Tu Tiên Nữ Xứng Khó Làm

chương 82


2 năm

trướctiếp

"Thượng cổ tiên phủ?!"

Mọi người đều tỏ ra kinh ngạc khi nghe tin này, ở tu chân giới mặc dù có không ít động phủ truyền thừa, nhưng số động phủ có bảo vật giá trị ở bên trong lại không thực sự nhiều, dù có cũng bị các tông môn nắm giữ.

Ở Tu Chân Giới người mở ra động phủ tu luyện rất nhiều, nhưng chẳng mấy người chịu để lại tâm huyết cả đời, vào một động phủ để chờ người hữu duyên đến tìm kiếm.

Đa phần những người chịu làm như thế đều là tán tu, hay người không có hậu nhân truyền thừa, mà dù có đi chẳng nữa, tài nguyên bên trong cũng chưa hẳn là có thứ quý giá, nếu có cũng sẽ đặt rất nhiều cấm chế bảo vệ.

Nhưng đó là những động phủ bình thưởng, còn thứ đang nói đến không phải là động phủ bình thường, mà là thượng cổ tiên phủ.

Ý nghĩa thế nào khỏi nói cũng biết, khi nói đến thượng cổ tức là thứ này đã tồn tại từ thời thượng cổ hồng hoang.

Là thời đại mà tu chân giới còn chưa bị tách biệt, cũng là thời đại mà tiên nhân đi đầy đất, khắp nơi đầy tiên thảo linh dược mọc đầy như cỏ, bảo vật nhiều như rác.

Một thời đại dồi dào tài nguyên như thế, tất nhiên sẽ có nhiều thứ quý giá, mà tiên phủ này lại tồn tại từ thời thượng cổ, như vậy chủ nhân của tiên phủ này tu vi nhất định rất cao.

Nói không chừng bên trong còn có nhiều bảo vật cùng công pháp vô giá đứng đầu, chỉ nghĩ thôi cũng đã khiến người ta phải đỏ mắt.

Hiện tại ở tu chân giới chỉ có mười hai tiên phủ được tìm thấy và còn tồn tại đến hiện tại, bên trong bảo vật nhiều vô kể, nhưng trận pháp cùng bẫy rập cũng là thứ khiến nhiều người bị chôn thây tại đó.

Tuy tu chân giới vẫn có các tiên phủ khác tồn tại, nhưng đa phần là không tìm thấy, hoặc đang ở một bí cảnh nào đấy, có khi chúng đã bị phá hủy trong đại chiến.

Tóm lại, nếu bản đồ dẫn đến thượng cổ tiên phủ này mà bị lan tin ra ngoài, dù có là giả đi nữa, thì chờ đợi sẽ là trận rung chuyển của toàn bộ tu chân giới.

"Cái này...là thật sao?"

Hình Liệt Phong nhìn bản đồ, có chút nghi ngờ hỏi.

Cũng không thể trách Hình Liệt Phong đa nghi, thượng cổ tiên phủ có ý nghĩa trong đại cỡ nào bọn họ đều rõ ràng hơn hết.

Vậy nên đã có rất nhiều bản đồ xuất hiện mang cái danh là thượng cổ tiên phủ, nhưng thực ra chúng đều là giả, lừa gạt những kẻ tham lam mù quáng.

Số ít dù là thật thì cũng chỉ đưa đến các động phủ bình thường mà thôi, mấy chục năm trước từng có tin đồn là thượng cổ tiên phủ xuất hiện, khiến cho nhiều người tranh giành giao chiến đến đỏ cả mắt.

Nhưng đó vốn chẳng phải là thượng cổ tiên phủ, đó là một nơi phong ấn ma vật, lần đó đã chôn thây vô số đại năng tu sĩ, dù là hợp thể kỳ cũng chết mất hai vị, có thể thấy nơi đó đáng sợ thế nào.

"Đệ không biết, thế nên đệ chưa mang thứ này trình cho tông môn, đệ muốn nhân lần này ra ngoài tham dự chợ đen giao dịch hội, đệ muốn cùng mọi người đến thử thăm dò thực hư"

Trầm Trì nhìn Hình Liệt Phong, thở dài nói ra suy nghĩ của mình.

"Thế à"

"Các đệ cảm thấy thế nào?"

Ngọc Quan Hiên nhìn ba người Mộ Thần Hy, Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm, hỏi.

Tiêu Diễm cầm lên bản đồ, trên tay xuất hiện một ngọn lửa màu tím nhạt, ngọn lửa hừng hực bao vây lấy bản đồ, nhưng tấm bản đồ vẫn không có đấu hiệu bị cháy hay ố vàng.

Ngọn lửa màu tím nhạt đó là ngọn lửa mà Tiêu Diễm thường dùng luyện đan, tuy không phải dị hỏa, nhưng cũng là linh hỏa cao cấp được thiên địa uẩn dưỡng mà thành.

"Heh, thứ này đúng là không bị đốt cháy, dù là Tử Ngọc Linh Hỏa của đệ cũng chẳng thể đốt được nó. Nếu vậy--"

Tiêu Diễm tà liếc mắt nhìn Vũ Linh, khiến Vũ Linh cho rằng Tiêu Diễm đang đánh chủ ý mình, thì Tiêu Diễm đã dời mắt đi chỗ khác, thản nhiên nói.

"Nếu vậy thì nó quả là một vật không đơn giản chút nào"

Phù-

Vũ Linh không khỏi thầm thở dài nhẹ nhỏm, còn cho rằng Tiêu Diễm sẽ tiết lộ mình mang dị hỏa, nhưng xem ra tên này còn chút có lương tâm.

"Ngoài chúng ta ra, còn ai biết về tấm bản đồ này?"

Hình Liệt Phong chợt hỏi, Trầm Trì trả lời.

"Không có, vẫn chưa có ai biết về thứ này ngoài những người ở đây"

"Yên tâm đi, những người ở đây đều đã thệ ngôn là sẽ không tiết lộ tin tức về tấm bản đồ"

Ngọc Quan Hiên nói, ba người Hình Liệt Phong nhìn nhau, sau đó hướng Ngọc Quan Hiên nói.

"Nếu mọi người đều đã như thế, vậy thì chúng đệ cũng sẽ lập thệ ngôn"

"Như thế cũng tốt, cảm ơn mọi người đã thông cảm"

"Đây là việc nên làm"

Dù Ngọc Quan Hiên không tiện yêu cầu, nhưng nếu đã nói như thế bọn họ cũng không thế xem như không nghe thấy gì, huống chi điều này hệ trọng không hể qua loa.

Sau khi đã người Hình Liệt Phong, Tiêu Diễm và Mộ Thần Hy đều đã lập ra thệ ngôn, Vũ Linh cũng không thể chối từ nên cũng lập ra thệ ngôn.

Cảm giác bị xiềng xích vô hình trói buộc bởi lời thệ ngôn, thực sự chẳng tốt đẹp gì, bản thân Vũ Linh cũng từng lập ra thệ ngôn, nên thực sự chẳng muốn dính dáng đến mấy lời thệ ngôn thế này.

Cuộc nói chuyện sau đó cũng không đề cập đến tấm bản đồ, mọi người sẽ nói về nó khi chợ đen giao dịch hội kết thúc.

Mọi người lại nói sang những truyện khác, chúng đều là những chuyện diễn ra trong tông môn, Vũ Linh tuy vào Thiên Kiếm Tông đã ba năm, nhưng chỉ ra ngoài một lần và chưa có dịp dạo quanh Thiên Kiếm Tông, càng đừng nói quen biết ai ở đó ngoài những người từng đến Lăng Tiêu Phong.

Vũ Linh dù có tâm muốn biết tình ở tông môn, nhất là về Lưu Thẩm Nhã, nhưng cũng không nghe được gì nhiều, hơn nữa vì không hiểu rõ nên cảm giác nghe cũng chẳng lột vào đầu, Vũ Linh chỉ nói chuyện khi có người chủ động.

Dù cuộc trò chuyện còn khá ngượng ngạo khách sáo, nhưng cũng xem như tạm ổn, ít nhất đây là biểu hiện tốt nhất với người có khả năng giao tiếp vốn không tốt lành gì như Vũ Linh.

Cầu mong gì từ một bác sĩ ngoại khoa chuyên ngâm mình ở phòng mổ chứ? Mỗi ngày không đối diện với máu cùng nội tạng thì cũng là tử thi, dù nói chuyện với các đồng nghiệp cũng là về chuyên môn, nên thực sự Vũ Linh chẳng biết phải nói gì với người lạ

Thế nên cả buổi Vũ Linh cũng không nói nhiều mà điều cắm đầu vào ăn thức ăn ngon trên bàn, người nơi đây đều đã ích cốc, đối với thức ăn không có nhiều ý muốn, nhưng Vũ Linh thì chưa, nên khi trở về Vũ Linh đã lấp đầy bụng tới mức căng tròn như quả bóng.

Vì cùng tông môn, nên mọi người đều có cùng đích đến dừng chân, có thêm nhiều người nên sân viện cũng náo nhiệt hơn.

Tất nhiên, tối đó cả Tịch Dương Thành đều không hề tĩnh lặng, có vài dư chấn ảnh hưởng đến bọn họ, nhưng không đáng kể, có vẻ cuộc chạy đua để lấy vé vào chợ đen dang diễn ra khốc liệt.

Dù có như thế thì Vũ Linh không quan tâm, miễn sao đừng tìm phiền phức đến bọn họ là được, thế nên tối đó Vũ Linh đã định ngủ thẳng một giấc ngon lành.

Nhưng chỉ vùa ngả lưng thì đám mây đen quen thuộc của Mộ Thần Hy ở cách vách đã xuất hiện trên đầu, khiến Vũ Linh chỉ có thể ngậm ngùi ngồi dậy tu luyện cả đêm, mắt lại căm phẫn nhìn hai con vật nhỏ đang phình bụng ngủ say bên cạnh.

Ngày hôm sau mọi người thức rất sớm, dù đã tụ họp lại, nhưng Tiêu Diễm đã đề nghị tách ra khi đi đến chợ đen, những người khác suy nghĩ một lúc cũng đồng ý.

Thế nên nhóm của Vũ Linh vẫn giữ nguyên bốn người, điều này khiến Vũ Linh có thể thoải mái hơn nhiều, dù sao đi cùng người xa lạ cũng không phải là điều dễ chịu.

Nhất là khi lấy ra những vật phẩm mình có để trao đổi, mà đối phương lại biết rõ thân phận của mình, tuy không nhiều nhưng Vũ Linh thấy bản thân vẫn có một ít thứ quý giá, nên vì an toàn vẫn xa những người mình không tin tưởng thì tốt hơn.

Sau khi ăn xong buổi trưa thì Hình Liệt Phong đến gọi Vũ Linh, có vẻ nhóm người của Ngọc Quan Hiên đã đi trước nên giờ họ sẽ khởi hành.

Vũ Linh cũng mới biết cả ba người Tiêu Diễm, Hình Liệt Phong và Mộ Thần Hy đều từ chối đi cùng với người của gia tộc mình, dù không nói nhưng bọn họ làm thế hẳn là vì Vũ Linh, cho nên trong lòng Vũ Linh cũng thấy cảm kích rất nhiều.

Bốn người Vũ Linh bước ra ngoài đường, trên đường có không ít thủ vệ qua lại, đôi khi Vũ Linh còn thấy mọi người xung quanh bàn tán về nơi nào có phát hiện thi thể, hay có nơi nào bị phá hư do tranh đấu, không khí ở Tịch Dương Thành dù vẫn náo nhiệt nhưng lại phủ thêm bầu không khí kỳ lạ.

Vũ Linh đi theo ba người gần nửa giờ, từ những con phố rộng lớn nhộn nhịp dần dần trở nên vắng lạnh, sau cùng mọi người dừng lại trước một cửa hàng y phục, cửa hàng này trông rất cũ kỹ và chẳng có người nào đến cả.

Vũ Linh có thể nhìn thấy chủ cửa hàng đang vừa đập ruồi vừa ngái ngủ, một nơi có không khí ỉu xìu thế này, quá khác xa với cảnh phồn hoa bên ngoài.

"Huh? Tại sao chúng ta lại tới đây?"

Đứng trước của vào, Vũ Linh khó hiểu hỏi, Tiêu Diễm xòe ra cây quạt, cười đầy ẩn ý, truyền âm nói.

"Nha đầu ngốc, dù chợ đen giao dịch hội được rất nhiều người biết đến, nhưng ngươi cho rằng ai cũng có thể vào hay sao? Đã gọi là chợ đen, thì ngươi nghĩ nó là thứ quang minh chính đại àh?"

Quả thật tin đồn về chợ đen giao dịch hội có rất nhiều, tùy tiện hỏi một người trên đường cũng có thể nghe về chúng, nhưng nói về nơi cử hành thì chẳng ai biết rõ.

"Nhưng nó liên quan gì tới tiện này? Chúng ta có phải mua trang phục đâu chứ?"

Vũ Linh vẫn không hiểu chợ đen thì liên quan gì đến cửa hàng bán y phục? Hơn nữa còn là một nơi như thế này.

"Hừm, đã đến đây tất nhiên là có chủ ý, nha đầu ngốc nhà ngươi đừng hỏi nhiều, cứ theo đi vào là được"

"Được rồi, chúng ta mau vào thôi"

Hình Liệt Phong đẩy Vũ Linh con đang hoang mang vào bên trong, như dự đoán, bên trong dù có khá hơn nhưng vẫn trông cũ nát đến khó mà tin nổi.

Đến cả y phục cũng là những pháp khí thấp và không có nhiều đặc sắc, vải vóc thì được trung bày cẩu thả, kiêu dáng cùng chất liệu thật không dám khen tặng, một nơi thế này lại tồn tại ở một thành thị nổi danh ở Tu Chân Giới đúng là quái lạ.

Quái lạ hơn là chủ tiệm, đó là một bà lão tóc hoa râm, bà đang ngồi trên chiếc ghế kỷ, trên đùi của bà có một con mèo mướp trông chẳng có gì đặc sắc, lúc này con mèo đó đang vừa cuộn mình ngủ vừa đung đưa chiếc đuôi dài của mình.

Nhưng dù bốn người Vũ Linh có bước vào, thì bà lão ấy vẫn ngồi im mà cầm gậy đuổi ruồi quơ quơ một cách lười nhát, chỉ có con mèo khẽ mở mắt nhìn bọn họ rồi lại nhắm mắt ngủ tiếp .

Lúc này Tiêu Diễm đi tới trước mặt người bà lão, thấy Tiêu Diễm đến gần, bà ấy mới khẽ nâng lên mí mắt, Vũ Linh thấy dưới lớp da nhăn nheo đầy tàn nhan kia, đó là một đôi mắt đục ngầu, trông thì chỉ là một bà lão bình thường, nhưng Vũ Linh mờ hồ thấy một cảm giác kỳ lạ từ bà lão này.

"Muốn mua gì?"

Bằng một chất giọng khàn đặc, bà lão lên tiếng hỏi.

"Mua vải bố"

Tiêu Diễm đáp.

"Hàng bên trái kệ thứ năm"

Bà lão đáp rồi lại không để ý đến Tiêu Diễm, còn chưa thấy Tiêu Diễm bước đi thì Vũ Linh đã thấy Mộ Thần Hy và Hình Liệt Phong đã đi đến vị trí mà bà lão vừa nói, mỗi người cầm lên một mảnh vải bố ố vàng, so với những loại vải bố bên cạnh, thì nó là hàng hạ đẳng.

Đây là tu chân giới, nên loại vải rẻ tiền nhất cũng là gấm vóc lụa là quý giá ở Phàm Giới, nhưng thứ mà hai người họ cầm trên tay, thực sự chỉ là một mảnh vải bố không đang đồng tiền, đến cả bao tải đựng rác còn là loại vải rắn chắc hơn chúng.

Vũ Linh cũng được đưa một cái, vừa cầm lên, thì Vũ Linh đã cảm thấy bề mặt khô ráp của vải bố, còn có không ít bụi từ đó rơi ra.

Vũ Linh dù sao cũng từng dùng cả lá cây để mặc khi ở cùng với Dung Bách, nên không có cảm giác gì nhiều, nhưng mà nhìn thấy cả ba người tôn quý như Mộ thần Hy, Tiêu Diễm và Hình Liệt phong, mỗi người đều cầm chúng với vẻ mặt nghiêm túc, dù đã cải trang nhưng không hiểu sao lại vẫn thấy quỷ dị.

"Còn gì nữa không?"

Bà lão nhìn thấy những mảnh vải trên tya bốn người, đôi mắt thấp thoáng có gợn sóng, bà lão hỏi.

Lần này Hình Liệt Phong đã tiến đến nói.

"Lấy thêm Thất Thải Nghê Thường"

Vũ Linh lại ngây ngẩn, khi nãy vừa chọn một thứ vải bố không đáng tiền, giờ lại muốn đến tiên y?.

Chờ đã, cái này...ra là thế.

"Muốn mấy thất?"

Bà lão lại nâng lên mờ đục đôi mắt mờ đục của mình mà hỏi, Mộ Thần Hy lúc này mới lên tiếng.

"Bốn thất"

"Bốn?"

Khi bà lão quét mắt đến, Vũ Linh chợt cảm thấy ngực mình như bị đề nghẹn, một cảm giác cực kỳ quen thuộc hiện lên, khiến Vũ Linh không khỏi cười khổ, bản thân đúng là rất có duyên với hoàn cảnh này.

Là uy áp, thứ Vũ Linh đang cảm thấy là bị uy áp đè tới, nhưng không giống mấy lần trước, lần này Vũ Linh thực sự cảm thấy mình gần như sắp bị nghẹn chết, rất giống với lần phải đối mặt với Giao Long, cảm giác khủng bố đó còn chưa qua nửa năm, nay đã phải chịu lại lần nữa, thật là...

May mà ba người Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong kịp thời đứng chặn lại một phần, giúp Vũ Linh có thể dễ thở hơn, Tiêu Diễm mới cười nói với bà lão.

"Phải, là bốn thất."  

Bà lão quét mắt nhìn Tiêu Diễm, rồi nhìn một ngọc bài trên tay Mộ Thần Hy, sau đó mới liếc nhìn Vũ Linh.

"Hừm, ra là người của 'vị kia'"

Sau khi bà lão nói xong, uy áp cũng theo biến mất, bà lão lại trở nên bình thường không chút thu hút như khi nãy.

Bốn người Vũ Linh mới thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong nhìn ngọc bài trên ta Mô Thần Hy, thàm nghĩ may mà Hàn TƯ Viễn có chuẩn bị trước, bằng không thì khó rồi

"Đi đi"

Bà lão vuốt ve con mèo trong lòng, nghe lời bào lão nói, con mèo mở mắt đứng dậy, sau đó nhảy xuống người bà lão.

"Meo~"

Kêu lên một tiếng, con mèo nện ra bước chân của mình đi vào nhà trong, Thấy ba người kia đều đi theo con mèo, Vũ Linh cũng không dừng chân mà nhanh chóng theo sát.

Grao---

Tuy nhiên khi con mèo đi ngang qua Vũ Linh, nó chợt bổ nhào vào Vũ Linh, khiến Vũ Linh theo phản xạ nhanh chóng lùi về sau, trước đó Mộ Thần Hy cũng kéo mạnh Vũ Linh ra phía sau mình.

Vừa nhìn lại, con mèo khi nãy đã biến thành một con sư tử to lớn, trên đầu nó còn có đến ba con mắt, và có hai cái sừng dê trên đầu, đuôi lại như là một con rắn.

Vũ Linh đổ mồ hôi, bởi vì con sư tử này là một yêu thú cấp cao, không, vì nó có mang vòng cổ biểu thị đã có chủ, nên phải gọi nó là linh thú.

Con linh thú này có tu vi ít nhất là nguyên anh trung kỳ, chủng loại là Tam Nhãn Kỳ Sư, là một yêu thu rất mạnh mẽ, ai mà ngờ một con vật đáng sợ thế này lại là con mèo nhỏ khi nãy chứ! 

Một con sư tử lại kêu như mèo, thế giới này cũng vô lý vừa thôi!

Nhất là con vật đó không những bổ nhào vào Vũ Linh, mà nó còn đi vòng quanh Vũ Linh, mũi không ngừng hít ngửi như đang tìm kiếm gì đó, nhưng không tìm thấy chỉ có thể nghi hoặc nghiên đầu. 

Vũ Linh có thể thấy hơi thở nặng nề của nó phả vào mặt, nhất là ba con mắt màu vàng với đồng tử dựng thẳng kia, trông thật hoang dại, khiến da gà của Vũ Linh không khỏi rợn lên.

Nếu không phải Mộ Thần Hy ngăn lại, có khi Vũ Linh sẽ rút kiếm mà đối đầu với linh thú này, dù thừa biết là ba người Mộ Thần Hy cũng chỉ miễn cưỡng đối phó được với nó.

Ba người Mộ Thần Hy cũng không ngờ tới điều này, nhưng khi thấy linh thú đó cũng không có ý làm hại Vũ Linh, bọn họ cũng chỉ có thế án binh bất động, huống chi chủ nhân của linh thú đó còn ở ngay bên cạnh, bọn họ cũng chỉ có cố bình tĩnh khuyên Vũ Linh đừng động.

"Tiểu hoa"

Lúc này bà lão chợt kêu lên, trong không khí căng thẳng, thì chất giọng khàn khàn bà lão có vẻ thật rõ ràng.

"Mao~"

Tam Nhãn Kỳ Sư hướng bà lão kêu lên một tiếng, sau đó biến trở về hình dạng con mèo nhỏ vô hại, Vũ Linh e ngại nhìn con vật đã bước ra cách mình một khoảng, trong lòng lại nghĩ.

Khi nãy, con sư tử đó vừa kêu 'mao~', đúng chứ?

Vì Tam Nhãn Kỳ Sư đã biến trở về hình thái thu nhỏ rất có tính lừa tình kia, bốn người Vũ Linh chỉ có thể mang tâm trạng cảnh giác mà đi theo nó, bọn họ hướng đến căn phòng bên trong đã bị ngăn cách với phòng ngoài bởi một tấm rèm đen.

Lúc vào nhà trong, Vũ Linh nhịn không được quay đầu xem bà lão, bà ấy vẫn là bộ dáng như khi vừa bước vào cứ như cảm giác khủng bố khi nãy chỉ là ảo giác.

Bất chợt, Vũ Linh bỗng thấy bà lão bất ngờ mở ra đôi mắt vẫn đục kia nhìn thẳng vào mình, khiến Vũ Linh giật mình vội vàng quay đầu đi.

T-Thật hết hồn!

"Chúng ta đi theo nó, ổn chứ?"

Vũ Linh dè chừng nhìn con mèo nhỏ đi phía trước, hỏi.

"Yên tâm đi, dù không rõ khi này là thế nào, nhưng vì không cảm nhận được ác ý từ nó, nên giờ đi theo nó hẳn là không sao. Hơn nữa phải đi con linh thú này, chúng ta mới đến được chợ đen giao dịch hội, không đi theo nó thì có thể làm được gì chứ?"

Tiêu Diễm thở dài nhìn Vũ Linh, ngán ngẩm nói.

"Tuy nhiên, ta quả nhiên đánh giá thấp khả năng hấp thu phiền phức của nha đầu ngươi đấy, hơn nữa, nào giờ lúc bình thường thế này thì con thú đó có hiện ra bản thể đâu chứ? Vậy mà nó lại làm thế với ngươi, thật là bất ngờ mà"

Bất ngờ cái quỷ gì! Muốn đứng tim luôn đấy!

Vũ Linh trợn mắt nhìn Tiêu Diễm, lại nhìn con mèo đang dẫn đường, lại không khỏi suy nghĩ.

Khi nãy có vẻ nó đang tìm gì đó trên người mình, là thứ gì trên người mình có thể khiến bị thu hút?

"Người khi nãy?"

Vũ Linh nhớ đến bà lão, nhất là ánh nhìn khi nãy, do dự hỏi, Hình Liệt Phong xoa đầu Vũ Linh, cười trấn an.

"Nhìn bà ấy trông bình thường như thế, nhưng người đó tu vi ít nhất là xuất khiếu kỳ tu sĩ đấy. Cơ mà. Nhưng đừng lo, chỉ cần chúng ta không làm gì sai, thì bà ấy sẽ không làm hại chúng ta đâu, huống chi có ngọc bài của sư tổ ở đây, dù sao họ cũng sẽ nể mặt, dù gì thì nơi này cũng có quy tắc của nó. "

"Xuất khiếu? Một xuất khiếu kỳ tu sĩ lại làm gì ở đây?"

"Bà ấy là một người gác cổng"

"Người gác cổng?"

"Phải, là gác cổng vào chợ đen giao dịch hội, nếu không thấy phù hợp, sẽ bị bà ấy đuổi ra ngoài. Khi nãy vì nha đầu nhà ngươi tu vi quá kém, nên suýt chút bị đuổi rồi đấy, ngươi nên biết ơn vì đi cùng bổn thiếu gia đây. "

Tiêu Diễm dùng quạt gõ đầu Vũ Linh, cười xảo trá nói.

"Ah! Thật khó mà tin nổi"

Vũ Linh bĩu môi, ôm lấy chỗ bị gõ, lòng thầm nghĩ mà sợ.

Dù biết bà lão ấy rất mạnh, nhưng không ngờ đến người này lại có tu vi là xuất khiếu kỳ, thật khó mà tin nổi là một vị người có tu vi cao như thế lại đi làm gác cổng!.

"Haha, kinh ngạc lắm sao? Thật ra sư tổ cũng đang làm người gác cổng đấy, nhưng là ở nơi khác cách rất xa nơi này"

Hình Liệt Phong lại quăng cho Vũ Linh một tin tức lớn, còn bổ sung thêm.

"Tất cả người gác cổng đều có tu vi thấp nhất là nguyên anh kỳ đấy"

"Thật chứ?"

"Ừm"

Vũ Linh kinh ngạc quay sang hỏi Mộ thần Hy, thấy Mộ thần Hy gật đầu xem như xác nhận, Vũ Linh càng thấy kinh dị hơn.

Vũ Linh không nghĩ tới Hàn Tư Viễn cũng sẽ đến làm người gác cổng, rốt cuộc thì chợ đen giao dịch hội là nơi thế nào mà lại có thể điều động những tu sĩ đứng đầu làm gác cổng như thế chứ?

Vũ Linh nhận ra rằng để đến chợ đen giao dịch hổi, không phải chỉ có thiệp là có thể vào, mà còn trải qua mật hiệu, dù không rõ nó có ý nghĩa như thế nào, nhưng muốn vào chợ đen đúng là không dễ chút nào.

Đáng chết là giơ ký ức của Vũ Linh đã dần mờ nhạt, nên các tình tiết trong tiểu thuyết cũng không nhớ rõ như trước, Vũ Linh cũng không ấn tượng là nữ chủ có trải qua quá trình mình vừa gặp hay không.

"Thế nên ta mới nói không phải muốn đến chợ đen là có thể đến đâu, hơn nữa chúng ta cũng chỉ vừa qua trạm đầu tiên mà thôi"

"Phải rồi, cũng nên đến lúc mặc áo choàng vào rồi"

Nghe Tiêu Diễm nói thế, Vũ Linh chỉ có thể từ túi trữ vật lấy ra hai thứ mà khi trước Mộ thần Hy đã đưa cho mình, Vũ Linh mặc xong thì đã gặp nụ cười quái dị từ Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong.

"Fufufuh! Nha đầu, nhìn ngươi bây giờ trông như vô diện quỷ rồi đấy!"

"..." Nhịn, nhịn xuống~

Vũ Linh quyết định cố gắng lấy trầm mặt làm trả lời, phản bác chỉ khiến bản thân bị trêu chọc thêm, thấy Vũ Linh im lặng, hai người Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm cũng không tiếp tục trêu chọc.

Giống Mộ Thần Hy, hai người Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong cũng lấy ra một cái mặt nạ, thoạt nhìn chúng cũng giống với mặt nạ của Vũ Linh và Mộ thần Hy.

Nhưng khác với vẻ mặt không chút biểu tình của Vũ Linh và Mộ Thần Hy, mặt nạ của Hình Liệt Phong có màu đen và mang bộ dáng giận dữ, còn Tiêu Diễm lại có màu trắng mang bộ dáng đang mỉm cười.

Và ba người họ chẳng khoác lên áo choàng đen trông cực kỳ có vấn đề như Vũ Linh, nhưng nếu Vũ Linh dám không mặc, Vũ Linh có cảm thấy ánh mắt mắt như điện từ ai đó.

Bốn người Vũ Linh theo hướng tới một hàng kệ gỗ bên trong cửa hàng, trong này là một nhà kho thay vì nhà ở, có rất nhiều thùng gỗ nằm lung tung khắp nơi, những thước vải đủ màu cũng trải đầy cả phòng, trông lộn xộn hết mức.

"Meo~"

Con mèo dừng chân trước một cánh cửa gỗ, nó nhảy lên hai thùng gỗ xếp chồng có chiều cao bằng Vũ Linh hiện tại, đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn bốn người Vũ Linh rồi kêu lên.

Vũ Linh đã hoàn toàn chết lặng với linh thú này, trang đi! Ngươi cứ trang! Vũ Linh thầm trợn mắt nhìn con vật thích làm ra vẻ vô hại đó, thầm nghĩ không biết thứ mà Vũ Linh đã 'vô tình' rải lên khi nãy, không biết có tác dụng với linh thú cấp cao không nhỉ?

Mộ Thần Hy lấy ra một tấm thiệp màu đen đưa cho con mèo, con mèo ngửi ngửi tấm thiệp, sau đó dùng chân của mình đạt lên một tấm biển gỗ nằm bên cạnh cánh cửa, Vũ Linh thấy một đồ án hiện lên tại chỗ con mèo chạm vào.

Sau đó một khe hở nứt ra ngay tại cánh cửa, Vũ Linh thấy Mộ Thần Hy dùng tấm thiệp đút vào cái khe bên trong cánh cánh cửa, lát sau tấm thiệp được nhả ra, phía trên đã có bốn lỗ nhỏ.

Tiếp đó Mộ thần Hy, Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong lại lấy ra tấm vải bố đứa cho con mèo, Tiêu Diễm cũng lấy tấm vải của Vũ Linh, và Vũ Linh đã thấy con mèo giẫm chân lên bốn tấm vải bố.

Khi rút chân ra, có một dấu chân mèo màu đỏ như mực chu sa trên vải bố rất rõ rệt, trên dấu chân có một hoa văn hình hoa bỉ ngạn màu đen.

Khi Hình Liệt Phong lấy lại vải bố, con mèo lại đặt chân lên tấm ván gỗ, sau đó nhấn vào bên trong.

"Meo~"

Ah?!

Vũ Linh còn chưa kịp nhận ra, thì dưới chân đã xuất hiện một cái hố đen, mặt Vũ Linh cũng đen lại y như cái hố, kết quả là Vũ Linh và ba người kia đều rớt hố, trong phút chốc Vũ Linh chỉ có duy nhất một suy nghĩ.

Ahhhh!!!! Là tên đần nào đã nghĩ ra cái trò ngu ngốc này!!!!!!!

Hơn nữa , Vũ Linh dám thề là đã thấy bộ dáng khoái trá từ con mèo to xác đó!!!!

--------

"Meo~"

Con mèo nhỏ từ bên trong đi ra, bước tới chỗ bà lão đang ngồi, yêu thích cọ tay vào chân bà lão.

"Tiểu Hoa, khi nãy ngươi phát hiện thứ gì sao?"

Bà lão khẻ mở mắt, khàn giọng hỏi

"Meo-"

"Thế à"- Bà lão hơi nhếch lên đôi môi khô nứt của mình, lại nói.

"Thế thì thật có ý tứ"

"Meo~"

"Hôm nay quả là ngày không được yên tĩnh"

Khi bà lão vừa dứt lời, cửa tiệm lại có một nhóm người khác tiến vào.

Đợi đến khi nhóm người đó đã đi rồi, bà lão thở dài ngẩn đầu nhìn ra cửa sổ.

"Thật là, ai mà ngờ lại gặp thêm một kẻ một kẻ ứng mệnh mà đến, cùng một kẻ nghịch mệnh mà sống. Hai người này và cả hai người kia, đều những kẻ kỳ lạ"

"Hôm nay, quả là một ngày đầy phiền phức, ngươi thấy đúng không, Tiểu Hoa?"

"Mao~"

(Chưa xong còn tiếp)

---Hết chương---

*Vì lười tìm nên nếu thấy có lỗi thì báo nha!

Thi cử xong rồi muốn viết truyện lại bị đứt cáp quang, internet ở nhà không thể vào được wattpad đến tận hai tuần, sau khi vào được thì lại không còn hứng viết truyện.

Vì được nghỉ, nên mỗi ngày chỉ ăn rồi nằm thẳng cẳng đến mọc nấm ở nhà.

Đây không phải là mình muốn bỏ truyện, là ông trời muốn mình lười nên mình đã tận dụng để lười đến chảy nhớt, haha.

Dạo này trào lưu truyện tu tiên dần cũng không còn phổ biến như trước, nhất là mảng ngôn tình thì càng hiếm truyện hay.

Dù nói là không Drop truyện, nhưng sao thấy bản thân ngày càng thiếu hào hứng, nên tiến độ mà mình có thể duy trì là ít nhất 1 chương/ 1tháng.

Độ dài ngắn còn tùy tâm trạng, đăng khi nào thì mình cũng không biết, nhưng đến hạn một tháng mà chưa có thì nhớ nhắc, vì mình rất mau quên.

Vậy nhé! Hẹn gặp lại vào một ngày không biết của tháng sau~

Vô tình thấy hình này, thấy hợp với Tiêu Diễm luôn.

Xanh từ đầu đến chân, đến cả mắt cũng xanh, còn may là không đội nón xanh thôi. Hehe


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp