"Có vẻ như ta vừa bỏ lỡ chuyện thú vị gì thì phải?"
Người vừa lên tiếng là một nam tử mặc y phục màu đen, người này có bộ dáng tuấn tú, giọng nói lại mang theo vẻ hời hợt cùng tà khí.
Chỉ là khi người này vừa xuất hiện, Vũ Linh cảm thấy Mộ Thần Hy lại nhíu mày, dù rất nhỏ lại nhanh chóng, nhưng Vũ Linh vẫn nhạy cảm nhận ra.
Đồng dạng Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong lại cũng phải ninh mi, bọn họ đều cảm giác người trước mắt này rất mạnh, còn lại mang cho họ cảm giác không thoải mái.
"Đó không phải chuyện của ngươi"
Lưu Thẩm Nhã lạnh lùng đáp, người tới vẫn mỉm cười như trước, nhưng ánh mắt lại ánh lên một tia khác lạ, khẽ cúi người áp sát vào Lưu Thẩm Nhã, nói.
"Nghe ngươi nói như thế, chỉ khiến ta càng muốn biết chuyện gì đang diễn ra đấy"
"Tránh xa ta ra!"
Lưu Thẩm Nhã lưu loát xoay người tránh né, tay cầm một thanh chủy thủ đặt trước mặt, giọng nói tràn ngập cảnh cáo.
Người tới chỉ cười nhạt, tùy ý đứng thẳng người lại, Lưu Thẩm Nhã thấy vậy mới tránh xa vài bước, thu hồi chủy thủ.
Người mới tới không tiếp tục cùng Lưu Thẩm Nhã đùa giỡn, nâng tầm mắt lơ đãng lại quét tới nhóm người của Vũ Linh, khi ánh mắt người này quét qua mình, Vũ Linh chợt thấy một cỗ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng.
Người này, rất nguy hiểm!
Trực giác nhắc nhở Vũ Linh nên tránh xa người này, nhưng khiến Vũ Linh có chút ngờ vực, đó là trên người người này có gì đó mơ hồ hấp dẫn Vũ Linh, khiến Vũ Linh có phần hoang mang.
Bất giác Vũ Linh bắt đầu cảnh giác mà thầm quan sát người này, chỉ thấy người này sau khi quét mắt nhìn hết nhóm người Vũ Linh, tầm mắt dừng lại chỗ Mộ Thần Hy, đôi mắt ẩn hiện một tia ánh sáng màu đỏ rét lạnh.
Mộ Thần Hy cũng chỉ lạnh lùng nhìn lại, hai đôi mắt nhìn thẳng vào nhau, khiến không khí xung quanh nháy mắt đông lạnh lại.
Phố phường vốn tấp nập cũng trong nháy mắt im lặng, dù chỉ là một khoảng ngắn ngủi, nhưng lại như đã qua rất lâu.
Người tới chợt treo lên một nụ cười bí hiểm, dưới ánh đèn càng khiến người khác khó lòng mà đoán được hắn đang nghĩ gì.
Mộ Thần Hy vẫn là bộ dáng mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lại thoáng dao động, chứng tỏ Mộ Thần Hy cũng không không có bình tĩnh như vẻ ngoài.
Gì đây?
Vũ Linh nghi hoặc nhìn hai người Mộ Thần Hy và người mới tới, quen biết Mộ Thần Hy cũng bốn năm tuy chưa nói hiểu được người này, nhưng Vũ Linh cũng biết Mộ Thần Hy ít khi dừng tầm mắt tại một người quá lâu.
Dù là khi nãy thấy Lưu Thẩm Nhã thì thời gian dừng lại cũng không quá năm giây, mà hiện tại Mộ Thần Hy lại dừng mắt trước người này tới hơn mười giây.
Chẳng lẽ...
Có gian tình?
Khụ, xin tha thứ cho tinh thần ác thú vị của Vũ Linh, dù sao trước kia từng làm việc cùng vài người đồng nghiệp là hủ nữ, bản thân cũng có phân nửa thuộc tính, cho nên đôi khi cũng bị nhiễm lên một chút suy nghĩ không được bình thường.
"Đây là..."
Tiêu Diễm cau mi, mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, Hình Liệt Phong cũng thế, hai người nhìn nhau, quyết định một lúc nữa sẽ tỉ mỉ hỏi Mộ Thần Hy cho rõ ràng.
"Này...chuyện khi nãy..."
Người lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngưng đọng là Lâm Thừa Phong, cũng chính là đại ca của nhóm người mà Lưu Thẩm Nhã kết đội đi cùng.
Đêm nay là đêm cuối cùng trước khi chợ đen giao dịch hội đến, bọn họ muốn ra ngoài du ngoạn dạo phố một chút, nhưng ai ngờ dòng người đông đúc khiến họ nhất thời sơ ý làm cho tên trộm lấy đi túi trữ vật của Lâm Hân Nhi.
Khó khăn đuổi theo tên trộm để lấy lại túi trữ vật, ai ngờ bên này Lâm Hân Nhi lại dính phải rắc rối khác, hơn nữa so với tên trộm khi nãy còn rắc rối hơn, bởi người mà Lâm Hân Nhi đụng vào có vẻ thân phận khá cao cùng với tính cách không được tốt.
Bọn họ chỉ là thứ chi của một gia tộc nhỏ, mà những người này thoạt nhìn liền biết đều không phải là dạng người mà bọn họ có thể đối phó được, huống chi lỗi cũng là do họ gây ra trước, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể yếu thế hơn.
"Không sao, chỉ là chuyện nhỏ. các vị không cần phải bồi thường gì cả"
Tiết Mặc mỉm cười ôn thanh nói, mang cho nhóm người Lâm Thừa Phong cảm giác thoải mái dễ chịu, không khỏi nghĩ rằng người này thật sự là một người tốt.
Lưu Thẩm Nhã cũng ngước mắt nhìn Tiết Mặc, ánh mắt thoáng hiện ra một chút tán thưởng, người này khiến cho một người luôn lãnh tỉnh như nàng cũng cảm thấy thoải mái khi đến gần, quả là kỳ lạ.
"Thế nhưng là chúng ta có lỗi trước..."-Lâm Thừa Phong vẫn thấy nếu mình không đưa ra bồi thường, lỡ người kia tức giận ghi hận bọn họ, như vậy cũng không tốt lắm.
"A Lâm"-Tiết Mặc mỉm cười, khẽ đảo mắt nhìn Tiết Hoài Lâm .
"Hừ, nể tình đại ca, bản thiểu gia sẽ không trách tội các ngươi! Lần sau nếu còn để mắt trên đầu, mà còn đụng vào bản thiếu gia lần nữa thì đừng trách ta ra tay"-Tiết Hoài Lâm tiếp thu ánh mắt ra hiệu của Tiết Mặc, đành phụng phịu nói.
"Nếu đã không còn gì nữa thì chúng ta đi thôi"
Lúc này Lưu Thẩm Nhã lại chợt lên tiếng, cắt đứt lại cuộc trò chuyện vô nghĩa ở bên đường này, Lưu Thẩm Nhã dẫn đầu đi trước, nhóm người Lâm thừa Phong cũng mau chóng đi theo.
"Chúng ta sẽ còn gặp lại, lần tới ta sẽ thắng ngươi".
Khi nhóm người đó sắp đi, Mộ Thần Hy nghe thấy bên tai có người truyền âm.
Mộ Thần Hy đưa ánh mắt nhìn lại, nhìn về phía người vừa cũng mình truyền âm trò chuyện.
Mà người đó chỉ mỉm cười, ánh mắt lại hiện lên vẻ khiêu khích cùng ngạo mạn, sau đó quay đầu nhàn nhã cùng hòa vào dòng người đông đúc.
Nguyên lai khi nãy người vửa tới đã chủ động công kích nhóm người Vũ Linh, nhưng lại bị Mộ Thần Hy ngăn cản, sau đó Mộ Thần Hy cũng người vừa tới đã diễn ra một hồi giao tranh, đây là cuộc giao tranh chỉ có cường giả chân chính mới nhận thấy.
Đó là dựa vào khí thế của hai người mà quyết định thắng thua, do mục tiêu chỉ giới hạn có hai người, mà người bên ngoài chỉ là mơ hồ cảm thấy áp lực cùng đông cứng, chỉ có hai người trong cuộc mới biết rõ chuyện gì đang diễn ra.
Cho dù là Hình Liệt Phong cùng Tiêu Diễm do đứng gần nhất lại có thần thức vượt bậc, vậy mà cũng chỉ lờ mờ nhận ra một ít, dù sao ít có người biết được kỳ thực hai người Mộ Thần Hy giao tranh cũng không phải là khí thế đơn thuần, mà là kiếm ý trở lên mới ngộ ra 'lĩnh vực'.
Mà kết quả của cuộc giao tranh, dù Mộ Thần Hy có vẻ đã thắng, nhưng Mộ Thần Hy cũng hiểu, đối phương giống bản thân đều có cố kỵ nên không xuất toàn lực.
Người này là một đối thủ rất mạnh! Mạnh hơn những người nổi danh là thiên tài mà Mộ Thần Hy từng nghe tới.
Nếu hắn mạnh đến thế, vậy thì chắc chắn mười ba năm sau, ở Thăng Tiên Đại Hội, nhất định hắn sẽ xuất hiện, khi đó cuộc chiến sẽ tiếp tục.
"Gì chứ! Thái độ đó là thế nào, chẳng trách lần trước đắc tội với Thiên Cơ Tông, biết thế bản thiếu gia mới không giúp một tên vong ân phụ nghĩa như thế!"
Tiết Hoài Lâm bị thái độ của Lưu Thẩm Nhã làm tạc mao, cảm thấy người này quá đáng ghét, hắn còn chưa cho đi vậy mà lại dám đi trước, mặc dù đại ca có nói giúp bọn họ, nhưng còn chưa cho hắn một lời xin lỗi thì đã đi rồi, thật là không biết lễ giáo!
Vũ Linh nghe Tiết Hoài Lâm nói thế nhịn không được cười khẩy, lần trước là tên này tự ý tìm phiền toái, nếu bản thân không nhanh trí kéo hắn ra, nói không chừng hắn còn vui sướng nhảy vào tìm chết.
Phải biết La Hoàng Thanh cùng Tô Duyệt đều không phải người bình thường có thể đối phó, ít nhất lúc đó nếu trực tiếp cùng họ xung đột, thua thiệt vẫn là bên phe mình.
Cho dù có nữ chủ đi nữa cũng chẳng thay đổi gì, ai kêu tiền kỳ nữ chủ còn rất yếu nếu so với hai nhân vật phản diện thì chỉ có thể tìm ngược.
"A lâm!"-Tiết Mặc thấy Tiết Hoài Lâm tức giận mắng to giữa đường, đổi lấy không ít người quay đầu nhìn, liền mở liệng kêu
"Hừ, đệ biết rồi"-Tiết Hoài Lâm nghe vậy cũng chỉ có thể bĩu môi tỏ vẻ bất mãn, nhưng cũng không nói gì thêm.
"Thiên Cơ Tông? Có lẽ sau khi trở về ta cần đệ giải thích"
Tiết Mặc nhìn Tiết Hoài Lâm, nhẹ nhàng nói, mà Tiết Hoài Lâm chỉ có thể như bong bóng xì hơi, ỉu xìu đáp.
"Vâng-"
Bên này Vũ Linh lại khá sững sờ, nhất là khi nhìn thấy Lưu Thẩm Nhã xoay người rời đi, mà không hề quay đầu lại hay có chút lưu luyến gì.
Đi rồi?
Cứ như vậy mà đã đi rồi?
Nói nữ chủ nam chủ sẽ có lực hấp dẫn đâu? Thế quái nào nữ chủ và nam chủ lần đầu gặp nhau, không những chẳng có gì đặc biệt, mà lại bình thường đến mức phải nói là quá nhạt nhẽo như thế này!
Chẳng lẽ bởi vì nữ chủ đang trong hình dạng giả nam, cho nên không thể cùng nam chủ bắn ra tia lửa? Có lẽ là vậy...
"Sư đệ!"
Một giọng nói lại cất lên phá vỡ dòng suy nghĩ tạp nham của Vũ Linh, sau đó một nhóm gồm mười người từ trong dòng người đông đúc đi ra hướng đến chỗ bọn họ đang đứng.
Trên người mỗi người này đều mang theo một thanh kiếm, y phục gọn nhẹ chỉnh tề, tuy không đồng nhất, nhưng đều có thể thấy bọn họ đều cùng một môn đệ đi ra.
"Đại sư huynh, ngươi đến rồi!"
Tiêu Diễm vừa thấy người dẫn đầu trong đó liền mở miệng nói, nhóm người đến lần này chính là môn hạ đệ tử của Thiên Kiếm Tông, dẫn đầu chính là thủ tịch đại đệ tử Ngọc Quan Hiên.
Khác với nhóm người của Vũ Linh, Ngọc Quan Hiên nhóm người lại không hề biến đổi hình dạng, chỉ có thay lại thường phục mà đến.
Chợ đen giao dịch hội tuy có không ít người từ các môn phái lớn nhỏ đi đến, nhưng khi vào bên trong đều không thể mặc vào tông phục hay gia phục đại diện cho thế lực đó, càng không được dùng uy thế của thế lực của mình mà uy hiếp người khác trao đổi, đây là quy tắc ngầm của chợ đen giao dịch hội.
Mục đích chỉ có duy nhất một từ, công bằng!
Tuy ở Tu Chân Giới nói ra từ công bằng có phần buồn cười, nhưng chợ đen giao dịch hội yêu cầu điều này, trong đây mọi người đều là bình đẳng, không phân chia chủng tộc địa vị gia tộc hay tu vi, mọi người ở đây chỉ đến trao đổi những thứ mình cần hay muốn, mà không cần biết danh tính thân phận của nhau.
Nếu có người vi phạm, nhẹ sẽ bị ăn đe hay trục xuất, nặng có thể bị giây sát mà không ai có thể đứng ra cứu giúp, thế lực mở ra chợ đen giao dịch hội rất lớn, đến cả các siêu cấp môn phái cũng phải kiêng kỵ không thôi.
Nơi này hoàn toàn không giống như đấu giá hội, tuy nhiên, chợ đen sở dĩ gọi là chợ đen vì nó cũng có những thứ không thể quang minh chính đại như đấu giá hội, chẳng hạn như những thứ bị cấm đoán không cho phép lưu thông
Đôi khi so với đấu giá hội, thì nơi đây càng có phong phú tài nguyên cùng cơ hội, đồng dạng cũng càng phiêu lưu nguy hiểm hơn!
Quay trở lại, sau khi đám người do Ngọc Quan Hiên dẫn đầu đi tới, liền hội họp cùng với nhóm người Vũ Linh.
Mà hai người Tiết Hoài Lâm cùng Tiết Mặc cũng không tách ra mà cùng đi chung, bởi nơi bọn họ muốn đến cũng là bến đò nơi mà nhóm người Vũ Linh sẽ đến.
Vũ Linh không biết là, cách đó không xa, còn có những đôi mắt khác đang nhìn chằm chằm nhóm người bọn, đồng thời cũng thu hết những gì vừa sảy ra vào mắt.
"Dạ Triệt! Lúc này hắn dĩ nhiên đã cùng Lưu Thẩm Nhã quen biết!"
Tô Duyệt đứng cách nhóm người Vũ linh một khoảng không xa, trong lòng khó có thể tin tưởng những gì mình vừa chứng kiến.
"Không chỉ Dạ Triệt, mà Mộ Thần Hy cùng Lưu Thẩm Nhã cũng cùng xuất hiện, nhưng tại sao Tiết Mặc lại ở đó? Chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Tô Duyệt ngàn vạn lần không ngờ tới Tiết Mặc lại cùng xuất hiện với Mộ Thần Hy cùng Lưu Thẩm Nhã và Dạ Triệt, điều này ở kiếp trước vốn không hề diễn ra.
Vốn Tô Duyệt còn định nhân lúc này đến cùng Tiết Mặc nhận thức, nhưng không nghĩ tới chỉ vì một chút chuyện ồn ào, lại khiến cho những người này tụ lại cùng nhau, điều này khiến Tô Duyệt chỉ có thể đứng từ xa lặng lẽ quan sát.
Nhìn cảnh tượng thế này, Tô Duyệt cảm thấy khá bất an, cứ như có một bàn tay vô hình đang đẩy mọi thứ trở nên thay đổi, hoàn toàn khác xa so với những gì trong ký ức nàng có từ kiếp trước.
Nhất là khi thấy Lưu Thẩm Nhã đi cùng Dạ Triệt, Tô Duyệt đã phải cố gắng áp chế sát khí của mình, lại thấy Lưu Thẩm Nhã cùng Mộ Thần Hy gặp mặt lại như không biết, khiến Tô Duyệt cũng thấy quỷ dị không dứt.
Kiếp trước Lưu Thẩm Nhã và Mộ Thần Hy ngày đêm bầu bạn trên Lăng Tiêu Phong, còn cùng nhau trải qua không ít lần sinh tử, Mộ Thần Hy ưu tú thế nào Tô Duyệt lấy bi kịch kiếp trước của mình chứng minh hết thảy.
Nếu hắn không ưu tú, thì làm sao có thể khiến cho một người vô cùng kiêu ngạo chưa từng đặt bất cứ ai vào mắt như nàng, phải cam tâm hạ mình theo đuổi nhất quyết không tha.
Cho dù là chính thiên tài vạn năm có một ở Ma Vực như Dạ Triệt, nếu đứng cùng Mộ Thần Hy cũng không thể sánh bằng, Lưu Thẩm Nhã yêu phải Mộ Thần Hy thực sự cũng không có gì lạ.
Trước kia Tô Duyệt từng ghen tỵ với Lưu Thẩm Nhã như điên, nhưng khi Tiết Mặc chết trước mặt nàng, Tô Duyệt cũng dần thanh tỉnh lại, cũng nhờ thế mà nhìn ra được không ít thứ mà trước giờ không thấy được.
Kiếp trước Lưu Thẩm Nhã có hàng ngàn hàng vạn cơ hội ở cạnh Mộ Thần Hy, vậy mà vẫn khiến người này chưa từng vì nàng mà động tâm một lần, đến cả khi hai người kết thành đạo lữ, thì ngay ngày hôm sau Mộ thần Hy lại bế quan không thấy, khi đó Tô Duyệt còn hả hê cười nhạo Lưu Thẩm Nhã không thôi.
Nay kiếp này Lưu Thẩm Nhã không còn cùng Mộ Thần Hy sống trên Lăng Tiêu Phong, Tô Duyệt thật muốn xem Lưu thẩm Nhã và Mộ Thần Hy sẽ đi được tới đâu, tốt nhất là so với kiếp trước cũng không kém lắm, có thể thấy Lưu Thẩm Nhã đau khổ vì cầu mà không được, Tô Duyệt mới cảm thấy vui sướng trong lòng.
Chuyện Tô Duyệt có thể nhận ra Mộ Thần Hy giả dạng, đó cũng bởi vì kiếp trước nàng từng rất thích hắn, mọi chuyện của người này nàng đều muốn biết, cho nên cũng từng không ít lần nhìn thấy bộ dạng khi dịch dung này của Mộ Thần Hy,
Mộ Thần Hy rất ít khi thay đổi hình dạng, cho dù dịch dung cũng thay đổi không quá năm hình dáng, Tô Duyệt từng yêu thích Mộ Thần Hy như thế, nên cả năm hình dáng nàng đều ghi tạc trong đầu không dễ gì quên được.
Mà đồng dạng, nếu nói Mộ thần Hy là người mà kiếp này Tô Duyệt không muốn dính dáng tới nhất, thì Dạ triệt lại là người mà Tô Duyệt kiêng kỵ nhất, năm xưa sau khi nàng nhập ma, chính là đã cùng Dạ Triệt hợp tác.
Kiếp trước người này đã có cảm giác rất hứng thú với Lưu Thẩm Nhã, thoạt nhìn hắn đối với Lưu Thẩm Nhã rất tốt, tốt đến mức cả Tu Chân Giới và Ma Vực đều cho rằng hắn yêu Lưu Thẩm Nhã.
Tô Duyệt cũng từng cho là như thế, mãi đến khi Dạ Triệt giúp nàng, khi đó Tô Duyệt mới biết hắn đối với Lưu Thẩm Nhã, cũng không hề yêu thích như vẻ ngoài hắn biểu đạt, ngược lại hắn khiến Tô Duyệt cảm thấy nếu được hắn chú ý là một điều hết sức đáng sợ.
Từng là người cùng Dạ Triệt hợp tác hơn mấy trăm năm, Tô Duyệt lĩnh hội rất sâu cách làm người của Dạ Triệt, hắn vốn không có tâm, hắn và Mộ Thần Hy đều là dạng người lạnh lùng vô tình, chỉ là người sau biểu đạt lạnh nhạt không vướng chút bụi trần, mà hắn thì càng thêm âm lãnh quỷ dị khó lòng đoán được.
Chính hắn là người nói cho Tô Duyệt nơi mà Lưu Thẩm Nhã sẽ độ kiếp, cũng chính hắn là kẻ giúp Tô Duyệt có thể thuận lợi đến cạnh Lưu Thẩm Nhã mà không bị ai ngăn cản, trước kia Tô Duyệt vì thù hận che mắt mà không muốn nghĩ nhiều lý do hắn lại giúp mình hại chết Lưu Thẩm Nhã.
giờ nghĩ lại, Tô duyệt hoàn toàn không rõ vì sao hắn làm thế, cho dù khi đó Tô Duyệt từng có thuận miệng hỏi hắn, Tô duyệt nhớ rõ, đó là lần cuối cùng Tô Duyệt cùng Dạ Triệt gặp mặt, khi đó hắn từng nói một câu khiến Tô Duyệt không rõ là hắn đang nói gì.
"Tại sao ư? Vì ta vui"
Khi đó hắn cười, nụ cười mà Tô Duyệt nghĩ lại chỉ thấy rùng mình, cứ như đối với hắn tất cả mọi thứ trong mắt hắn đều nhỏ bé không chút giá trị.
Dạ Triệt là kẻ vô cùng nguy hiểm, trên đời này có lẻ chỉ có hai người có thể khiến hắn kiêng kỵ một phần, một là Mộ Thần Hy, hai là Bạch Thanh Tiêu.
Nhất là Bạch Thanh Tiêu, tên đó cũng đáng sợ không kém Dạ Triệt, đôi khi Tô Duyệt lại thấy đồng tình cho Lưu Thẩm Nhã, khi được cả hai kẻ này để ý.
May mắn được trọng hồi một lần tân sinh, Tô Duyệt tuyệt đối sẽ không tiếp tục ngu ngốc đi vào đường cũ, đời này nàng chỉ muốn trọng đăng tiên đồ, cùng Tiết Mặc tiếp nối tiền duyên.
Thế nhưng từ khi trọng sinh đến nay, Tô Duyệt nhận ra có một vài thứ dần dần đã thoát ly khỏi quỹ đạo của kiếp trước, chẳng lẽ đó là do nàng trọng sinh dẫn đến mọi thứ phát sinh thay đổi?
Mặc kệ thế nào, Tô Duyệt nàng đều sẽ không bị một chút thay đổi này làm chùn bước, thù của nàng, ước nguyện của nàng, vẫn chưa được thực hiện.
Cho dù mọi thứ có thay đổi thì thế nào? Mặc kệ là ai, nếu dám cản trở nàng, Tô Duyệt dù có phải hồn phi phách tán cũng quyết không tha thứ.
Khi Tô Duyệt thấy nhóm người của Lưu Thẩm Nhã rời đi, theo sau đó nàng lại thấy Ngọc Quan Hiên đến cùng nhóm Mộ Thần Hy tụ họp, mà Tiết Mặc cùng Tiết Hoài Lâm cũng không tách ra mà đi cùng.
Tô Duyệt cảm thấy chuyện tối nay mình chứng kiến, cần phải trở về chậm rãi suy tính thật kỹ, có những thứ thay đổi khiến cho kế hoạch của nàng cũng phải chuyển biến theo, nên Tô Duyệt quyết định tạm thời sẽ không cùng Tiết Mặc gặp mặt, mà trở về quán trọ suy nghĩ bước tiếp theo mình nên làm gì.
Vừa định quay đầu, Tô Duyệt lơ đãng đưa tầm mắt quét về một phía, là Thiên Cơ Tông đệ tử, Tô Duyệt có vài bí pháp có thể xem thấu những thứ mà người khác không thể phát hiện.
Cho nên khi thấy có người tập trung tầm mắt về phía Tiết Mặc, Tô Duyệt liền nhận ra ngay, tuy vừa nhìn chỉ thấy bóng lưng đã quay đi, nhưng cũng đủ làm Tô Duyệt chấn động.
Tiết Minh Trì? Hắn cũng tới?
Từ bốn ngươi thành sáu người, rồi từ sáu lại thành mười sáu người, Vũ Linh không ngờ tới chuyến đi lần này lại náo nhiệt tới như thế!
"Ta thật không nghĩ đến ngươi lại là đệ tử của Thiên kiếm Tông"-Tiết Hoài Lâm liếc mắt nhìn Vũ Linh, khó tin nói.
Đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng không khó nhận ra, mỗi người lúc nào cũng kè kè thanh kiếm bên mình, cứ như sợ không ai biết bọn hắn không phải là kiếm tu.
Hơn nữa người của Thiên kiếm Tông có cỗ khí thế sắt bén rất đặc thù, không phải là hạng nhị lưu môn phái có thể sánh bằng, hắn không nhận ra cũng quá sỉ nhục chỉ số thông minh của mình.
"Có ý kiến?"
Vũ Linh không hề kinh ngạc khi Tiết Hoài Lâm nhận ra mình thuộc môn phái nào, tuy Tu Chân Giới có không ít môn phải chủ tu kiếm đạo, nhưng Thiên Kiếm Tông có đặc thù luyện chế pháp khí, hơn nữa đệ tử của Thiên Kiếm Tông ở một vài mặt nào đó cũng rất nổi danh, cho nên có thể nhận ra cũng không lạ.
"Hừ, ta chỉ thắc mắc tại sao một môn phái chỉ toàn là kiếm tu như thế, vậy mà lại có được một tên chuyên sử dụng độc dược biến thái như ngươi, ngươi quả nhiên là khác loài!"
Tiết Hoài Lâm nhìn các đệ tử của Thiên Kiếm Tông người nào người này đều có một loại sắt bén sát phạt của người luyện kiếm, nhưng nhìn lại tên đi bên cạnh, ngoại trừ thanh kiếm bên hông ra, thì chẳng có gì là giống một kiếm tu.
Lại nhớ tới trong người tên này lại có không ít thứ thuốc kỳ lạ, khiến Tiết Hoài Lâm cảm thấy tên này không phải gia nhập nhầm môn phái rồi đi?
Thế quái nào hắn so với đám người ở Độc Phong Viện của hắn còn cổ quái?
"Ân? Ngươi vừa nói gì, ta nghe không rõ?"
Vũ Linh cười hì hì hỏi, Tiết hoài Lâm tức khắc im lặng, nhanh chân lùi lại cách Vũ Linh một khoảng an toàn, mắt dè chừng xem năm cái bình nhỏ trong tay Vũ Linh.
Hắn còn ấn tượng khắc sâu với thứ hôi hám kinh khủng kia, cho dù là người của Độc Phong Viện cũng không rõ thành phần, cách luyện chế cùng cách tiêu trừ thứ đáng sợ đó đây.
"Ngươi! Ngươi muốn làm gì?"
"Hừ! Nếu ta muốn làm gì ngươi, ngươi cho là mình còn trốn được sao?"
"Gì chứ! bản thiếu gia dù sao cũng đã là luyện khí đại viên mãn, một tên nhược kê như ngươi mà cũng muốn làm ta thì đừng có mơ!"
Hắn đường đường là thiếu gia của Ma Ảnh Các, cho dù không tài giỏi như nhị ca, nhưng trong Ma Ảnh Các có ai dám khinh thường hắn?
Nếu là bình thường có ai dám nói như thế với hắn, thì tên đó tuyệt đối sẽ không sống đến canh giờ sau, nhưng vì người này là kẻ hiếm khi có thể khiến hắn thuận mắt, cho nên, hắn mới không ra tay giết chết tên đáng ghét này.
"Vậy thì ngươi thử đến a! Cách xa ở đó la lớn làm gì!"
"Ta mới không có ngu, ai biết ngươi cầm thứ quỷ quái gì chứ! Tên biến thái nhà ngươi tốt nhất nên cách xa một chút!"
Ai biết trong mấy bình đó chứa thứ gì? Cho dù hắn có thể giết chết người này trong nháy mắt, nhưng hắn cũng biết kẻ trước mắt cũng không phải đèn cạn dầu, bằng không hắn cũng sẽ không đi cùng những người mạnh mẽ gần như có thể ngang bằng với nhị ca kia của hắn.
Quan trọng hơn là, hắn không muốn bị mấy thứ thuốc quỷ quái của tên này dính lên người, trời mới biết trước kia hắn phải khổ sở thế nào khi bị dinh mùi hôi kinh khủng kia.
Đáng hận nhất là bình thường các tỷ tỷ xinh đẹp thường chủ động vây quanh hắn, vậy mà khi đó lại tránh hắn như tránh tà, đến cả đại ca cũng biến sắc không giữ được nụ cười khi hắn đến gần!
Lần này hắn lấy được thứ thuốc đó về, còn là phiên bản nâng cấp nên nhất định sẽ càng đáng sợ, hắn còn định mang về cho người xem xét để tạo ra cho mình dùng để trừng trị kẻ nào ngu ngốc đến tìm ngược, nhưng hắn mới không muốn cùng kẻ tạo ra thứ này đối trọi, rất xui!
"Biến thái? Tốt nha, ngươi vinh hạnh được thử thành quả mới của ta"
Tiêu Diễm nhìn Vũ Linh cũng Tiết Hoài Lâm nháo loạn ở phía sau, không khỏi nhướng mắt, hơi có phần kinh ngạc nói.
"Không nghĩ tới nha đầu này còn có thể cùng người khác ồn ào tới vậy, xem đến cả hai còn rất hòa hợp đây"
"Đúng là vậy thật, trước giờ chưa thấy Vũ Linh cùng người khác nói nhiều như thế! Mà như vậy cũng tốt, Vũ Linh cũng chỉ vừa mười hai tuổi, hoạt bát như thế cũng tốt lắm sao"
Hình Liệt Phong cười đáp, bình thường Vũ Linh chỉ có ở cùng bọn họ mới tỏ ra thoải mái, trước người khác ít nhiều đều thu liễm tỏ vẻ chính chắn.
Nhưng nhiều lúc cách nói chuyện của Vũ Linh cũng không giống một đứa trẻ, đôi khi khiến bọn hắn cũng quên nàng chỉ vừa mười hai tuổi.
"Ta cũng lần đầu thấy A Lâm có thể cười thoải mái đến vậy. Thật tốt!"
Tiết Mặc cũng rất kinh ngạc, bình thường Tiết Hoài Lâm tuy có tính trẻ con, nhưng thân là người của Ma Ảnh Các, một nơi mà thân tình, hữu tình chẳng đáng một đồng, tất cả đều được trực tiếp quy đổi bằng giá cả cùng lợi ích.
Dù là hắn cũng chưa từng có thể được thoải mái vô tư mà sống, huống chi tư chất của Tiết Hoài Lâm rất cao, cho nên khi ở Ma Ảnh Các trừ khi đối diện với hắn, bình thường Tiết Hoài Lâm đều khá nghiêm túc, khi huấn luyện thì dù có vô tư trẻ con thế nào, cũng sẽ biến thành một bộ mặt không thể không dè chừng.
Trước Tiết Hoài Lâm từng không dưới hai lần nhắc tới người mình quen trong Mộc U Cốc Bí Cảnh, Tiết Mặc có thể thấy Tiết Hoài Lâm rất hứng thú với người này, hôm nay không ngờ lại gặp được người đó, thật là một trùng hợp ngẫu nhiên.
Cho đến khi nhìn thấy bốn người họ, Tiết Mặc cũng đoán được người mà Tiết Hoài Lâm nhắc tới chắc chắn còn có thân phận không thấp, nhất là ba người có vẻ là trưởng bối đi cùng kia, tu vi của bọn họ cùng khí thái họ phát ra đều không là người thường có được.
Dọc đường đi Tiết Mặc xem Tiết Mặc cùng người có tu vi thấp nhất kia trò chuyện, cũng biết lần trước chính người này là người khiến Tiết Hoài Lâm ăn khổ, cảm thấy người này đúng là rất thú vị, hơn nữa tâm tư còn rất thuần túy sạch sẽ.
Tiết Hoài Lâm có thể cùng người này thoải mái trò chuyện, còn mở khai tâm tính ngoạn nháo, có thể thấy Tiết Hoài Lâm đối với người này thực sự đã xem như là bằng hữu.
Chỉ là...
Thân là người của Ma Ảnh Các, địa vị của bọn họ ở Tu Chân Giới khá xấu hổ, không chính không tà, tuy mang danh nghĩa tiếp nhận tiền làm việc, nhưng thực ra mà nói bọn hắn nhận việc giết người cũng đắc tội không ít thế lực.
Nếu không phải nội tình cường đại, thì bọn họ sẽ phải đối mặt với cả Tu Chân Giới vây giết.
Lỡ như người này biết thân phận của bọn hắn, liệu rằng người này còn có thể như hiện tại cùng Tiết Hoài Lâm vui đùa như trước? Hay là sẽ...
Tiết Hoài Lâm là người duy nhất ở Ma Ảnh Các khiến Tiết Mặc cảm thấy còn chút ấm áp, hắn không muốn thấy tiểu đệ này của mình phải chịu thất vọng.
Hơn nữa nếu để phụ thân biết được Tiết Hoài Lâm còn có bằng hữu cùng dư thừa cảm xúc bên ngoài, thì không chỉ Tiết Hoài Lâm, mà cả người bằng hữu này cũng gặp nguy hiểm.
Chung quy ở Ma Ảnh Các tình cảm là thứ cảm xúc dư thừa cũng là điểm yếu, Tiết Hoài Lâm tồn tình cảm huynh đệ gắn bó với hắn đã chọc cho không ít người cảm thấy bất mãn.
Nhưng văn cũng là đại thiếu gia còn chiếm địa vị trong Ma Ảnh Các, nên dù bất mãn cũng không đến mức nào, nhưng nay lại thêm một người khác, người này lại là đệ tử chính đạo còn có vẻ địa vị không thấp.
Khó nói đến những người kia sẽ lợi dụng điều này mà nhắm đến Tiết Hoài Lâm, có lẽ hắn nên cùng Tiết Hoài Lâm nói chuyện một chút, nhưng trước mắt cứ để đệ ấy vui vẻ thêm đi, Tiết Mặc thầm nghĩ như thế.
"Thế ngươi thấy sao, Thần Hy? Xem nha đầu đó bắt đầu đã có các mối quan hệ khác, ngươi xem có ý kiến gì không?"
Bên này Tiêu Diễm che quạt đưa mắt nhìn Mộ Thần Hy đi bên cạnh, hứng thú dạt dào hỏi.
Lại thấy Mộ Thần Hy chỉ dùng đôi mắt lạnh lùng xem mình không nói, Tiêu Diễm bĩu môi, thầm nghĩ.
"Thật không thú vị, chẳng trách Vũ nha đầu luôn tránh ngươi!"
Hình Liệt Phong thấy Tiêu Diễm không ngừng ác thú vị trêu đùa Mộ Thần Hy, thầm nghĩ tên này cũng là thích tìm phiền toái, thấy mấy năm nay Mộ Thần Hy im lặng, liền ngày càng hay chạy đến trêu chọc.
Chẳng lẽ Tiêu Diễm lại quên Mộ Thần Hy người này rất giống mình, đó là cực kỳ thù dai, còn đặc biệt không bao giờ chịu thua thiệt, Tiêu Diễm cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng bị Mộ Thần Hy xử lý.
Khi đó hắn mới không rảnh đi dọn xác cho, dù sao tên này cũng là luyện dược sư, mạng dai hơn dán, chết sao được, hắn còn là lo đi uống rượu của mình thì tốt hơn.
Sau đó mười sáu người bọn họ đi tới con sông dài chảy xuôi trong nội thành, bọn họ đi đến một chiếc thuyền đang đậu tại bến, đến đây thì hai người Tiết Mặc cùng Tiết Hoài Lâm đều từ biệt mà đi đến một con thuyền khác cách đó không xa.
Tiết Hoài Lâm cùng Vũ Linh cũng trao đổi cách liên lạc, vốn Vũ Linh không muốn, bởi Tiết Hoài Lâm dù sao cũng là thiếu gia của Ma Ảnh Các.
Nhưng ngẫm lại, người Vũ Linh kết giao là Tiết Hoài Lâm, nên Ma Ảnh Các thì có liên quan gì mình, thế thì có gì phải ngại.
Đến nam chủ Vũ Linh còn dám ở cùng đến bốn năm, quen một người là thiếu gia của tổ chức sát thủ thì có là gì?
Sau khi lên thuyền, Vũ Linh thấy bên trong không hề nhỏ như bên ngoài đã thấy, chắc là chiếc thuyền có khắc một trận pháp có thể nới rộng không gian, khiến bên trong rộng lớn gấp ba lần chiếc thuyền bên ngoài.
Bên trong trang hoàn đơn giản đại khí, rất có phong cách cùng khí thái của Thiên Kiếm Tông.
Con thuyền này không giống các thuyền khác có ca múa đèn hoa rực rỡ, bên trong này chỉ có một chiếc bàn tròn to với khoảng hai mươi chiếc ghế ngồi, ngoài ra cũng chẳng có gì đặc biệt, trừ trên bàn có thật nhiều thức ăn cùng linh quả.
Có bốn người mặc phục sức màu xám, dù không là tông phục nhưng cũng đủ nhận ra họ là đệ tử tạp dịch, khi thấy nhóm người Vũ Linh đi vào, bốn người hướng bọn họ làm ra kiếm lễ, sau đó lui ra đứng bên ngoài thuyền trông giữ.
Mọi người đi vào bên trong, sau đó Ngọc Quan Hiên khởi động trận pháp cách âm khiến âm thanh huyên náo bên ngoài không lọt vào bên trong, các tạp dịch đệ tử thuận tay giúp hạ rèm xuống, tám rèm tre che lại cảnh sắc rực rỡ phồn hoa bên ngoài, nhất thời bên trong này tựa như một không gian tách biệt.
Khi mọi người đã tự ngồi vào bàn, thuyền cũng đi đã lướt dọc theo dòng sông, lúc này mọi người mới bắt đầu cùng nhau trò chuyện.
Ba người Mộ thần Hy tuy không thay đổi về hình dáng thực của mình, nhưng những người khác cũng nhận ra họ là ai dựa trên bội kiếm* trên người.
Lôi Hoa-Mộ Thần Hy.
Trùng Vũ-Hình Liệt Phong.
Thiên Thanh-Tiêu Diễm.
Về Hình Liệt Phong cùng Mộ Thần Hy thì khỏi phải nói, một kiếm cuồng, một kiếm đạo thiên tài, nhưng riêng Tiêu diễm người này, dù mang kiếm bên mình nhưng cực ít ra tay, thường chỉ dùng chiếc phiến.
Tuy nhiên, khi tên này nghiêm túc lên, nhất là khi bị chọc giận thì sẽ rút kiếm, mà kiếm ra tất thấy máu, Vũ Linh quen Tiêu Diễm gần bốn năm, thấy tên này rút kiếm cũng chỉ hai lần mà thôi.
Thiên Kiếm Tông các đệ tử dù là ai cũng đều mang kiếm kè kè bên mình, rất ít khi cất vào túi trữ vật, bởi nếu làm như thế sẽ giúp ít cho việc ngộ kiếm, thậm chí có thể đạt tới nhân kiếm hợp nhất.
Vấn đề chính là ba người Mộ Thần Hy mọi người đều nhận ra, nhưng Vũ Linh thì không ai biết, nhất là khi Vũ Linh còn dịch dung thành một thiếu niên, cho nên mọi người càng không rõ Vũ Linh là ai.
Mà Vũ Linh cũng không mang Mạt Tà ra làm dấu ấn, nàng chưa tới trúc cơ có thể đưa Mạt Tà Kiếm vào đan điền đã là rất khó tin, huống chi lúc trước còn ổn, giờ dù muốn lấy Mạt Tà cũng chưa chắc chịu chạy ra ngoài cho nàng dùng.
Từ khi thanh kiếm này phát sinh biến dị cũng bắt đầu có tính tình, ngoại trừ chiến đấu hay có việc hệ trọng, thì chẳng đời nào chịu chạy ra ngoài cho Vũ Linh mang bên mình.
Đáng hận hơn là nó dĩ nhiên lại nhu thuận khi Mộ Thần Hy có ở cạnh, dù biết đây là thanh kiếm do Mộ Thần Hy luyện ra, nhưng bây giờ Vũ Linh cũng không biết ai mới là chủ của nó.
Nay Vũ Linh chỉ có thể dùng tinh cương kiếm, là bán thành phẩm của trung cấp pháp khí, tức là cao hơn hạ phẩm pháp khí lại thua trung cấp pháp khí, là thanh kiếm thường dùng của đệ tử nội môn, vốn Vũ Linh còn có thể sử dụng bách luyện kiếm.
Bách luyện kiếm là thanh kiếm dành cho đệ tử tinh anh trong môn phái, trải qua thiên truy bách luyện mà thành, phẩm cấp cũng là trung cấp pháp khí, bình thường đều phải dùng đến tám trăm hạ phẩm linh thạch để mua.
Nhưng Mộ Thần Hy lại nói khi nào Vũ Linh nắm giữ được một tia kiếm ý hoặc tăng tới trúc cơ, mới đồng ý cho nàng dùng kiếm có phẩm cấp cao, bằng không dù có đưa ra thanh kiếm tốt cũng là đại tài tiểu dụng tự rước phiền toái.
Còn thanh kiếm của Dung Bách đưa, lần trước Mộ Thần Hy thấy đã mang đi, nói là muốn rèn lại cho thêm thuận tay, đến giờ vẫn chưa trả lại, nhưng Vũ Linh cảm thấy ngày lấy đến cũng xa xa không hẹn, ít nhất cũng là khi đạt tới trúc cơ, ai kêu đó cũng là một thanh kiếm tốt.
"Hiểu Nguyệt không đến sao? Ta cho rằng nha đầu đó sẽ không bỏ qua chợ đen lần này"
Tiêu Diễm nhìn trong nhóm người của Ngọc Quan Hiên không thấy bóng dáng Tề Hiểu Nguyệt, cảm thấy khá kinh ngạc, trước nha đầu đó còn nằng nặc đòi đi, thế mà giờ lại không thấy đâu.
"Cái này...thực ra Tiểu sư muội đã bị sư phụ hạ lệnh đi vào Tư Quá Nhai một năm, cho nên không thể đến"
Ngọc Quan Hiên thở dài đáp, Tề Hiểu Nguyệt lần trước lại tự ý tìm đến Lưu Thẩm Nhã khiêu chiến, còn khiến cho náo động một hồi, kết quả Lưu Thẩm Nhã không có gì, Tề Hiểu Nguyệt lại bị phạt.
"Khụ, người này...là Vũ Linh đúng chứ?"
Một năm trước Ngọc Quan Hiên có tu vi đã là kim đan kỳ đại thành, cách viên mãn kết anh chỉ kém một bước, thế nên có thể nhìn thấu được.
"Đúng là nàng. Chỉ để thuận tiện nên mới thành bộ dáng này. Mà, dù có đổi trở về cũng chẳng khác mấy, thật uổng phí cho mặt nạ mà ta đã đưa!"
Vũ Linh co giật khóe miệng nhìn Tiêu Diễm vừa ngã người dựa vào ghế vừa cầm tách rượu, miệng lại vẫn không ngừng châm chọc mình.
Vũ Linh biết Tiêu Diễm nhất định còn chưa quên việc Vũ Linh từ Mộc U Cốc bí cảnh trở về đã làm hư mặt nạ quý giá kia, mặc dù Vũ Linh cũng không muốn nhưng ai kêu tình thế không tha nhân a, nàng cũng rất sót nha!
Xem đi, giờ tuy đã sửa lại, Vũ Linh cũng không dám đại ý, dù biết nếu không vận dụng linh khí vào kiếm mà đâm phá thì khó mà làm hư nó, nhưng Vũ Linh cũng sợ nha, sợ nhất là xem vẻ mặt đen như đáy nồi của Tiêu Diễm!
"Thật là ngươi! Đã lâu không gặp. Xem đến tu vi so với trước đã tăng tiến nhiều rồi, thật tốt"-Ngọc Quan Hiên mỉm cười vui vẻ hướng Vũ Linh chào hỏi.
Không tốt chút nào! Bị hành như thế mà không tăng sao được! Sẽ chết người!
"Haha. Ngọc sư thúc quá lời! Tất cả là nhờ ba vị sư thúc dày.công.chỉ.dạy mới được như thế ha~"
Vũ Linh cười vui vẻ đáp, không quên nhấn mạnh vài trọng điểm quan trọng.
Ngọc Quan Hiên nghe thế cũng hơi ngập ngừng, nhìn lại ba người ngồi gần Vũ Linh, thầm nghĩ mình phải chăng đã vô ý chạm tới khó khăn của Vũ Linh, bằng không tại sao lại nghe được vô tận oán niệm cùng thấy được nụ cười vô cùng đau khổ kia từ Vũ Linh?
Nếu Vũ Linh nghe được tiếng lòng của Ngọc Quan Hiên, nhất định sẽ nước mắt lưng chòng bắt tay nhận thân, nhất kiến như cố a!
Cơ mà mặc dù có não bổ hơi lố, nhưng nói rất đúng, lần đầu có người cảm thông, thật là muốn khóc!
"Huh? Nghe ngươi nói có vẻ rất miễn cưỡng?"
Tiêu diễm quay mặt sang, cầm chiếc phiến che nửa mặt, híp mắt cười nguy hiểm.
Vũ Linh:"Không! Tuyệt đối không miễn miễn cưỡng! Ta rất vui mừng nha, ahahaha"
Vừa nói xong Vũ Linh tinh ý nhận thấy mắt hồ ly của chợt Tiêu Diễm lóe sáng, lòng thầm hô không tốt, lại muốn tao khổ.
"Oho~! Thần Hy, ngươi nghe rồi chứ? Nha đầu này nói rất vui lòng, thế nên ngươi nhất định phải cho nàng càng thêm nhiều chương trình tập luyện, như vậy với có thể khiến nha đầu càng thêm vui vẻ nha~"
"Ân"
Mộ Thần Hy phối hợp gật đầu tán đồng.
"Fuhahahaha, nha đầu ngươi chết chắc rồi! Cơ mà không sao, ta nhất định cũng sẽ giúp ngươi rèn luyện đến cảnh giới đánh mãi không chết mới thôi"
Hình Liệt Phong vừa uống rượu, vừa hả hê cười to.
Vũ Linh: Lòng tốt quá nặng, thứ ho ta kham không nổi!
Vũ Linh: T^T, Đây là trong truyền thuyết thường nói, đó là tự đào hố cho mình nhảy sao?
Vũ Linh ngậm ngùi im lặng như một con chim cút, quyết định không nói gì thêm.
Ngọc Quan Hiên và các đệ tử khác nhìn bốn người Vũ Linh, không hiểu sao lại thấy lo lắng giùm nàng, này chẳng khác gì đưa một tiểu nộn thỏ lạc vào hang hùm ổ sói, thật đáng thương!
Không lâu sau đó, bọn họ mới nhận ra một sai lầm trầm trọng, gặp quỷ đi tiểu nộn thỏ!
Này thực chất cũng là một con hồ ly đội lốt cừu chuyên hố người không thấy máu!
"Kỳ lạ, chẳng phải sư phụ nói sẽ có Lưu Thẩm Nhã đi cùng hay sao? Tại sao lại không thấy?"-Tiêu Diễm nhướng mi hỏi.
Đến rồi! Vũ Linh dâng lên chú ý mà vảnh tai lên nghe.
"Lưu sư muội đã ra ngoài lịch lãm, đến nay vẫn chưa về. Thế nên chúng ta cũng không cùng nàng đi"
"Vậy sao?"
Tiêu Diễm liếc mắt nhìn về phía đối diện, ở đó có ba người vừa nghe đến Lưu Thẩm Nhã thì gương mặt liền biến đổi.
Ba người họ có một người tên là Triệu Hoằng, theo điều tra thì đệ đệ của Triệu Hoằng là Triệu Hổ là ngoại môn đệ tử từng chết dưới tay Lưu Thẩm Nhã.
Một người nữa là Sơn Hữu Tề, giống như Triệu Hoằng, Sơn Hữu Tề cũng có một biểu đệ là Sơn Hoàng Dục chết vào tay Lưu Thẩm Nhã.
Còn một người nữa là Vương Mỹ Anh, người này có muội muội từng khiêu chiến với Lưu Thẩm Nhã, nhưng không những không không thể hạ nhục Lưu Thẩm Nhã, còn khiến Lưu Thẩm Nhã đánh vỡ đan điền, cả đời này nếu không dùng kỳ đan dị thảo đắp nặng lại đan điền thì đời này vô duyên tiên đạo.
Gia tộc ba người dù không lớn mạnh như Tiêu gia, nhưng cũng có thể xem là nhị lưu gia tộc, hơn nữa bọn họ đều là thiên kiêu anh kiệt trong gia tộc, vậy mà khi đối đầu với Lưu Thẩm Nhã cũng ăn không ít thua thiệt, thật là tác giả quá ưu ái cho nữ chủ rồi.
Xem ánh mắt ba người Triệu, Sơn cùng Vương tỏ ra lên tức giận cùng căm hận, Tiêu Diễm hứng thú cười cợt, nói.
"Lại nói ta và nàng còn chưa gặp được quá ba lần đây. Nhưng nghe nàng ta còn rất có bản lĩnh, sư huynh thấy thế nào?"
Một thân một người, tu vi chưa tới đâu lại dám chọc sự đắc tội nhiều gia tộc như thế, lại còn có thể chạy nhảy khắp nơi như chẳng có gì sảy ra như nàng ta, này mà là không có bản lĩnh sao?
Hơn nữa một thân tràn ngập sắc bén sát phạt, thủ đoạn còn không phải bình thường, nhìn còn tưởng rằng nàng ta là từ ma tu cải trang trộm đến.
Cả người lại mang bộ dạng kiêu ngạo, cùng khí thái cường đại chẳng giống như một người yếu đuối nhu nhược như điều tra khi ở Lưu gia, tựa như một người khác.
Nói không chừng là đã bị lão quái vật nào đó đoạt xá, nên mới thay đổi lớn tới thế, Tiêu Diễm ác thú vị thầm nghĩ.
Có một điều Tiêu Diễm cũng không thể không cảm thán, nếu người này có thể bình an lớn lên, nhất định sẽ là một kẻ khó lường.
Nhưng tiền đề là nàng còn có mạng để sống, hơn nữa nàng còn giống với Thần Hy lúc nào cũng thả ra khí lạnh, Vũ nha đầu so với người này còn sinh động cũng thú vị hơn.
Ngọc Quan Hiên không biết nên nói gì cho phải, hắn và Lưu Thẩm Nhã tiếp xúc cũng không nhiều, nàng được Tử Hà thu nhận ngay lúc hắn đang bế quan, khi xuất quan rồi cũng gặp mặt vài lần mà thôi.
Cho dù gặp cũng không nói gì nhiều, nhưng xem đến cũng là một mầm tốt, ít nhất tu vi cũng tâm tính không thua kém các đệ tử từ đại gia tộc đi ra.
Ngọc Quan Hiên cũng biết được thân phận khi trước của Lưu Thẩm Nhã, hắn cảm thấy nhất định Lưu Thẩm Nhã đã trải qua không ít cực khổ, nhất là khi từ tiểu gia tộc lại có thân phận khá xấu hổ, dung mạo lại còn không thể như các cô nương khác có thể vui vẻ gặp người.
Đến tông môn còn một thân một mìn đối mặt với không ít chèn ép khó xử, tuy hắn không rõ nguyên nhân bên trong, nhưng cảm thấy Lưu Thẩm Nhã nhất định đã có một cuộc sống khó khăn.
Lại nói tính cách kiên định cùng thân thủ sắt bén kia, Lưu Thẩm Nhã hẳn là đã cỏ không ít cố gắng cùng nổ lực mới đạt được, thế nên hắn cũng không vì đối phương xấu xí thân phận thấp kém mà khinh thường, ngược lại cũng có không ít chiếu cố.
Nếu Vũ Linh mà biết Ngọc Quan Hiên suy nghĩ, nhất định sẽ cười phun, lấy đồng tình tâm kia dùng với nguyên chủ thân xác của Lưu Thẩm Nhã thì còn được, nếu dùng đến Lưu Thẩm Nhã hiện tại, thật sự là quá dư thừa.
Lưu Thẩm Nhã không đem người khác nháo đến long trời lỡ đất thì đã lạy trời, với lại Lưu Thẩm Nhã mà có cuộc sống khó khăn?
Đừng hù dọa người, nàng ta mà có cuộc sống khó khăn, vậy thì Vũ Linh mới là kẻ khốn khổ!
Có ai cuộc sống khó khăn mà lại được kỳ ngộ liên tiếp như nàng ta chưa?
Dám cá là đồ tốt trong người Lưu Thẩm Nhã có khi còn nhiều hơn Vũ Linh gấp ba lần, nữ chủ bàn tay vàng tuyệt đối không thể xem thường nha.
"Ừm, Lưu sư muội là một vị sư muội rất ưu tú."-Ngọc Quan Hiên suy nghĩ một chút, đáp trả lời Tiêu Diễm.
Qua vài lần tiếp xúc, không thể phủ nhận rằng, Ngọc Quan Hiên có cái nhìn rất tốt với Lưu Thẩm Nhã, huống hồ người được Tử Hà chọn, nhất định là người rất ưu tú.
"Thế à, ta lại thấy bản lĩnh chọc phiền của nàng ta còn ưu tú hơn đấy, không hề thua kém nha đầu này chút nào, đúng chứ?"
Tiêu Diễm vừa nói, vừa vỗ mạnh vào vai Vũ Linh đang uống trà, khiến Vũ Linh nhém chút phun cả trà trong miệng ra ngoài.
Lại nghĩ đây là linh trà còn đang ở trước mặt nhiều người, thế nên không tiện phun, chỉ có thể bị nghẹn đến đỏ bừng cả mặt.
"Ai nha, Vũ nha đầu, ta biết ta chỉ nói sự thật. Không cần xác nhận mà kích động như thế"
Nhóm người của Ngọc Quan Hiên nhìn Tiêu Diễm khoa trương giúp Vũ Linh vỗ lưng, thấy Tiêu Diễm càng vỗ mặt Vũ Linh càng đỏ tới phát tím, thâm sâu cảm thấy không ngồi gần Tiêu Diễm là đúng!
"Đừng đùa"
Mộ Thần Hy buông xuống tách trà, chợt mở miệng lên tiếng.
Tiêu Diễm nghe vậy cũng không cùng Vũ Linh đùa giỡn, vừa thu hồi tay miệng lại tặc lưỡi.
"Chậc"
Vũ Linh ho khan hai tiếng, trợn trắng mắt nhìn Tiêu Diễm, dù biết tên này đang giúp mình, nhưng làm thế cũng quá đáng lắm rồi!
Phải! Tiêu Diễm là đang giúp Vũ Linh.
Hay nói đúng hơn là đang cho những người khác thấy Vũ Linh rất thuận mắt hắn, thế nên hắn mới có tâm tình cũng nàng đùa giỡn.
Bằng không với tính yêu ghét rõ gàng của Tiêu Diễm, hắn mới không thèm để ý đối phương là ai.
Nếu đã không vừa mắt, thì bị xem như không khí còn đỡ, còn nếu bị hắn oanh tạc, thì có nước chôn mình vào đất.
Cho nên bằng vào vài hành động xem như châm chọc vừa rồi, những người khác dù chưa cùng Vũ Linh tiếp xúc, cũng hiểu được Vũ Linh người này rất được Tiêu Diễm yêu thích che chở, đồng dạng Hình Liệt Phong cũng thế.
Nhất là Mộ Thần Hy, người này bình thường một bộ lạnh lùng bất cận nhân tình, lại đồng ý cho Vũ Linh ngồi cạnh, có thể thấy quan hệ của hai người rất tốt.
Vũ Linh người này không thể đắc tội! Đây là ý nghĩ của các đệ tử Thiên kiếm Tông.
Nhưng Vũ Linh lại nghĩ, nói thế nào thì nói, sao lại mang nàng với nữ chủ cùng nhau, rất tổn thọ.
"Thực ra lần này đến không phải chỉ vì tham gia giao dịch hội, mà còn có một chuyện muốn cùng các ngươi nói"
Ngọc Quan Hiên cùng ba người Tiêu Diễm trò chuyện một lúc, mới mở lời nói.
"Đại sư huynh, có việc gì sao?"
Tiêu Diễm hỏi lại, Ngọc Quan Hiên gật đầu, lấy ra một mảnh bản đồ ố vàng cũ kỹ.
"Đây là?"
"Thiên Vẫn Sơn Mạch?"-Hình Liệt Phong vừa nhìn liền nhận ra vị trí của bản đồ vẽ ra.
Vũ Linh cũng ngước đầu nhìn vào, vừa nhìn liền mơ hồ, bản đồ đều là vẽ một vài hình biểu tượng, nhìn so tranh trừu tượng còn trừu tượng, chẳng thể nhìn ra đâu là đâu.
Tuy nhiên chất liệu dùng vẽ bản đồ này, vừa xem liền biết không tầm thường, bề mặt mềm mại lại không hề mỏng.
Có vài đường vân nên chắc là dùng da của yêu thú chế tác, theo Ngọc Quan Hiên nói dù có dùng chân linh hỏa cũng đốt không cháy.
"Đúng vậy, đây là ba tháng trước khi đi lịch lãm, ta vô tình tìm thấy trong một sơn động. Hơn nữa theo như bản đồ chỉ dẫn, có vẻ như bên trong Thiên Vẫn Sơn Mạch có một thượng cổ tiên phủ, thế nên nhân lần này ra ngoài, ta muốn đến đấy để thử xem."
Lần này lên tiếng không phải là Ngọc Quan Hiên mà là một người khác, tên là Trầm Trì, là đệ tử của Minh Trì Phong, đồng dạng cũng là ngũ sư đệ của Hình Liệt Phong, tu vi đã là trúc cơ viên mãn.
"Thượng cổ tiên phủ?"
(Chưa xong còn tiếp)
----Hết chương---
*Những thanh kiếm này không nhất định phải là bản mạng kiếm, mà là thanh kiếm thường dùng gắn liền với tên tuổi của người mang kiếm
Dạ Triệt đại boss lên sàn!
Chương này bằng gần ba chương cộng gộp, lại có quá nhiều nhân vật cùng xuất hiện, nội dung cũng không ít.
Chương này còn mở ra map mới cho phần tiếp theo, cho nên viết ra khá vất vả, cũng không được hài lòng lắm.
Dù đã viết xong từ hai tuần trước, nhưng sắp thi rồi mà bài thì cả đống, không có thời gian suy nghĩ thêm nên thông cảm vậy, qua thi nếu có thời gian sẽ sửa cùng bổ sung thêm.