà ngay cả trong giấc mơ cũng có thể gọi tên. Nochu của cô thật đáng thương, cô biết ở lớp con trai mình thường bị các bạn châm chọc vì không có bố, không phải vì cô không muốn con trai mình có một người bố, mà là bố Nochu thật sự đã không cần họ và cũng đã có một tình yêu riêng của cuộc đời mình. Hai mẹ con cô làm sao có thể liêm sỉ phá vỡ hạnh phúc của bọn họ
" Bố.... con muốn ăn "
" Nochu... Nochu " Hae vỗ nhẹ nên vai Nochu, cậu hơi hơi mở mắt nhìn mẹ mình rồi lại ngủ tiếp
Sáng hôm sau, Koya tới từ rất sớm để tạm biệt hai mẹ con ...
" Thằng bé vẫn còn ngủ sao chị "
" Ừ, vẫn còn ngủ "
" À phải rồi, chị có biết Nochu nhà mình quen với chủ của khu nghỉ dưỡng không ? "
Hae bỗng khựng lại, hai mắt mở to nhìn Koya. Trong lòng cảm thấy có chút bất an
Koya cau mày hai tay khoanh lại thản nhiên nói " Hôm trước em có tới đón Nochu muộn một chút, không ngờ lại gặp Nochu nhà mình được người đó đưa về khu nghỉ dưỡng. Mà người đó chị biết là ai không hả ?"
Hae nuốt nước bọt, trên mặt tái đi trông thấy, con trai cô không có chuyện quen biết ai ở khu nghỉ dưỡng hết, cũng chưa bao giờ được ai lạ đưa đón như vậy ...
" Người đó là chủ tịch của công ty em, Jeon Jungkook đó ..."
Chiếc đũa trên tay Hae đột nhiên rơi xuống, hai tay Hae run rẩy không chút lực, hai tai như ù đi khi nghe những lời này.... " Em vừa nói chủ tịch em "
" Vâng, em quên không kể với chị nơi làm việc của em... người mà hôm trước đưa Nochu về là chủ tịch Jeon đó chị, cũng là người đưa bác Van qua Mỹ chưa bệnh "
Ngày hôm qua khi gặp anh ở trên đường, chắc chắn là anh từ Namhae này quay lại Seoul... mà Nochu của cô và Jungkook là thế nào, anh ấy sao lại có thể biết Nochu chứ...
Koya thấy sắc mặt cô có chút gì đó không ổn liền vỗ nhẹ lên vai nói
" Chị à.. chị sao vậy "
Hae giật mình nhìn Koya, nhanh chóng lấy lại cảm xúc " Chị không sao, sắp tới giờ rồi em đi đi không muộn "
Koya khó hiểu nhìn Hae, cô chưa bao giờ thấy thái độ này của Hae, cảm xúc vừa rồi là sao chứ ?
" Vậy em đi đây, có chuyện gì nhớ gọi điện cho em "
Hae ngồi nhìn con trai mình vẫn đang còn say giấc, hoá ra Nochu của cô lại quen biết Jungkook mà cô không hề biết, người đàn ông mà Nochu thường hay kể hoá ra là Jungkook.
Nơi này thật sự không còn an toàn nữa rồi ...
Trong căn phòng ngủ lớn, có một người đang nằm trên giường, lông mày nhíu lại thật chặt, dương như đang gặp phải cơm ác mộng
Dưới những ánh đèn trùm lớn, anh mặc trên người một bộ đồ lịch sự ngồi trên bàn, bên cạnh là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mà anh và cô thì nắm tay rất chặt
" Tôi muốn tặng chiếc vòng này cho vị hôn thê của mình "
" Đây là món quà trước khi chúng ta về chung một nhà "
" Cảm ơn anh, ông xã "
"..."
" Không biết Hae đã giới thiệu với bố mẹ chưa, nhưng con vẫn muốn giới thiệu lại "
" Giới thiệu với hai người đây là người con sẽ kết hôn, là vợ con, là con dâu của hai người "
" Nói với bố mẹ là em sẽ chăm sóc anh thật tốt và sinh cho anh những đứa con thật đáng yêu đi "
"..."
" Hae, bây giờ anh sẽ tha cho em, nhưng tối nay anh sẽ không mềm lòng nữa đâu, em nên chuẩn bị tinh thần "
Hae...
" Hae... "
Đột nhiên anh mở to hai mắt, đưa tay lên lau đi mồ hôi trên trán mình... Tae và Jonathan bên ngoài nghe thấy tiếng kêu liền chạy vào trong.
" Chủ tịch "
" Jungkook "
Anh trầm mặc ngồi trên giường nhìn hai người bọn họ, rốt cuộc anh bị làm sao thế này , đầu óc anh lúc này bỗng chốc trở lên trống rỗng. Anh hơi nhíu mày lại, nhìn xung quanh căn phòng ngủ. Mọi thứ xung quanh vẫn y nguyên, nhưng lại không còn thấy ấm áp.
" Chủ tịch, anh không sao chứ ?"
Jungkook mơ hồ nhìn Tae lạnh lùng nói :
" Cô ấy đâu ?"
Tae và Jonathan không hiểu ý của anh, chỉ biết nhìn nhau một cái. Cô ấy là ai, là Lyly hay là cô gái nào ?
Không thấy cả hai trả lời, anh lần nữa hỏi lại
" Hae đâu, tìm thấy cô ấy chưa ?"
Tae và Jonathan tròn mắt nhìn nhau... bọn họ vừa không phải nghe nhầm đấy chứ. Jungkook đã nhớ lại mọi chuyện, sao có thể sau một đêm lại có thể nhớ lại mọi truyện, trong khi bọn họ đã mất hàng năm trời để tìm cách chữa chứ ?
Trường hợp đột ngột này, bọn họ chưa hề chuẩn bị gì
" Chủ tịch, Hae... " Tae ngập ngừng nói, ánh mắt hiện nên một màu buồn u ám
Anh nên giải thích chuyện này như thế nào với chủ tịch đây... Đột nhiên Tae quỳ xuống, hai tay siết chặt thàn lắm đấm cúi thấp đầu
" Tae..." Jonathan cau mày nhìn Tae
" Chủ tịch, cô Hae đã qua đời rồi "
Jungkook nhíu mày lại, đôi đồng tử bỗng chốc không được ổn định. Trong ngực có thứ gì đó khiến anh rất đau đớn, hai tay cũng siết chặt lại thành nắm đấm.
Tại sao lại có thể ...
" Hae " Anh gọi tên cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn mang theo sự đau khổ. Rốt cuộc đã có chuyệm gì xảy ra, tại sao cô ấy lại ... Chuyện tình cảm của bọn họ tại sao từ khổ cực tới hạnh phúc rồi từ hạnh phúc lại tới đau lòng thế này...
Một giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt vố lạnh lùng của Jungkook. Đây là quả thực là hiếm thấy anh vì chuyện gì mà rơi nước mắt, chỉ có Hae mới khiến anh bị chi phối cảm xúc tới mức này
Hai người kia hiểu được Jungkook đang đau khổ tới mức nào, phản ứng của anh mãnh liệt như vậy. Jungkook bình thường quá lạnh lùng và độc toàn , vậy nên khi đã yêu ai thì cả đời sẽ chỉ là người ấy. Anh yêu Hae quá sâu đậm, nên dù có không nhớ gì trong nhiều năm như vậy, nhưng trong kí ức anh vẫm còn hình bóng của Hae.
Cô gái thanh thuần kia, không có anh đã phải chịu những vất vả khổ cực gì mà dẫn đến một kết cục bi ai như vậy. Anh không tin cô gái của anh đã không còn tồn lại trên đời này
Hae, anh sai rồi, xin lỗi em ...
Dẫn Jungkook tới ngôi mộ đã xanh cỏ, nơi này thật yên tĩnh, anh nhìn xuống cái tên quen thuộc rất rất lâu trầm mặc suy nghĩ. Anh không phải rất yêu Hae hay sao, tại sao đứng trước mộ của cô, anh lại không chút cảm giác nào vậy, mà ngược lại vô cùng bình tĩnh
" Cô ấy ra đi như thế nào ?"
Tae đau lòng nhớ lại ngày hôm ấy... vụ cháy rất lớn làm rất nhiều người thiệt mạng tới mức biến dạng, nhưng chỉ duy nhất một người trên cổ đeo chiếc vòng hoa hồng có gắn kim cương đỏ là anh nhận ra. Chiếc vòng này cả thế giới cũng chỉ có một mà là chiếc Hae thường xuyên đeo trên cổ, làm sao anh lại không nhận ra. Kết quả xét nghiệm được so sánh khớp với Hae nữa, cho nên ngày hôm ấy có không muốn tin, anh bắt buộc cũng phải chấp nhận sự thật đau lòng này
" Là trong vụ hoả hoạn, đây là chiếc vòng trên người cô ấy tôi đã giữ lại " Tae đưa chiếc vòng cổ cho Jungkook
Anh nhìn vào chiếc vòng cổ quen thuộc này rất lâu... có gì đó không đúng ở đây
" Chỉ có chiếc vòng này thôi sao ?"
Tae nhìn Jungkook khó hiểu, ngày hôm ấy anh chỉ thấy chiếc vòng này, không thấy gì thêm nữa
Jungkook lạnh lùng lấy trong túi ra một chiếc nhẫn hoa , đây là chiếc nhẫn mà anh tự mình thiết kế cầu hôn Hae. Nếu như người dưới mồ kia là Hae, vậy tại sao Tae chỉ thấy chiếc vòng cổ, còn chiếc nhẫn này lại lưu lạc ở Namhae chứ?
Anh nhìn hai vật này rất lâu mới lạnh giọng lên tiếng :
" Hae chưa chết, cô ấy còn sống và đang ở Namhae cùng với con trai mình"
Tae và Jonathan kinh ngạc nhìn nhau, chuyện này sao có thể chứ. Xét nghiệm DNA đã chứng minh rằng người dưới kia là Hae, tại sao có thể còn sống được. Không phải vì quá đau lòng mà Jungkook đã hồ đồ tới vậy chứ
" Chủ tịch... "
" Đây là chiếc nhẫn tôi cầu hôn Hae, tôi đã thấy nó ở Namhae và chính Nochu đã xác nhận đây là nhẫn của Hae "
- Nhẫn mẹ Hae
- Nochu, đây là nhẫn của mẹ con sao
" Chủ tịch, ý anh nói cậu nhóc đó là con của Hae . Cậu nhóc đó thật sự là con chủ tịch " Tae mơ hồ nói ... chuyện này rốt cuộc là thế nào
Jungkook nhìn hai người bọn họ rồi lại nhìn chiếc nhẫn " Tôi không chắc Nochu có phải là con mình không, nhưng thằng bé chắc chắn là con Hae "
" Có lẽ người phụ nữ lần trước tôi thấy chắc chắn là Hae, không thể nhầm được " Jonathan lúc này mới lên tiếng, sắc mặt có phần khẳng định " Đúng rồi, nếu là mẹ cậu nhóc đó, chúng ta có thể hỏi cô gái kia "
Jonathan túm lấy vai Tae nói, hai mắt sáng rực nhìn Tae . Tae như được thông suốt liền nhớ tới cô gái kia
" Koya ..."
" Phải rồi, là cô gái ấy "
Tae lúc này mới nhớ ra có lần thấy Koya nói chuyện điện thoại với một người tên Hae, lúc ấy anh tại sao anh lại không tìm hiểu kỹ cơ chứ ...
Cả ba cùng lúc quay sang phía phần mộ kia nhìn , Jonathan sắc mặt trùng xuống nói :
" Vậy cô gái dưới kia là ai ?"
Một luồng gió lạnh bỗng nhiên thổi qua làm Jonathan thấy lạnh sống lưng. Quay ra đã thấy Jungkook và Tae bỏ đi được một đoạn, anh hốt hoảng chạy theo sau nói lớn
" Tae, đợi tôi với... ở đây đáng sợ quá "
Tae cười vui nói vọng lại
" Tôi nghĩ vong hồn kia thật sự đã thích anh rồi đấy "
Jungkook cười một cái, ngồi vào trong xe , Tae và Jonathan một xe. Bọn họ chia nhau mỗi người một hướng, Jungkook sẽ tới Namhae tìm Hae và Nochu còn Tae và Jonathan sẽ tới công ty tìm Koya để làm sáng tỏ mọi chuyện
Hae , xin lỗi đã để em đợi lâu như vậy, anh tới đón em đây ...
Jungkook không giấu nổi căng thẳng và vui mừng. Lát nữa anh sẽ được gặp cô và cục cưng của cô, anh sẽ phải nói gì bây giờ ? Anh tới rồi, anh rất nhớ em hay là xin lỗi. Cứ nghĩ được cùng cô đoàn tụ anh không cách nào bình tĩnh được
Trước cửa nhà của căn hộ nhỏ...
Hai người đàn ông cao lớn đang nhàn chán nhìn xung quanh...
Koya mệt mỏi, xách túi đồ cầm ở quê nên... mấy thứ này toàn là mẹ cô và Hae chuẩn bị nên cô mới khổ sở xách nhiều tới như vậy. Koya dừng bước nhìn hai người đàn ông trước cửa
" Hai anh... sao lại ở đây "
" Bọn tôi không được tới đây sao?" Jonathan thản nhiên nói
Koya không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn sang Tae ...
" Chúng tôi tới đây là có một chuyện muốn hỏi cô " Tae lạnh lùng nói
Koya gượng ép mở cửa để hai người này vào trong nhà. Ngồi đối diện với hai ánh mắt tra xét mình, Koya hoàn toàn cảm thấy sợ hãi. Nhất là cái tên người tây đáng ghét kia, nhìn cô như muốn ăn thịt vậy
" Có chuyện gì hai anh hỏi đi, tôi còn rất nhiều việc phải làm "
" Cô và Hae có quan hệ gì ?" Tae vắt chéo chân ngả người về sau lạnh lùng hỏi
" Anh quan tâm làm gì chứ? Đây là chuyện riêng của tôi "
Jonathan nhìn Koya với ánh mắt xét đánh " Cô.. tốt nhất nên thành thật trả lời, nếu không công việc hiện tại của cô khó mà giữ được "
" Tôi... " Koya cứng họng nhìn Jonathan
Bọn họ quan tâm chuyện riêng của cô làm gì vậy chứ ?
" Hae mà cô quen, có phải là người này không ?"
Tae đưa điện thoại cho cô, đây là chiếc điện thoại cũ của Jungkook mà anh đã giấu đi khi Jungkook mất trí. Trên màn hình là một bức ảnh của một cặp nam nữ , hai người mặc lễ phục cưới, trên cả hai nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc
Thế nhưng, điều là Koya kinh ngạc ở đây chính là hai người trong anh kia lại là người chị kết nghĩa của cô Hae và vị chủ tịch tại thượng Jungkook. Cô không phải đã nhìn nhầm chứ, hai người họ sao lại cùng xuất hiện
Không phải người vợ cũ mà chị Tata nói kia chính là chị Hae đấy chứ...
Tae quan sát rất kỹ thái độ trên mặt Koya " Sao vậy... ?"
" Chuyện này... sao lại có thể chứ " Koya vẫn chưa hoàng hồn được, nhìn hai người họ nói
" Giờ thì nói cho chúng tôi biết, Nochu là con trai của ai ?" Jonathan khoanh tay nhìn Koya
" Tôi không biết... khi chị ấy chuyển tới đây cùng vợ chồng bác Van lúc ấy đã có bầu được vài tháng rồi "
Hai người họ nhìn nhau rồi lại nhìn Koya " Cô không biết bố Nochu là ai ? Vậy cô có từng nghe qua Hae kể gì tới bố Nochu không ?"
Koya suy nghĩ một hồi mới lắc đầu lên tiếng :
" Không có, chỉ đúng một lần ngày chị ấy sinh Nochu, tâm trạng chị ấy lúc đấy rất khổ sở, mọi người có hỏi nhưng chị ấy chỉ lắc đầu không nói gì hết "
" À... hai anh có thể hỏi bác Van, hai bác có thể biết Nochu là con ai "
Chiếc Maybach từ từ dừng lại trước tiệm hoa nhỏ, Jungkook chỉnh lại bộ âu phục căng thẳng nhìn tiệm hoa. Tiến lại gần thì phát hiện cửa tiệm hôm nay đóng cửa, anh đoán cô đang ở trang hoa nên cấp tốc lái xe tới đó
" Mấy giờ rồi ?"
" Cô ấy nói chiều nay sẽ tới mà " một vài công nhân đang đứng bàn tán
Jungkook cau mày lại gần " Có chuyện gì vậy ?"
Công nhân quay lại nhìn người đàn ông vừa xuất hiện, bọn họ chưa từng gặp qua người đàn ông này, nhìn có vẻ là người có tiền
" Anh là ai ? " một lão nhân công nên tiếng
Jungkook không trả lời câu hỏi của ông ta, mà vẫn tiếp tục câu hỏi của mình :
" Cô ấy mà mấy người đang nói là ai ?"
" Haizzz ... " Một nhân công khác tiến nên than thở " Là cô Hae đó, chiều nay chúng tôi sẽ kiểm tra giống cây lần cuối vậy mà cô ấy tới giờ này còn chưa tới, bọn tôi biết làm thế nào đây "
Anh nheo mày nhìn bọn họ... Tiệm hoa thì đóng cửa, trang hoa cũng không tới, phải rồi.. anh sẽ tới tìm Nochu, thằng bé nhất định sẽ biết .
Vừa xuống xe, Jungkook rất nhanh chạy thẳng vào lớp tìm Nochu ... cô giáo thấy vậy liền đi tới hỏi
" Bố Nochu hôm nay tới có việc gì vậy ?"
" Cô giáo, con trai tôi h nay không tới lớp sao ?" Anh nhìn xung quanh lớp tìm kiếm Nochu
" À... có lẽ anh chưa biết, sáng nay bên phía mẹ Nochu có gọi điện xin nghỉ học cho Nochu rồi "
Jungkook sững người nhìn cô giáo... Nghỉ học sao? Tại sao tự nhiên lại nghỉ học chứ , đã có chuyện gì xảy ra với hai mẹ con cô ấy
Anh gấp gáp lái xe theo địa chỉ được cho, không lâu sau cũng tới được nơi Hae ở. Bên ngoài hàng rào được trồng hàng cây Cẩm Tú Cầu rất bát mắt, bên trong một ngôi nhà nhỏ cấp bốn... Thấy cửa đóng, trong lòng anh lại càng trở nên bực tức xem lẫn bất an
Hae, anh tới tìm em đây, em đang ở đâu ?
" Mẹ Hae... con khát nước " Nochu vật vờ ngồi trên tàu nhìn mẹ
Hae lấy trong túi ra một bình nước nhỏ cẩm thận cho Nochu uống. Chuyến rời đi này đối với cô chưa hề có sự chuẩn bị, cô sợ nếu như chậm một bước sẽ bị họ cướp Nochu đi mãi mãi . Một khi Jungkook đã xuất hiện, thì nỗi e ngạu này sẽ biết thành sự thật
Cô biết lần này bỏ đi, phía sau còn rất nhiều dang dở chưa làm hết, trong lòng cô cảm thấy vô cùng áy náy, nhưng đối với cô Nochu là tất cả, cô thà phạm lỗi chứ không muốn mất con trai
" Nochu của mẹ có đói không ?" Hae vuốt gọn mái tóc Nochu dịu dàng hỏi
Nochu ngoan ngoãn ngồi trong lòng cô gật đầu, vì đã quen với bữa chiều nên tầm giờ này cậu hay đói bụng...
Hae lấy ra một hộp sữa, cắm ống mút đưa cho Nochu. Cậu cầm lấy một hơi uống cạn hộp mà vẫn không thấy cảm giác gì. Trong lòng đột nhiên nhớ tới bố, chiều nào cũng xuất hiện trên xe có rất nhiều đồ ăn, còn mẹ Hae thì chỉ cho anh uống một hộp sữa hoặc một chiếc bánh nhỏ ...
Phía đối diện một gia đình nhỏ đang vui vẻ cùng nhau nói chuyện, Nochu áp mặt vào ngực Hae nhìn gia đình họ rất chăm chú... Hae cúi xuống nhìn con trai, trong lòng càng thêm đau xót, Nochu của cô thật đáng thương
" Mẹ ơi !"
" Sao vậy con ?"
" Bố bao giờ mới về ?"
Hae sững người một lúc, sẽ không nghĩ Nochu sẽ hỏi một câu như vậy. Cô cũng không biết bao giờ bố Nochu mới về, vì cô biết người đàn ông ấy đã vĩnh viễn không thuộc về hai mẹ con họ nữa rồi
" Nochu ngoan, bố phải đi làm kiếm tiền mua sữa cho con, nên sẽ không thường xuyên về được "
Nochu chớp mắt buồn, không nói gì mà quay mặt đi hướng khác, không nhìn gia đình nhỏ kia nữa. Cậu cảm thấy không còn yêu bố hành tinh nữa
" Mẹ ơi "
" Hử "
" Con không uống sữa nữa, con muốn bố "
Hae cay sống mũi, khoé mắt cũng đã ứng đỏ. Nochu của cô thật sự đã lớn rồi, thằng bé đã hiểu được cảm giác thiếu đi một người bố rồi
Hai tháng sau ...
Hae đã bắt đầu với một cuộc sống ở vùng nông thôn khác, cách xa nơi Seoul ... cô cũng đã tự mình bán hoa dạo và phát báo để kiếm tiền nuôi Nochu
Cuộc sống mới tuy rất vất vả, nhưng được thấu Nochu khoẻ mạnh khôn lớn, thì mọi mệt mỏi đều tan biến hết
" Mẹ Hae ơi..." Nochu ngồi một góc phòng tay cầm bút màu nhìn mẹ
Hae đang tranh thủ gấp quần áo thuận miệng đáp " Sao vậy con trai "
" Con nhớ ông bà ngoại " cô khự lại quay sang nhìn Nochu.
Bố mẹ cô có lẽ đã quay lại Hàn rồi, biết cô rời đi thế này chắc chắn họ sẽ rất giận và lo lắng... suy nghĩ một hồi Hae mỉm xười xoa đầu Nochu nói
" Ngày mai, mẹ sẽ cho con nói chuyện với ông bà , được không nào "
" Dạ được ạ "
_________________
" Rốt cuộc các người làm ăn kiểu gì thế hả, có hai người thôi cũng không tìm được " Jonathan bực tức quát tháo.
Jungkook vẫn lãnh khốc nhắt mắt lại kìm nén cơm tức giận. Đã hai tháng nay một tin tức nhỏ của Hae cũng không biết, nếu còn phải tìm thêm một giây phút nào nữa có lẽ anh sẽ phát tiết mà giết chết bọn họ mất.
Tại sao em lại phải trốn anh tới như vậy chứ ?
Koya buồn bã đứng trên sân thượng nhìn xuống dưới... Người chị này hiện tại là đang ở đâu chứ, tại sao có thế nhẫn tâm rời đi không nói một lời như vậy chứ ? Có biết là hai tháng nay trong lòng Koya cảm thấy áy náy tới mức nào hay không ...
" Hoá ra cô lười biếng trốn ở trên này "
Một giọng nói phá tan bầu không khí yên tĩnh, Koya quay lại nhìn Tae rồi thở dài một cái
" Thật ra tôi cũng không muốn lười biếng, nhưng không có tâm trí làm việc nữa "
Tae mỉm cười tiến tới chỗ cô hạ giọng nói " Rồi sẽ tìm thấy Hae thôi, đừng lo lắng quá "
" Nếu như tôi không nhiều chuyện, có lẽ chị ấy sẽ không đưa Nochu bỏ đi "
" Đừng tự trách mình, chủ tịch sẽ tìm được hai mẹ con cô ấy "
" Mong là vậy " bỗng nhiên một con ong nhỏ bay tới trước mặt Koya khiến cô hoảng sợ mà lùi lại, không may vấp phải cục gạch mà trượt chân
-Aaaaaa
Vừa kịp Tae vươn tay túm lấy cô kéo lại phía mình, cơ thể Koya trọn vẹn trong vòng tay Tae , mùi hương nam tính nhanh chóng xông thẳng vào mũi Koya làm cô như bị mê hoặc . Đây là lần thứ hai cách đây lăm năm cô mới lại sát Tae tới như vậy. Mùi hương này vẫn không có gì thay đổi hết, thật khiến phụ nữ phải ghi nhớ
" Không sao chứ ?" Tae nhẹ giọng hỏi
Koya đỏ mặt, vội đẩy Tae ra " Chú, đừng có mà lợi dụng "
Tae ngạc nhìn nhìn thái độ của Koya, anh vừa mới giúp cô khỏi bị ngã vậy mà cô lại thốt ra mấy lời này
" Tôi vừa giúp cô đó, cái gì mà lợi dụng hả.... " Tae dừng lại cau mày nhìn Koya
" Còn nữa, tôi không phải chú của cô, đừng có tuỵ tiệm gọi như vậy "
Nói rồi Tae bỏ đi, mặc kệ Koya đứng đó một mình, lúc anh lúc chú thật khó chịu. Vừa rồi đáng lẽ anh nên để cô ta sấp mặt mới đúng
______________
" Alo , ai vậy ?" Đầu máy truyền tới một giọng nói ôn nhu
" Bà ngoại ..."
Bà Van rất nhanh nhận ra được giọng nói đáng yêu của đầu máy bên kia, hai môi khẽ run run
" Nochu... cháu của bà " bà rơi nước mắt gọi chồng " Ông ơi, là Nochu này"
Ông van ngoài nhà, nghe tin liền chạy tới cầm lấy máy nói " Nochu, là cháu đấy hả "
" Ông ngoại, Nochu nhớ ông "
" Nochu... cháu với mẹ đang ở đâu ?"
" Bố, là con đây " Hae cầm lấy nghẹn ngào nói . Nghe được giọng nói này cô đoán bệnh tình của ông đã được chữa trị rất tốt
" Hae... đứa con gái đáng chết này, rốt cuộc là con đã đi đâu "
Ông Van không kiềm được lòng mà rơi nước mắt, đứa con nuôi này nhiều năm một mình giấu đi mọi chuyện mà sống, trong lòng chắc không hề vui. Chuyện của Hae và Jungkook, vợ chồng ông cũng được nghe kể, chỉ không ngờ đứa hồ đồ này lại không hiểu chuyện mà bỏ đi
" Con xin lỗi "
" Hae à... về nhà đi con, con có biết..."
- tút tút
Đầu máy bên kia đột nhiên cúp máy, truyền tới một tiếng tút tút nhẫn tâm. Ông còn chưa nói hết, ông muốn Hae biết Jungkook đang tìm cô và lo lắng tới như thế nào, muốn nói nhiều năm qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra mà cô không biết
" Hae .. Hae " ông đau lòng đấm lên đùi mình nói " Nói cúp máy rồi "
Hae đau lòng lau nước mắt nhìn Nochu đùa nghịch với con chó, cô làm vậy là đúng hay sai chứ ?
" Cô ơi, của cô hết 2000 won "
Hae vội lau nước mắt mỉm cười, lấy tiền ra đưa chủ quán " Cảm ơn chị "
Thời tiết dần se lạnh, thiếu nắng bầu trời càng như thêm buồn hơn. Dưới đường nhựa của ngôi lành nhỏ có vài cậu nhóc đang túm lại đầy thích thú, mà trung tâm là hai cậu nhóc đang đánh nhau rất hùng hồn
" Mày dám đánh tao "
" Cậu là đồ xấu xa " Nochu nói lớn, hai mắt đỏ nên vì tức giận .
Cậu ghét Chan, Chan xấu tính giống như Bom, cậu không thích người bạn này
" Mày mới là xấu xa, đồ con hoang "
Chan lao tới đấm Nochu, hai đứa trẻ cứ vậy mà đánh nhau trong sự cổ vũ của những đứa trẻ khác
" Mình có bố, cậu là đồ xấu tính "
Một cậu nhóc khác chạy tới giúp Chan đánh trả Nochu, cả hai chạy tới đẩy mạnh Nochu té ngã. Hai đầu gối Nochu vì bị đập mạnh xuốn đường mà chảy máu, khuỷ tay cũng vì vậy mà trày xước , Nochu tủi thân khóc lớn dưới tiếng cười của các bạn
Đột nhiên, hai bàn tay to lớn rắn chắc vươn tới đỡ lấy Nochu đứng dậy...
Nochu sụt sịt ngước nhìn người vừa đỡ mình, hai mắt ướt nhoè ngay lập tức mở to nhìn " Bố Kook ..."
Jungkook đau lòng lau nước mắt cho Nochu rồi nhìn xuống đầu gối Nochu, trong mắt hiện nên rõ tia lửa đỏ.
" Bố tới muộn, xin lỗi Nochu "
Anh ôm Nochu vào lòng, cuối cùng cũng tìm được cậu nhóc, anh đã khổ cực tới mức nào, cuối cùng cũng tìm được Nochu rồi... đứa trẻ này tại sao tới đâu cũng bị bạn bè đối xử như vậy chứ, anh không chắc thằng bé có phải con mình không, nhưng trong lòng từ lâu đã có một chỗ voi cùng lớn cho Nochu rồi, anh đối xử với Nochu như vậy có lẽ vì Nochu là con của Hae, con của người phụ nữ anh yêu
Anh muốn bảo vệ Nochu, muốn Nochu thật vui vẻ.. muốn cho Nochu những thứ tốt đẹp nhất mà những đứa trẻ khác không có
Nochu vẫn không ngừng khóc, hai tay ôm chặg lấy cổ Jungkook.
" Nochu ngoan, để bố xử lý vụ này "
Jungkook chuyển tầm nhìn sang đám trẻ con gần đấy, ánh mắt sắc bén đáng sợ doạ đám trẻ tới tái xanh
" Là cháu vừa đánh Nochu đúng chứ ?" Jungkook lạnh giọng nói
Chan vênh mặt nhìn Jungkook, cậu không biết người đàn ông trước mặt là ai, cũng không sợ bị người lớn bắt nạt
" Là Nochu đánh cháu trước "
Jungkook nhìn Nochu đợi câu trả lời...
" Chan trêu con "
" Bạn ấy trêu con như nào ?"
" Bạn ấy nói con không có bố, là con hoang "
" Tao nói đâu có sai, mẹ mày là gái bán hoa, mày không có bố thì là con hoang còn gì " Chan hùng hổ nói
Jungkook quay sang nhìn Chan, ánh mắt càng trở nên sắc bén chết người hơn, đây đâu phải là trêu. Nếu như đây không phải là một nhóc con thì anh đã xông tới cắt lưỡi rồi.
" Cậu nhóc, những lời như vậy không nên nói, nếu như nói rồi sẽ phải chịu hậu quả rất lớn có biết không ? "
" Cháu không nói sai, các bạn ở đây đều biết nó là con hoang " đám trẻ con đồng loạt gật đầu
Jungkook sắp không kìm chế nổi, anh nên cho thằng nhóc này một cái bóp cổ hay ném nó xuống nước đây, trẻ con chưa lớn mà nói những lời thiếu tôn trọng như vậy thì không nên lớn trên xã hội văn mình như này....
" Nochu... " giọng nói quen thuộc truyền tới làm Nochu vui mừng buông Jungkook ra
" Mẹ... Hae "
Hehe... sắp ngọt nhé, đúng như chị em mong muốn đấy haha...
Nhớ không nhầm thì có đọc được một cmt nói truyện của mình giống cô dâu 8 tuổi :)))) thật sự là dài tới như vậy sao ?