*P/S: Chương trước có sửa lại một đoạn ngắn nhỏ.

Chợ đêm hoa đăng, dòng người tấp nập, so với lần trước cùng Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong đi đến lễ hội, nơi này không chỉ nhộn nhịp tấp nập hơn, mà còn có cảnh đẹp cùng đa dạng trò dùa hơn.

Bốn người Vũ Linh cùng đi dạo trên phố, cảnh sắc về đêm nơi đây có nết đặc sắc riêng biệt với buổi sáng, thuyền rồng trôi trên sông cùng đèn hoa thả dài, xung quanh cũng rực rỡ với đèn lồng đủ mọi màu sắc.

Dừng chân trước một tửu lâu, nơi này đã đông nghịch người, nhưng Hình Liệt Phong đã đặt phòng riêng từ sớm, nên bốn người chỉ cần nói với chưởng quầy một tiếng là đã có tiểu đồng dẫn họ lên khách phòng.

Tửu lâu có ba tầng, nơi của họ là tầng thứ ba, phòng nằm khá khuất nhưng vẫn có thể nhìn ra sông cùng chợ đêm nhộn nhịp phái dưới, bên trong còn có cách âm trận pháp cùng nên không lo lắng tiếng ồn bên ngoài ảnh hưởng đến bên trong.

Phòng khách trang trí cũng rất văn nhã, bình phong với hình ảnh tiên hạc đăng thiên triều dương ló dạng, trông rất sống động, mùi đàn hương nhè nhẹ giúp thanh tĩnh tâm thần, thức ăn tinh xảo tràn ngập linh khí. linh quả linh tửu thượng hạng, nơi này thực không hổ danh là một trong số những tửu lâu đứng đầu Tịch Dương Thành.

 "Hừm, còn rất đông đây"-Tiêu Diễm nhìn ra cửu sổ, nói.

"Tối nay là màn tranh đoạt cuối cùng, hẳn sẽ rất thú vị"- Hình Liệt Phong vừa uống cạn chén rượu to, vừa cười nói.

"Mỹ tửu cũng bị ngươi phá hủy"-Tiêu Diễm liếc mắt xem Hình Liệt Phong uống là văng rượu khắp bàn, mắng một tiếng, lại nói.

"Mặc kệ bên ngoài thế nào, ngươi tốt nhất đừng đến tham gia náo nhiệt cho ta là được"

Nhớ mấy năm trước có một bí cảnh mở ra, tên Phong Tử này vốn là đệ tử thân truyền nên đã có tông môn ban cho danh ngạch, ấy thế mà lại từ chới, ngược lại chạy đi cùng người khác tranh đoạt danh ngạch,khiến cho không ít người kêu than khắp nơi, kết thù vô số.

"Thế thì thật nhàm chán"-Hình Liệt Phong tiếc nuối rót rượu uống thêm một chén to.

"Hừ, ngươi cả ngày chỉ biết đánh giết, muốn cùng người đánh giết ít nhất cũng nên đợi chợ đen giao dịch hội kết thúc, đến đó ngươi muốn đánh giết ai ta cũng không cản"

Vũ Linh nghe Tiêu Diễm nói thế, thầm nghĩ-Ngươi không những không cản, mà ngươi còn giúp Hình sư thúc chọn lựa đối tượng, sau đó ngươi thuận lợi cường đoạt bảo vật của người ta!

Đợi thức ăn được mang đến, tiểu đồng cũng lui xuống, Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong và Mộ Thần Hy mới bắt đầu đàm truyện, Vũ Linh không có xen vào cuộc đối thoại của ba người, tầm mắt hướng về khung cảnh phía dưới.

Bất chợt Vũ Linh nhìn thấy một bóng lưng có phần quen thuộc, là một nam nhân, nhưng khổ nổi chứng mặt manh lại khiến Vũ Linh không thể nhớ tới đó là ai.

Nếu đã không nhớ vậy thì không phải người quan trọng, Vũ Linh dứt khoác bỏ qua sau đầu, tiếp tục ngắm nhìn hoa cùng thuyền rồng trên sông, ngay lúc này mắt lại dừng tại một chiếc thuyền rồng.

Thực ra chiếc thuyền rồng này chẳng có gì khác với những chiếc thuyền rồng khác trên sông, nhờ tu tiên nên tằm mắt rất tốt dù về đêm, dù khoảng cách hơn năm trăm mét vẫn có thể thấy rõ, huống chi là đang ở trên cao.

Nên khiến Vũ Linh chú ý là một người đứng ở đầu thuyền, một thân lửa đỏ hoa phục, gương mặt xinh đẹp tựa như một đóa hoa hồng đầy gai, trên trán có một dấu ấn kỳ dị lại thần bí, bên hong mang trường tiên.

Đây không ai khác chính là Thiên Cơ Tông-Tô Duyệt

Vũ Linh co rút khóe miệng, nhìn chiếc roi dài kia liền cảm thấy cả người vẫn còn đau ê ẩm, nhớ lần trước khi đối mặt vị đại tiểu thư táo bạo hơn lửa này, bản thân còn vô tội trúng chiêu đây, quả thực ký ức khắc sâu nha.

Nhìn lại mới nhớ, nếu Tổ Duyệt đã đến đây, vậy thì nhất định những nhân vật quan trọng khác cũng có mặt, không biết nữ chủ có xuất hiện không đây?

Vũ Linh vừa dứt lời thì một tấm truyền tống phù bay vào, lúc này lại nghe Hình Liệt Phong lên tiếng, rồi bước đi ra ngoài.

"Bọn họ đã tới"

"Bọn họ? Là ai?"-Vũ Linh nghe thế liền kinh ngạc quay đầu lại hỏi.

"Ngọc Quan Hiên, ngươi còn nhớ chứ? Còn những người còn lại, có nói cho nha đầu ngươi cũng chẳng biết" Tiêu Diễm cười khẩy nói.

Nha đầu này quanh năm không ở trên núi cũng chạy thoát hoang bên ngoài, đối với chuyện tông môn thì hoàn toàn mù tịt, có khi ngoại trừ nhận thức vài người bọn hắn thì chưa chắc biết đến ai khác.

"Ngọc Quan Hiên? Là người lần trước cùng sư thúc đến khi còn ở Lăng Tiêu Phong?"

Vũ Linh đối với nhân vật nam phụ này không có ấn tượng nhiều, đến cả gương mặt trông thế nào cũng quên mất, nhưng dù sao cũng từng có qua lại, nên chỉ cần lên tiếng Vũ Linh sẽ biết là ai.

"Hừm, hiếm thấy ngươi còn nhớ được"-Tiêu Diễm phe phẫy quạt, hời hợt nói-"Ah, phải rồi. Hình như còn có một nha đầu vào cùng lúc với ngươi đấy. Tên là Lưu Thanh Nhã thì phải?"

"Lưu Thẩm Nhã!?!"-Vũ Linh há hốc mồm chỉnh sửa

"Phải! Lưu Thẩm Nhã, chính là nàng. Nha đầu đó vận khí quả thực không tệ chút nào, không những tẩy thành song linh căn, còn được nhận làm đệ tử thân truyền của trưởng môn, vận khí còn rất tốt, nhưng khả năng trêu chọc phiền toái so ngươi còn cường"

Tiêu Diễm liếc nhìn Vũ Linh, gật gù nói.

"Cái này...Thật khó mà tin nổi"

Vốn việc Lưu Thẩm Nhã trở thành song linh căn là kịch tình nên có, nhưng Vũ Linh không nghĩ đến Lưu Thẩm Nhã dĩ nhiên lại trở thành đệ tử của trưởng môn, như vậy...nhịn không được Vũ Linh khẽ liếc mắt nhìn Mộ Thần Hy.

Thấy Mộ Thần Hy vẫn khí định thần nhàn uống trà, đối với Lưu Thẩm Nhã hoàn toàn không có chút hứng thú, tâm tình Vũ Linh có chút rối rắm.

Lòng thầm suy nghĩ, mệt bản thân còn lo lắng sau này cùng nữ chủ sống thế nào, lần này thì tốt rồi, nữ chủ đầu nhập vào nơi khác, nam chủ thì vẫn thản nhiên như không, tuy rằng không phải thực sự cố ý lắm, nhưng bóp méo kịch tình như thế này liệu có ổn không đây?

Phải biết người xưa có câu gậy đánh uyên ương, nhất định sẽ tao sét đánh a. À ừm, mà ngẫm lại thì, bản thân chẳng phải thường bị sét đánh hoài đấy sao? Đệch!!!!

 "Nha đầu ngươi đang cùng bổn thiếu gia nói mà suy nghĩ lung tung gì đấy!"

Thấy Vũ Linh cùng mình nói chuyện thế mà lại thả hồn bay lên chín tầng mây, nhịn không được Tiêu Diễm dùng quạt gõ đầu.

"Ách. Không có gì, chỉ là không nghĩ tới Lưu Thẩm Nhã lại trở thành...sư muội của Tiêu sư thúc?"

Eh? Nói vậy Vũ Linh mới ý thức được một điều, nếu Lưu Thẩm Nhã trở thành đệ tử của Tử Hà, vậy chẳng phải sẽ trở thành sư muội của Tiêu Diễm hay sao? Mà như thế không những có thể cùng nam phụ Ngọc Quan Hiên thân thuộc mà cũng có thể từ Tiêu Diễm quen biết Mộ Thần Hy!

Quả nhiên là nữ chủ, tính đi tính lại, dù có thoát khỏi kịch tình vốn có, vậy mà vẫn sẽ có thiên ti vạn lũ quan hệ với nam phụ cùng nam chủ, đến cuối cùng, cũng sẽ nhận thức đầy đủ tất cả, kỳ thực chẳng thay đổi gì nhiều.

Thực đáng sợ! Sinh vật mang tên nữ chủ này...thực nguy hiểm mà.

"Hừm! Vậy thì sao? Nhó không lầm các ngươi đều cùng một nơi đi ra chắc là quen biết nhau. Lần trước ta nhắc ngươi trước mặt nàng, trông có vẻ nàng còn nhớ đến ngươi đây"

"V-vậy à. Ta cũng rất nhớ thương nàng ta a. Ahaha"

Vũ Linh haha cười ngượng, được nữ chủ nhớ thương thực sự không phải việc tốt, nhưng nghỉ đến việc sắp cùng nữ chủ gặp mặt, Vũ Linh lại thấy ngứa răng, thù của Nhị Nha còn chưa trả đây.

Lại nói lần trước bản thân còn bị nàng và Tô Duyệt cản trở, nếu không phải khi đó tu vi thấp kém lại cố kỵ bản thân bị thương, có lẽ Vũ Linh sẽ không để yên.

Giờ Lưu Thẩm Nhã còn nói nhớ mình? Là nhớ việc khi thử luyện chưa hại chết bản thân sao? Ahahaha.

"Thế lát nữa Ngọc sư thúc sẽ đến đây sao?"

"Không, giờ họ đang ở trên thuyền, chúng ta cứ ăn rồi hãy xuống đó"-Hình liệt Phong cười đáp.

Chừng một giờ sau bốn người mới từ tửu lâu đi xuống, khi đi xuống thang lầu thì gặp mặt hai người, vốn Vũ Linh không để ý, nhưng chợt có người kêu lên.

"Ah! Là ngươi!"

"Huh?"

Bốn người Vũ Linh không khỏi dừng chân, đưa mắt nhìn người vừa lên tiếng, người đó chỉ tay vào Vũ Linh lại nói.

"Tại sao ngươi lại ở đây?"

"Huh? Ngươi quen hắn?"-Tiêu Diễm nghiên đầu hỏi.

Vũ Linh hơi cau mi, giọng nói này có chút quen quen, nhất là cái biểu lộ khoa trương thế này có vẻ đã thấy ở đâu rồi, lát sau mới giật mình nhận ra.

" Ngươi là...Tiết Hoài Lâm?"

"Chứ ngươi nghĩ là ai! Lần trước từ bí cảnh đi ra ngươi lại mất tích, khiến bản thiếu gia ta phải chờ đợi thật lâu! Còn nữa, cái thứ kia của ngươi khiến bản thiếu gia phải ám ảnh suốt cả mấy tháng dài, giờ vẫn còn ghê tởm đây"

Vũ Linh im lặng nhìn Tiết Hoài Lâm hướng mình oanh tạc một tràng, trán hiện lên vài cọng gân xanh, lúc này hai vật nhỏ từ trong túi áo của Vũ Linh nhảy ra chỉ về Tiết Hoài Lâm kêu gào, thấy hai tên này Tiết Hoài Lâm liền tạc.

"Ngươi dĩ nhiên còn giữ hai con vật đáng ghét này"

Vũ Linh nhét hai vật nhỏ vào túi trở lại trừng mắt nhìn Tiết Hoài Lâm, ghét bỏ nói.

"Ngươi chẳng thay đổi gì, vẫn ồn ào như trước"

"Cái gì?! Ngươi dám nói như bản thiếu gia như thế, ta..."

"Đây là bằng hữu của đệ?"

Một giọng ôn nhã chợt vang lên phía sau, âm thanh tựa như gió mùa xuân thổi đến, khiến người khác nghe vào đều thoải mái thả lỏng, tâm sinh thiện ý.

Đến cả Vũ Linh từng phải dựa vào việc nghe rất nhiều âm thanh của mọi người để phân biệt, cũng phải khen rằng đây là giọng nói hay nhất mình từng nghe được.

"Ca ca, đây là người mà trước đó đệ đã nói khi đi vào bí cảnh lần trước" 

Vừa quay mặt cùng người này nói chuyện, thái độ của Tiết Hoài Lâm liền thay đổi trở nên thực ngoan ngoãn, khiến Vũ Linh từng chứng kiến bản chất thực của tên liền thấy đau răng.

"Bằng hữu của ngươi cũng thật đặc biệt"-Hình Liệt Phong nhìn Vũ Linh, nói.

"Hắn không phải bằng hữu của ta"-Vũ Linh dứt khoác phủ nhận, chợt Vũ Linh giật mình nahn65 ra một điều.

Chờ đã, người có thể khiến cho Tiết Hoài Lâm gọi là đại ca, chẳng lẽ là Tiết Mặc?

Nhắc tới Tiết Mặc người này là điển hình si tình nam phối, thiên sinh trái tim có bệnh nên khó có thể tu luyện, lại dựa vào Thiên Tâm đan mà kéo dài sinh mệnh, giúp cho Tiết Mặc có thể miễn cưỡng tu luyện tới trúc cơ, hơn nữa còn không thể vận dụng linh lực vào chiến đấu kịch liệt.

Nói trắng ra thì một thân tu vi chỉ là để làm cảnh, mà cả đời này không thể đạt tới kim đan, nếu mạnh mẽ vượt qua thì Thiên Tâm Đan sẽ không có tác dụng, mà trái tim sẽ bộc phát bệnh tật chết ngay tức khắc.

Nhưng theo tiểu thuyết miêu tả, Tiết Mặc dù từ nhỏ bệnh tim khó có thể tu luyện nhưng học thức rất uyên bác, kỳ nghệ chính là bậc tông sư, còn tinh thông đã thất truyền cổ ngữ cùng ngôn ngữ các nơi, nhất là sau này Tiết Mặc sẽ đạt được cơ duyên tu luyện được âm công, tức là lấy cầm nhập đạo, còn được Quỷ Thủ Tiên Y cứu trị, đáng tiếc vẫn chết, không phải do bệnh mà là vì hồng nhan mà chết.

Còn hồng nhan đó là ai, chậc, người đó chính là Tô Duyệt, Tiết Mặt từng gặp Tô Duyệt khi còn nhỏ, hơn nữa khi đó bệnh tim đột phát là Tô Duyệt dùng linh lực bảo trì tính mạng cho Tiết Mặc.

Đến khi gặp lại thì Tô Duyệt đã quên chuyện năm xưa, một đầu nhập vào nam chủ nên không biết có người thầm thích mình từ lâu, Tiết mặc cũng không vì thế mà cùng Tô Duyệt xa cách, cho dù Tô Duyệt có vì thù hận mà nhập ma cũng âm thầm ở bên bảo vệ nàng. 

Mà đến khi Tô duyệt nhận ra thì Tiếc Mặc đã chết, lúc đó Tô Duyệt nhận ra mình từ lâu đã không còn thích nam chủ, có chăng cũng là cảm giác không cam lòng thua cuộc trước nữ chủ, người mà nàng thích thì đã vì nàng mà chết.

Nhưng tiếc là Vũ Linh lại quên mất Tiết Mặc làm sao lại vì Tô Duyệt mà chết, bởi bản thân Vũ Linh cũng chỉ đọc lướt, nên trải qua thời gian dài cũng quên đi một phần.

Chỉ là Vũ Linh từng nghĩ người thế này có lẽ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết mộng tưởng, nhưng giờ đối mặt chân nhân, Vũ Linh chỉ có thể thầm nghĩ, liệu không biết người này có giống như tiểu thuyết miêu tả? 

Nếu thực là như vậy, thì đến lúc cuối cùng kia, Vũ Linh cũng không ngại dấn thân vào kịch tình mà cứu người một lần, ít nhất thỏa mãn một chút mong ước của mẹ ở kiếp trước, đó là mong gặp được một người có thể yêu mình đến sống chết sang giàu cũng không ngại, đáng tiếc.

Nghĩ thế tầm mắt của Vũ Linh nhìn Tiết Mặc nhiều hơn một phần chú tâm cùng xem kỹ, nhưng khi Vũ Linh ngẩn đầu lên thì nhận ra, ở lúc mình suy nghĩ thì nhóm bốn người bọn họ lại nhiều thêm hai tên.

Hiện tại Tiết Mặc đang cùng ba người Mộ thần Hy củng Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong vừa đi xuống lầu vừa trò chuyện, hơn nữa bộ dáng trông còn rất hợp, tuy không thể tu luyện nhưng kiến thức lại rất sâu, cùng ba người nói chuyện không hề có chút yếu thế lạc đề, Vũ Linh thực sự rất khâm phục người này.

Trong nguyên tác thiết lập của nhân vật Tiếc Mặc chính là tính cách ôn nhuận tao nhã như ngọc, lại có giọng nói dễ nghe như tiếng đàn, khí thái như xuân phong ấm áp, kỳ thực chính là rất hiền lành cũng rất dễ nói chuyện, dù không được dung mạo như các nhân vật nam khác, nhưng khí chất chỉ hơn chứ không kém chút nào.

Nhưng trong lời người bạn thân của Vũ Linh nói, kỳ thực đây chính là một tên gặp người có thể nói tiếng người, gặp quỷ có thể nói tiếng quỷ, khiến cho người khó đề lên sát ý cùng tàn nhẫn.

Ngẫm lại người như thế mới có thuận phục được một con khỉ như Tiết Hoài Lâm, còn có thể khiến tính cách ngoan độc như ma tu Tô Duyệt trở nên tôn trọng chính là không phải người thường có được, nói thế nào thì đây cũng là người từng có tư cách thừa kế của Ma Ảnh Các.

Tiết Hoài Lâm chen đến cạnh Vũ Linh, nhe răng cười nói.

"Này, loại thuốc lần trước ngươi còn không? Bản thiếu gia muốn!"

"Chẳng phải khi nãy ngươi còn che nó rất thúi hay sao?"-Vũ Linh tà liếc mắt nói.

"HỪ, chính vì nó rất thúi nên ta mới muốn"-Tiết Hoài Lâm bĩu môi nói.

"Muôn làm gì? Hại người?"

"Ngươi cho rằng ai cũng dáng ghét như ngươi sao? Ta lấy là để cho đại ca của ta"-Tiết Hoài Lâm trắng mắt nhìn Vũ Linh

"Ah?"

"Đưa thuốc đó cho đại ca để khi ta không có bên cạnh nếu có tên nào không biết điều thì lấy thứ thuốc đó tạc hắn! Cho hắn thúi chết luôn"

"Phụt, ngươi...có vẻ rất tốt với đại ca của mình đấy"-Vũ Linh không khỏi bậc cười.

"Hừ, tất nhiên, ai kêu hắn là đại ca của ta đây"

Nghe khẩu khí ngông cuồng đặc hữu như thế của Tiết Hoài Lâm, Vũ Linh lại thầm cảm thán dù xuất thân từ một nơi lấy sát nghiệp làm đầu, nhưng có thể có được phần tình cảm huynh đệ chân thực cũng là khó được.

"Được rồi, cho ngươi!"

Vũ Linh ném cho Tiết Hoài Lâm hai bình sứ nhỏ, bên trong chính là thứ bột mà Tiết Hoài Lâm muốn, Vũ Linh lại nói.

"Bình có nút đậy màu đỏ là đuổi thứ phấn, cũng chính là thứ lần trước ngươi thấy, nhưng có cải biến khiến mùi vị của nó không ác liệt như trước, còn nút màu nâu kia là dẫn thú phấn, mùi vị, hừm, so với thứ kia còn tăng lên gấp đôi. Hôm nay khó được trung hợp, xem như tặng ngươi"

"Ngươi quả nhiên là người quái dị, trên người chỉ toàn là thứ quái dị, đến cả tính cách cũng thật quái dị. Thế nhưng, bản thiếu gia thích!"-Nhét hai bình sứ vào áo, Tiết Hoài Lâm cười khoái chí nhận xét

"Ngươi nói thêm một từ quái dị nữa, thì đừng trách ta khiến ngươi càng thêm quái dị"-Vũ Linh cười lạnh nói.

"Chậc, ngươi thật chẳng thú vị. Cơ mà không nghĩ đến con gà mờ như ngươi lại có những người đồng hành có  thực lực còn rất mạnh mẽ"

Tiết Hoài Lâm nhịn không được cảm thán, từ nhỏ dù không thể trở thành người thừa kế của Ma Ảnh Các, nhưng vẫn được dạy dỗ rất khắc khe như một sát thủ thực sự, thế nên trực giác của Tiết Hoài lâm cũng rất nhạy bén, vừa gặp ba người đi cùng Vũ Linh thì đã thấy những người này rất mạnh, thậm chí không hề thua kém nhị ca.

Hơn nữa những người này cũng giống như tên kỳ quái bên cạnh, đều tự mang một thân linh lực vô cùng tinh thuần, Tiết Hoài lâm dù có phần liêu ngạo bốc đồng nhưng mắt nhìn người còn rất chuẩn, nên cảm giác được những người này có thể tiếp xúc, nhất là khi thấy đại ca đối với họ trò chuyện cũng rất thoải mái, nên Tiết Hoài Lâm cũng không tỏ vẻ từ chối khi đi cùng.

"Hừ, không cần ngươi phải nói"

Vũ Linh đối với Tiết Hoài Lâm hoàn toàn áp dụng hình thức bỏ qua, kinh nghiệm lần trước cho biết nếu cùng tên này nói nhiều thì bản thân chỉ ngày càng muốn đạp hắn rồi giết hắn để cái miệng kia ngưng bép xép ồn ào.

Vừa ra khỏi tửu lâu, thì Vũ Linh và Tiết Hoài Lâm liền bị một người chạy đến va chạm, đúng ra với tu sĩ như họ thì người này bất ngờ đánh tới nhất định sẽ có thể tránh khỏi, chỉ là nơi này người vừa đông lại hẹp, tránh người này sẽ va chạm người kia vô cùng bất tiện, nhất là nếu tránh thì Tiết Hoài Lâm sẽ ngã vào nồi nước sôi của sạp hàng mì gần đó.

Thế nên Tiết Hoài Lâm lựa chọn ngã sang Vũ Linh bên cạnh, thế nên Vũ Linh bi kịch bị Tiết Hoài Lâm đẩy ra ngoài, may mà gần đó Hình Liệt Phong vừa lúc bắt kịp, bằng không Vũ Linh sẽ bị Tiết Hoài Lâm đè xuống đường.

 "Này, đi đường có mắt đặt ở trên đầu hả?"

Tiết Hoài Lâm đứng vũng lại than hình, nhìn người vừa va chạm mình, nhịn không được tức giận quát to.

"Cái này...thực xin lỗi. Ta chỉ là muốn bắt lấy tên trộm đã lấy đi túi trữ vật của ta. Ta không cố ý, xin lỗi."

Người vừa va chạm vào Tiết Hoài Lâm là một cô gái trẻ, sau khi cô gái vừa tỏ vẻ xin lỗi, thì một nhóm bốn người khác lại tiến tới.

"Hân Nhi, không có việc gì chứ?"-Một nam nhân tiến lên quan tâm hỏi.

"Đại ca, muội không sao"

"Túi trữ vật của muội lấy lại được rồi, là Lưu Dục giúp bắt lại tên trộm kia, chúng ta cũng đã dạy dỗ hắn một trận"-Một nam nhân khác lên tiếng, vừa đưa cho cô gái túi trữ vật lại mang vẻ mặt hưng phấn miêu tả.

Vũ Linh bỗng cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình, nhịn không được tầm mắt khe nâng lên, vùa nhìn liền chạm vào một đôi mắt tìm tòi nghiên cứu.

Vũ Linh sửng sốt, chủ nhân của ánh mắt này khiến Vũ Linh cảm thấy có chút vi diệu, cứ như đã gặp ở đâu đó rồi, lại thêm một cảm giác khó tả cứ quanh quẩn trong lòng, nhưng người này không mở miệng nên Vũ Linh không biết người này là ai, Vũ Linh không khỏi cau mi.

Thực sự thấy rất quen! Nhưng không biết là ai cũng thực khó chịu!!!

"Các ngươi nói đủ chưa hả? Đụng vào người bản thiếu gia làm bản thiếu gia bị thương thì thế nào đây?"-Tiết Hoài Lâm gắt gỏng lên tiếng.

"Chuyện này là chúng ta có lỗi trước, nhưng tiểu muội cũng đã mở lời xin lỗi, không biết vị đạo hữu này có bị thương chỗ nào, chúng ta nhất định sẽ bồi thường"-Lâm thừa Phong nghe Lâm Hân Nhi thuật lại mọi chuyện, cũng biết nàng không may mắn dây vào một người khó tính.

"Hừ, thân thể bản thiếu gia tôn quý, phàm nhân các người sao có thể đền bù cho được"-Tiết Hoài lâm hừ lạnh, hất hàm nói.

Vũ Linh: Dù không liên quan, nhưng rất muốn đánh người làm sao đây?

Tiêu Diễm nghe vậy không khỏi phì cười, nói "Người này cũng thật thú vị"

Hình Liệt Phong nhịn không được nhìn Tiêu Diễm lại nhìn Tiết Hoài Lâm, lòng dâng lên suy nghĩ:" Liệu hai tên này có phải là cùng một ổ? Tính cách ngạo kiều lại ác liệt này đều là một khuôn đi ra!"

"A Lâm, không cần hồ nháo! Đây chỉ là chuyện nhỏ, các vị không cần bận tâm"

Nghe Tiết Mặc lên tiếng, Tiết Hoài Lâm dù có chút không vui cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng, Vũ Linh không khỏi cười khẩy nhìn Tiết Hoài Lâm, đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Thấy Vũ Linh mỉm cười nhìn mình, Tiết Hoài Lâm hung  tợn trợn mắt, chợt Tiết Hoài Lâm đảo ánh mắt sắt bén nhìn về một người, thấy biểu lộ khác lạ của Tiết Hoài Lâm, Vũ Linh nhướng mi nhìn lại, người mà Tiết Hoài Lâm nhìn chính là người xem bản thân khi nãy.

"Dĩ nhiên là hắn"

"Ngươi biết hắn?"-Vũ Linh khẽ truyền âm hỏi. Trực giác cho biết chuyện này không nên nói ra miệng

"Ngươi không nhận ra? Còn nhớ lần mà chúng ta đối mặt với đám người của Thiên Cơ Tông cùng Thiên Kiếm Tông? Hắn chính là tên mà Tô Duyệt của Thiên Cơ Tông cứ muốn nhắm vào, đúng rồi, hắn hìh như là một nữ nhân, tên là Thẩm gì đó"

"Là Lưu Thẩm Nhã"-Vũ Linh trầm mặt nói ra.

"Đúng! Chính là nàng"-Tiết Hoài Lâm gật đầu xác nhận.

"...đúng thật là nàng ta"

Vũ Linh hít sâu, không nghĩ tới Lưu Thẩm Nhã dĩ nhiên lại đi cùng nhóm người này, thế mà còn giả trang thành bộ dáng y như khi đi vào Mộc U Cốc bí cảnh, mà thực trùng hợp Vũ Linh cũng mang hình dạng như khi đó.

Có lẽ Lưu Thẩm Nhã đã nhận ra bản thân ngay khi vừa đến, đáng chết, chứng mặt manh khiến Vũ Linh không thể nào có ấn tượng với những người không tiếp xúc lâu dài.

nhưng tại sao Lưu Thẩm Nhã lại đi cùng nhóm người này, mà không phải đi cùng nhóm người của Thiên Kiếm Tông? 

Mà quan trọng hơn, nam nữ chủ lần đầu gặp mặt dĩ nhiên lại trong tình huống thế này!!!!

Vũ Linh theo bản năng phiêu mắt nhìn Mộ thần Hy, quả nhiên liền thấy Mộ Thần Hy đang nhìn Lưu Thẩm Nhã, mà đồng dạng Lưu thẩm Nhã lại cũng đang nhìn Mộ Thần Hy.

Vũ Linh chậc lưỡi lắc đầu, lòng không khỏi cảm thán, nam nữ chủ đúng là như hai cực của nam châm, dù thế nào cũng sẽ thu hút đến đối phương.

Tiêu Diễm nhìn Vũ Linh bỗng nhiên chậc lưỡi, khóe miệng co rút một chút, nha đầu này lại phát bệnh?

"Có vẻ ta vừa bỏ lỡ chuyện thú vị vừa diễn ra thì phải?"

Một giọng cười cợt nhã chợt vang lên, nhóm người bên Vũ Linh chợt dâng lên cảnh giác mà hướng mắt nhìn về người mới tới, bọn họ đều cảm thấy người này có gì đó rất nguy hiểm.

Mà cách đó không xa, theo hai hướng khác nhau, có hai nhóm người khác cũng vừa đi tới, trong đó trộn lẫn trong một nhóm người, Tô Duyệt mặc một thân hồng y như lửa đỏ vừa chuyển mắt thu hồi từ hoa đăng, thì nhìn thấy một bóng bạch y vô cùng quen thuộc, cả người liền sửng sốt như bị đóng băng.

"...là huynh ấy..."

---Hết Chương---

*Trả lời bình luận*

Linh căn của Lưu Thẩm Nhã sau khi tẩy đi tam linh căn, đã trở thành là mộc thủy song linh căn.

Trong ngũ hành thì thủy sinh mộc, cả hai thuộc tính đều thiên nhu, bản thân LTN lại là nữ, vi âm, khiến tốc độ tu luyện cũng rất nhanh chỉ thua đan linh căn một chút, thế nên Tử Hà mới nhìn trúng LTN và nhận làm đệ tử.

Đúng theo truyện tu tiên, đây quả thực là lô đỉnh linh căn, nhưng thiên kiếm tông đệ tử chủ yếu là kiếm tu.

Kiếm tu không như pháp tu chú trọng linh căn cùng tu vi, kiếm tu chỉ cần có thực lực, thì đừng nói là lô đỉnh linh căn, dù là phế linh căn cũng được tôn trọng.

Kiếm tu dù gặp bình cảnh cũng chỉ đâm đầu vào chiến đấu để tìm kiếm đột phá, trừ khi căn nguyên bị tổn hại nặng nề không thể tu bổ, mới dám nghĩ đến việc dùng lô đỉnh, tất nhiên cũng có không ít trường hợp ngoại lệ.

Lại nói LTN còn là đệ tử của trưởng môn, dù muốn kiếm lô đỉnh, cũng sẽ không đặt tầm mắt vào một người dung mạo xấu xí tu vi còn chưa tới trúc cơ, tính cách lại cương liệt thích trêu chọc phiền toái, mà thân phận lại đặc thù thế này.

Thay vào đó đến Tụ Hương Lâu mua một lô đỉnh có linh căn tương tự, tu vi cao hơn xinh đẹp hơn, ôn nhu dịu dàng còn được điều giáo từ đầu, chẳng sẽ tốt hơn không phải sao?

Tính cách của LTN cũng không chịu cam lòng làm lô đỉnh, nên mới chấp nhận vào môn hạ của Tử Hà cũng là bảo vệ mình, điều này là mình sơ sót khi chưa giải thích kỹ, mình sẽ bổ sung sau, cảm ơn vì đã đưa ý kiến.

Cũng xin giải thích tại sao gần đây IQ của Vũ Linh đang hạ thấp.

Thứ nhất, bởi vì nguy hiểm kỳ đã qua, đây là khoảng thời gian Vũ Linh được nghỉ ngơi không cần chiến dấu sinh tử.

Thứ hai, xung quanh Vũ Linh có Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong, những người mà khi ở bên cạnh Vũ Linh có thể thả lỏng không cần nghỉ ngợi lo lắng.

Cho nên Vũ Linh chẳng cần động não nhiều khi ở cùng họ, dù đôi khi thấy Vũ Linh ở trước họ rất ngốc rất yếu thế, nhưng như vậy mới dễ cùng đám người Tiêu Diễm hòa nhập.

Nguyên tác LTN quá thông minh cùng cẩn thận, đối với đám người Tiêu Diễm dù tin cậy nhưng không hoàn toàn chân thành đối đãi, nên TD và HLP không hề thân cận nhiệt tình như VL.

Huống chi lúc nào cũng động não đùa giỡn thông minh, chẳng phải rất mệt?

Theo tác giả, có thể vô tư cứ vô tư, nhưng cần nghiêm túc, tuyệt đối không thể lơ là, Vũ Linh chỉ thả lỏng giả ngu với người mình thân thuộc, còn khi ra ngoài một mình sẽ rất lý trí.

Thấy có bạn chê nữ chính quá phế vật, còn thích thể hiện, mình xem lại đúng là nhân vật mình viết ra không được tài giỏi như các nhân vật khác.

Nhưng mọi người quên rằng VL tu luyện chậm hơn LTN một năm, tu luyện là không thuộc tính tâm pháp, còn là phổ thông nhất không đáng tiền nhất, còn phải áp súc linh khí, không cho dùng ngoại vật, lại trải qua sinh tử khiến tu vi tụt giảm.

Có thể ở điều kiện như thế dùng hai năm tăng đến tu vi tám tầng như hiện tại, chẳng phải đã rất nhanh?

Vũ Linh dù có khởi điểm cao, nhưng không phải vì thế mà ỷ lại, thậm chí những nguy cơ phải đối mặt còn nặng nề hơn LTN.

Nếu nói lô đỉnh, VL mới là lô đỉnh mà ai cũng phải tranh đoạt, thượng phẩm biến dị băng linh căn, linh lực hùng hậu tinh thuần, so với thủy mộc song linh căn của LTN càng đáng giá.

Huống chi, đây chỉ là tiền kỳ, nữ chính sẽ mạnh lên theo từng ngày, từng sự kiện.

Mình không thích các bộ truyện thăng cấp quá nhanh, nên viết nữ chính tăng cấp rất chậm, thậm chí còn thua cả nhân vật nữ chính nguyên gốc.

Nhưng đó chỉ là tạm thời, bởi nữ chính sẽ theo con đường kiếm tu, thế nên tu vi không quan trọng, quan trọng là chiến lực.

Còn về việc thích thể hiện, mình chẳng có gì để nói, vì đây là truyện nên đôi khi cũng có yy, cũng có khi mọi người sẽ thấy hơi phản cảm, nhưng mình sẽ cố bù đắp để mọi thứ được logic với thiết lập cùng hành động của nhân vật đã thể hiện, tuyệt đối sẽ không có chuyện đã yếu mà còn ra gió.

Bản thân mình vẫn là lần đầu viết truyện nên còn non tay lắm, đôi khi chưa lột tả hết nhân vật mình muốn viết, mình không có ý kiến về các phê bình(nói thật là có buồn chút xíu), nhưng ngược lại mình cũng rất hoan nghênh vì nó khiến cho mình thêm hoàn thiện tác phẩm.

Mình đã dự định sẽ chỉnh sửa lại toàn truyện, vì đôi khi đọc lại thấy viết không được hợp ý lắm, nhưng do khá bận lại quá lười, cho nên mình sẽ để kết thúc phần truyện 'Chợ đen giao dịch hội', sau đó sẽ gom lại chỉnh sửa tạo thành một part truyện(Nếu lười quá thì chịu!).

Trong phần truyện sửa, mình sẽ dựa theo ý kiến của mọi người đã đóng góp để chỉnh sửa lại cho hoàn thiện hơn, thế nên sẽ có một ít thay đổi trong truyện mà mọi người đã đọc.

Còn về CP?

Dù đã có nói nhiều lần nhưng mình lại nói thêm lần nữa luôn vậy, CP là Mộ Thần Hy x Vũ Linh.

Không phải vì VL xuyên sách nên được ghép với nam chủ, quá khứ của hai người rất phức tạp, cũng đã quen biết từ rất lâu rất lâu trước đây, trước cả khi nữ chủ xuất hiện!

VL cũng không phải cố làm cao mà giữ khoảng cách với MTH, để rồi sau này cũng thích MTH, VL chỉ đơn thuần không muốn dính vào kịch tình, trước mắt chỉ xem MTH là thầy cũng là thân nhân, còn tình yêu...mình sẽ không nói trước.

Nhưng MTH thì đã biểu hiện rất rõ nhỉ? Hiện tại Mộ sư thúc chính là đang nước ấm nấu ếch. Mình rất vui vì có bạn đoán gần đúng nội dung truyện mình đã sắp đặt, thực ra nếu để ý kỹ sẽ nhận ra mà nhỉ?

Sau này cũng sẽ có hai phần truyện riêng về quá khứ của hai người này, nhưng khi nào sẽ có? Mình cũng chả biết. 

Bật mí là thân phận trong quá khứ của hai người rất ư là to, mà LTH, Tô Duyệt và VL cũng có mối liên hệ rất sâu rất sâu nha.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play