P/S: Truyện không ngược nguyên gốc nhân vật chính, tác giả rất mẹ ruột.(o^v^o)

--- --- ---

"Thiếu chủ, thám báo đã mang thông tin trở về, bọn họ cho biết đa phần các thế lực môn phái, đều đã tập trung về các trạm trung chuyển."

Một bóng người màu đen che kín toàn thân trong bóng ma, cung kính quỳ xuống hướng nam tử ngồi phía trước báo cáo.

"Tình hình bên Ảnh tứ cùng Ảnh thất thế nào?."

Nam tử vuốt ve chậu cây trên bàn, thân cây màu hồng như lửa đỏ, phủ đầy những chiếc vẩy xếp lớp trải dài dọc theo thân cây, những phiến vẩy ánh lên những gợn ánh sáng lưu chuyển tựa như thủy tinh, lá cây có màu nhạt hơn lại có hình như giọi nước rũ xuống.

Hồng Lân Thảo, loại linh thảo có chứa đựng một tia long tức, có thể tự động thanh lọc linh khí xung quanh phạm vi mười mét chuyển thành hỏa hệ linh khí, nếu may mắn có thể kích phát được long tức bên trong, liền luyện ra được một loại đan được có thể cải thiện thể chất, vô cùng trân quý.

"Hồi thiếu chủ, Ảnh thất vừa đưa tin báo rằng, đại thiếu gia cùng tam thiếu gia đã đến một trong số các trạm trung chuyển-Tịch Dương Thành"

Nam tử nghe được hồi báo, chỉ trầm mặt trong chốc lát, tay cũng từ Lân Phiên Thảo dời đi, lát sau nam tử nói.

"Có lẽ ta cũng nên đến góp mặt."

"Ta sẽ rời đi một thời gian, ngươi biết nên xử trí thế nào rồi chứ?"

Nam tử nhìn bóng đen, nhợt nhạt mở miệng. Bóng đen nghe vậy, cung kính đáp lời, lại thoáng do dự.

"Hồi thiếu chủ, thuộc hạ đã hiểu. Nhưng về phía Các Chủ..."

"Chuyện đó ngươi không cần lo lắng, ta đã hồi báo với phụ thân. Dù sao cũng đã cho đại ca cùng tam đệ ra ngoài, phụ thân càng không thể ngăn cản ta. Giờ thì đi làm việc của ngươi đi"

Nam tử cười nhếch môi, trong mắt một mảnh u thâm khiến người khác không thể nhìn rõ cảm xúc.

"Thuộc hạ cáo lui"

Bong đen hồi đáp một tiếng, sau đó thân hình liền dần dung hợp vào bóng tối biến mất không thấy chút dư ảnh, nam tử lại không chút kinh ngạc vì điều này, chỉ ngồi im một lúc rồi đứng dậy bước ra ngoài.

Trong phòng, Long Phiến Thảo trên bàn gỗ nhất thời bị cắt phá hàng trăm mảnh đến nhận không ra hình dáng ban đầu, cơn gió nhẹ thổi qua quét đi một mảng mảnh vụn rơi lả tả xuống đất.

"Tịch Dương Thành à..."

--- --- ---

Lạc Mai Sơn Trang

"Ta mặt kệ ngươi thế nào, nếu ngươi lần này mà ngươi có chỗ hữu dụng, vậy thì chuẩn bị vào nồi làm món hầm đi!"

Vũ Linh nhìn con vật nhỏ giống chuột lại như sóc trước mắt, túm lấy chiếc đuôi to xù cùng bộ lông màu trắng mềm mượt, mặt kệ tiếng kêu bất mãn từ nó phát ra, Vũ Linh nhe răng hâm dọa.

Đây chính là Bạch Hỏa Tùng Thử mà Vũ Linh đã vô tình cướp được, từ tay nữ chính Lưu Thẩm Nhã khi vào Mộc U Cốc bí cảnh, khi đó dù không biết tại sao, nhưng Lưu Thẩm Nhã đã cùng với Tô Duyệt đang tranh giành Bạch Hỏa Tùng Thử này.

Sau đó đã có nhiều chuyện sảy ra khiến Bạch Hỏa Tùng Thử này đi theo Vũ Linh, ngoài ra còn có trùng nhỏ cũng được Vũ Linh tìm thấy tại bí cảnh.

Nhưng từ khi đến Lạc Mai Sơn Trang, Bạch Hỏa Tùng Thử liền cùng con trùng nhỏ sống tiêu dao tự tại vô ưu vô lo, cả ngày được cơm dâng tận miệng, ngủ thẳng tới chết mới thôi.

Vũ Linh tìm đến chúng thì đã thấy cả hai tên nào tên nấy đều mập đến căng tròn, thậm chí đi lại cũng khó khăn, khiến Vũ Linh nhìn vào liền thấy gân xanh mình đang co giật từng trận, mà tay lại thấy rất ngứa.

Linh sủng của người ta cùng chủ nhân đồng cam cộng khổ, hai tên này rất tốt, ở Vũ Linh sắp chết đến nơi thì vẫn nằm ngây đơ ra hưởng thụ.

Vũ Linh đã nghĩ, nếu các ngươi muốn hưởng thụ như thế, rất tốt, làm chủ nhân, Vũ Linh cũng nên thật tốt tỏ vẻ quan tâm chăm sóc cho linh sủng của mình.

Vậy nên mỗi ngày các người hầu tại Lạc Mai Sơn trang lại thấy Vũ Linh nhốt Bạch Hỏa Tùng Thử vào một quả cầu mây, sau đó...ném.

Lại bắt Bạch Hỏa Tùng Thử phải lăn trở về, nếu không lăn về thì sẽ bị đóng băng thành một khối rồi bỏ vào nồi nước sôi, khi nào băng tan hết rồi lấy ra, ném tiếp.

Mỹ kỳ danh viết: Tập luyện khống chế.

Còn về trùng nhỏ, Vũ Linh thả nó vào trong chỗ nuôi dưỡng đám trùng mà Vũ Linh lấy được từ chỗ Dung Bách, nay Tiêu Diễm đang nuôi dưỡng chúng nên Vũ Linh liền tận dụng.

Khiến Vũ Linh thấy thú vị là dù chưa tới mùa sinh sản, nhưng đám trùng đó thấy được trùng nhỏ liền nhào đến như thấy được tình nhân, mà trùng nhỏ lại bị chúng dọa tới bỏ chạy, hình ảnh đó quả thật rất thú vị nha.

Hôm nay, Vũ Linh sẽ đi đến Tịch Dương Thành tham gia chợ đen giao dịch hội, nhưng trước khi đến đó Vũ Linh muốn mang theo Bạch Hỏa Tùng Thử, đơn giản là vì Bạch Hỏa Tùng Thử có một phần huyết mạch của Tầm bảo Thử.

Đây chính xác là bàn tay vàng, nếu không tận dụng vào dịp này thì thật có lỗi với bản thân, cho nên Vũ Linh muốn nhờ vào Bạch Hỏa Tùng Thử đến chợ đen giao dịch hội gom một đống lớn bảo vật về...bán!

Nhưng tên này rất gian trá, mấy hôm nay bị Vũ Linh chỉnh đến gầy một vòng lớn, giờ đang làm dỗi không muốn bị Vũ Linh lừa gạt mang đi.

Kết quả lại thấy Vũ Linh cầm ra một con dao nhỏ, không chút dự báo mà lột sạch hết đám lông mềm mượt mà Bạch Hỏa Tùng Thử luôn tự hào.

Phải biết, dựa vào bộ lông này mà ở Lạc Mai Sơn Trang, Bạch Hỏa Tùng Thử mới có thể sống được tiêu dạo thoải mái như thế, các người hầu đều vô cùng thích bộ lông mềm mại này của nó! Vậy mà...K-Không thể tha thứ được, người này thực đáng ghét!

Nhưng thấy Vũ Linh còn từ túi trữ vật lấy ra thêm một con dao phay, nhìn con dao sáng loáng kia, Bạch Hỏa Tùng Thử liền nhớ tới lúc trước Vũ Linh chính là dùng con dao này rạch mổ các yêu thú để làm thức ăn, hình ảnh kinh dị tới mức chẳng muốn nhớ lại chút nào.

Vậy nên Bạch Hỏa Tùng Thử quả thật đã bị Vũ Linh dọa sợ, nhớ hôm trước Vũ Linh vừa bị Tiêu Diễm ngược đến thê thảm, bụng đói tới mức đỏ cả mắt, nhìn thấy Bạch Tùng Thử lắc lư trước mắt liền không nói hai lời đem nó mang đi nướng.

Nếu không phải bị Thủy Ngọc nhìn thấy, có lẽ nó thực sự đã trở thành thức ăn trong bụng của Vũ Linh, cho nên nghe đến Vũ Linh hâm dọa, Bạch Hỏa Tùng Thử không dám cho là Vũ Linh đang nói giỡn, liền nhanh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

"Nha đầu, đã xong chưa? Mau lên đường thôi!"

Bên ngoài Hình Liệt Phong gọi to, Vũ Linh nghe thế liền đứng dậy tóm lấy Bạch Hỏa Tùng Thử, trùng nhỏ thấy vậy cũng nhảy lên chui vào bộ lông to xù của Bạch Hỏa Tùng Thử.

Vũ Linh thấy trùng nhỏ cũng muốn đi liền không có ngăn lại, dù sao đã mang đi một, nay thêm một cũng chẳng khác gì, chỉ cần trùng nhỏ đừng bám lên bản thân thì sao cũng được.

Vũ Linh tuyệt đối không thừa nhận, cho đến hiện tại Vũ Linh vẫn không thể nào thích ứng được khi tiếp xúc với những thứ nhẵn nhụi như trùng nhỏ.

Vũ Linh bỏ cả hai vật nhỏ này vào túi linh sủng, sau đó đẩy của bước ra ngoài, thấy Thủy Ngọc mỉm cười bước tới đưa cho Vũ Linh một thứ.

Đó là một chiếc túi thơm, Thủy Ngọc rất khéo tay lại có tài thêu thùa may vá rất giỏi, chiếc túi thơm này có hoa văn hình hoa sen rất tinh mĩ.

"Thứ này tặng cho tiểu thư, xem như một chút tâm ý của Thủy Ngọc"

Vũ Linh nhận lấy túi thơm, trước kia Vũ Linh có từng thử may một túi thơm, nhưng tài nghệ không vào đâu cả, Thủy Ngọc khi ấy đã nói sẽ tặng Vũ Linh một cái để làm quà, cho nên Vũ Linh rất vui vẻ nói.

"Cảm ơn! Thủy Ngọc, ngươi thật tốt!"

"Hihi, không có gì quý trọng, tiểu thư không cần khách khí. Chỉ là lần này tiểu thư rời đi, có lẽ Thủy Ngọc sẽ không còn gặp lại ngài nữa"

Vũ Linh mới nhớ đến, Thủy Ngọc có nói không lâu nữa bản thân phải trở về Phàm Giới, khi đó Vũ Linh mới biết thì ra Thủy Ngọc không chỉ là công chúa của một tiểu vương triều tại Phàm Giới, mà Thủy Ngọc còn là họ hàng xa mấy đời của Tử Dận.

Vì Tử Dận vốn chính là sinh ra từ Phàm Giới, nhưng trải qua mấy ngàn năm, gia tộc của Tử Dận đã chết gần hết, nay chỉ còn lại vài người còn sống rải rác khắp nơi.

Tử Dận vì muốn kết thúc nhân quả với Phàm Giới nên đã tìm kiếm hậu nhân của mình, sau khi biết hậu nhân của mình đã là đứng đầu một tiểu vương triều.

Cho nên Tử Dận làm ra một ít thủ đoạn nhỏ không ảnh hưởng nhiều đến quy tắc của Tu Chân Giới, khiến cho hậu nhân của mình có thể thịnh vượng an khang một thời gian, không ngắn cũng không dài.

Nhưng khi Tử Dận tìm thấy Thủy Ngọc, thấy thân thể hư nhược yếu đuối, tiên thiên không trọn của Thủy Ngọc, nếu cứ để mặc thì Thủy Ngọc sẽ sống khống quá mười lăm tuổi.

Suy nghĩ một lúc, Tử Dận cảm thấy Thủy Ngọc cũng trông rất thuận mắt, cho nên đã mang Thủy Ngọc trở về.

Sau đó giúp Thủy Ngọc điều trị thân thể, khiến Thủy Ngọc có thể sống thọ đến hai trăm tuổi, nhưng Thủy Ngọc không muốn trở về Phàm Giới, nên đã ở lại Lạc Mai Sơn Trang.

Điều đó giải thích tại sao một người phàm như Thủy Ngọc lại được Hàn Tư Viễn đưa đến làm nha hoàn bên cạnh Vũ Linh, điều này làm Vũ Linh có chút ngượng ngùng.

Để hậu nhân của sư tổ làm người hầu cho mình, Vũ Linh cảm thấy rất áp lực được chứ?

Nhưng nếu Thủy Ngọc cũng không có ý kiến, Vũ Linh dù có ngượng cũng chẳng thể nói gì, may mà bình thường Vũ Linh cũng không có khinh thường ức hiếp Thủy Ngọc, bằng không càng khó sống chung rồi.

Cũng chính là vì thế mà Vũ Linh ký ức về dung mạo của Thủy ngọc trong đầu của Vũ Linh sâu sắc hơn, nó cũng giải thích vì sao lúc trước Vũ Linh mất tích mấy tháng dài khi trở về vẫn nhớ mặt Thủy Ngọc.

Tuy rằng đã tu tiên, nhưng chứng mặt manh của Vũ Linh cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, cùng lắm là thời gian nhớ mặt lâu hơn đôi chút, nhưng nếu lâu quá không thấy thì Vũ Linh sẽ quên ngay.

Điển hình chính là gương mặt của Tử Dận đã bị Vũ Linh quên sạch, dù có nhìn chằm chằm Hàn Tư Viễn mỗi ngày, nhưng hàng này lại không sử dụng cùng gương mặt với chủ thể, nên nhớ cũng như không, may mà cả hai là một, nhớ mặt ai cũng được, Vũ Linh tự mình an ủi như thế.

Vũ Linh biết lần này rời đi, muốn gặp Thủy Ngọc cũng rất khó, thế nên Vũ Linh lấy ra một ít tiểu vật phẩm cùng thuốc mà mình luyện chế được đưa cho Thủy Ngọc, dặn dò nàng cách dùng để phòng thân.

Vũ Linh cũng đưa ra một cuốn sách nhỏ, bên trong là những kiến thức mà Vũ Linh ở mấy tháng tại Phàm Giới kết hợp với kiến thức hiện đại rút kết ra được.

Ví dụ như cách trồng trọt chăn nuôi, đắp đê xây cầu, hay cách đối phó với thiên tai dịch bệnh, ngoài ra còn có vài món ăn ngon được chế biến từ những thứ hữu dụng đến không tưởng.

Tuy không có gì nhiều, nhưng nếu biết cách vận dụng, đó sẽ là một thứ vô cùng hữu ích khi ở Phàm Giới, nhất là ở một vương quốc đang gặp phải nạn châu chấu như vương quốc của Thủy Ngọc, còn ở Tu Chân Giới, chúng thật gân gà!

Tạm biệt Thủ Ngọc, Vũ Linh vốn định đến tìm Tuyết Dao Tuyết Phàm, nhưng lại biết cả hai đã ra ngoài làm việc, Vũ Linh chỉ có thể gửi lại cho người khác, nhờ họ đưa cho hai người hai thứ mà Vũ Linh đã làm cho họ.

Chỉ là một ít thứ thuốc biến dị được Vũ Linh điều chỉnh lại mà thôi, Tuyết Dao thích những thứ có thể gây mê cùng ảo giác, Tuyết Phàm lại cần những thứ có thể che dấu hơi thở hay đánh lạc hướng.

Căn cứ vào điều này, Vũ Linh đã tạo ra vài loại thuốc đáp ứng một phần nhu cầu này, chỉ là tu vi chưa tới nên khả năng vận dụng hỏa lực chưa tốt, nên thành phẩm cũng không cao, nhưng đối phó với cao thủ Kim Đan kỳ cũng có thế miễn cưỡng duy trì một phút, với họ như thể cũng đủ rồi.

Thu thập những thứ cần thiết đã xong, Vũ Linh đi đến nơi tập hợp, trên đường Vũ Linh gặp hai người Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong cũng vừa đi tới.

"Đã thu thập xong?"-Hình Liệt Phong cười hỏi, Vũ Linh gật đầu.

"Vâng, đã xong"

"Ngươi lại mang theo chúng à?"

Tiêu Diễm gấp quạt chỉ về linh thú túi, Vũ Linh đắc ý cười nói.

"Tất nhiên! Chuột nhỏ rát hữu ích, mang theo có thể sẽ giúp tìm đến không ít thứ tốt "

Tiêu Diễm bĩu môi, lại gõ đầu Vũ Linh.

"Ngốc, ngươi mang chúng theo là muốn tìm chết đấy!"

Vũ Linh ngẩn ngơ, không rõ tại sao lại nói mình muốn tìm chết?

"Thật là, ý của hắn nói ngươi mang theo con vật nhỏ kia đến chợ đen giao dịch hội, có huyết mạch của tầm bảo thử tất nhiên vật nhỏ kia sẽ có phản ứng, ngươi mang theo nó lỡ bị người phát hiện, đến khi đó thí rắc rối rồi"

Nghe Hình liệt Phong giải thích, Vũ Linh mới thấy mình đúng là sơ sót, chợ đen giao dịch hội toàn là lão quái vật, ai biết có kẻ nào mắt tinh nhận ra không đây?

"Vậy phải làm thế nào?"

Tiểu Diễm bước ra, mỉm cười đặc biệt quỷ dị, nói.

"Mang con chuột nhỏ đó ra đây, bản thiểu gia sẽ giúp ngươi giải quyết"

Vũ Linh nuốt xuống một ngụm nước bọt, thầm nói một câu xin lỗi với chuột nhỏ, lại không chút do dự mang Bạch Hỏa Tùng Thử đi ra.

Bạch Hỏa Tùng Thử đi ra vừa thấy Tiêu Diễm, lông liền tạc ra như một khối cầu, dù không biết Tiêu Diễm đã làm gì với Bạch Hỏa Tùng Thử, nhưng trông nó có vẻ rất căm thù Tiêu Diễm.

Vũ Linh dứt khoác ném nó cho Tiêu Diễm, mặt kệ nó ôm lấy bản thân không buông.

"Vật nhỏ, bản thiếu gia sẽ cho ngươi một bộ áo mới, ngươi nên biết ơn ta nha~"

Nhìn Tiêu Diễm cười khoái trá mang đi Bạch Hỏa Tùng Thử sang một bên, Vũ Linh vẫn còn sót lại chút lương tâm, quay sang Hình Liệt Phong hỏi.

"Tiêu sư thúc trước kia đã làm gì nó thế?"

"Cạo lông làm bút? Hay là mang ra làm mồi bắt linh miêu? Hừm, chuyện hắn làm nhiều lắm, ta không nhớ rõ"

Hình Piệt Phong có chút mơ hồ trả lời, Vũ Linh im lặng, nghĩ tới bộ lông mềm mượt của chuột nhỏ đích thực rất thích hợp làm bút lông.

Trên ngọn núi của Lạc Mai Sơn Trang có rất nhiều linh miêu, rất thích ăn chuột, thịt của chúng ăn cũng rất ngon, với bộ thịt mỡ kia của chuột nhỏ, quả là miếng mồi hoàn hảo cho linh miêu

Vũ Linh thầm nghĩ thủ đoạn của bản thân so với Tiêu Diễm đúng quả thật đúng là không bằng, chuột nhỏ, cho ngươi một cây nhan.

Lát sau Tiêu Diễm quay lại, cười vui sướng, tỏ vẻ cực kỳ hài lòng nói.

"Thế nào? Bảo đảm sẽ không ai nghi ngờ đến nó"

"..."

"..."

Nhìn Tiêu Diễm đưa ra một thứ vô cùng chói mắt, cả người đều là một màu xanh lòe loẹt đến hoảng cả mắt, khiến Vũ Linh cùng Hình Liệt Phong không khỏi hai mặt nhìn nhau, thâm sâu cảm thấy hoài nghi lời nói cùng mắt thẩm mỹ của Tiêu Diễm.

Dù biết Tiêu Diễm rất thích màu xanh, nhưng...thế này chẳng phải càng gây chú hơn?

"Biểu lộ đó là thế nào? Có phải các ngươi đang chê bản thiếu gia?"-Tiêu Diễm hí mắt nhìn cả hai.

Vũ Linh cùng Hình liệt Phong lại giật mình, đồng thanh nói.

"Không có"

"Đúng, không có chê, thật đấy!"

"Rất đẹp mà phải không?"-Hình Liệt Phong cười haha nhìn Vũ Linh, nói.

"D-Đúng vậy, đẹp tới không nói thành lời. Ahahah..."-Vũ Linh cũng cười ngượng đáp.

Tiêu Diễm hài lòng, ném chuột nhỏ cho Vũ Linh, Vũ Linh nhìn chuột nhỏ, thầm nghĩ đây không thể gọi là bạch hỏa tùng thử, mà phải gọi là thanh hỏa tùng thử a.

Đáng thương Bạch Hỏa Tùng Thử, cả người như một con thú khốn khổ, lại ngơ ngác như bị mất đi linh hồn, khiến Vũ Linh thật không đành lòng đả kích.

Có lẽ thuốc nhộm của của Tiêu Diễm rất hiệu quả, trên người bạch hỏa tùng thử có mờ mịt khí tức khác lạ với hỏa tùng thử thường thấy đã biến mất, hơn nữa bị nhộm đến lòe loẹt thế này dù có phần chói mắt nhưng không lạ.

Bởi dù sao cũng có rất nhiều người mua linh thú về tự nhộm màu lông cho chúng theo màu mình thích, cho nên cũng không bị người hoài nghi nếu thấy bạch hỏa tùng thử thế này, chỉ là...thật ngại khi mang thứ lòe loẹt này bên mình.

Cuối cùng khi Mộ Thần Hy đến, nhìn thấy bạch hỏa tùng thử như thế, liền cau mày ghét bỏ.

Mộ Thần Hy:"Xấu. Đổi lại"

Vũ Linh:"..." Sư thúc, good job!

Hình Liệt Phong:"Haha"

Vũ Linh thầm thở phào khi tiếp nhận chuột nhỏ với bộ lông màu đỏ đặc hữu của loài hỏa tùng thử bình thường, với màu lông này chuột nhỏ đã có tinh thần hơn nhiều, chỉ có Tiêu Diễm tỏ vẻ không vui.

"Đi thôi"

Mộ Thần Hy nói, Tiêu Diễm lại đưa tay tế ra một chiếc phi thuyền loại nhỏ trông rất tinh xảo, bên trong có ba gian phòng, Vũ Linh có chút khó xử.

Chỉ có ba phòng làm sao mà chia?

"Ta một phòng, Phong Tử một phòng, Thần Hy một phòng, nha đầu ngươi ở ngoài đi"-Tiêu Diễm tỏ vẻ đắc ý nói.

"Phản đối! Thân là người lớn, chẳng phải ngài nên tôn trọng trẻ con sao? Hơn nửa là nam nhân phải nhường cho nữ nhân!"-Vũ Linh liếc mắt, phản đáp.

"Nữ nhân? Ngươi mà là nữ nhân?"-Tiêu Diễm quét mắt nhìn Vũ Linh một lược, tầm mắt dừng lại ở ngực Vũ Linh, lại chậc chậc lắc đầu-"Đợi nơi đó của ngươi to ra rồi hãy nói mình là nữ nhân!"

Vũ Linh:"!!!!!" Tên hồ ly tinh đáng ghét! Dám sỉ nhục lão nương! Chờ đó!!!!

Hình Liệt Phong thấy Vũ Linh cùng Tiêu Diễm có khả năng lại oanh tạc lẫn nhau lần nữa, lại nhận thấy tầm mắt mang một tia bất mãn từ Mộ Thần Hy, liền vỗ vai Vũ Linh, nói.

"Khụ, nếu không ngươi cứ vào phòng, ta ở ngoài là được, dù sao bên ngoài cũng rất thoải mái"  

Vũ Linh cảm động nhìn Hình Liệt Phong, quăng cho một thẻ người tốt.

"Hình sư thúc, ngươi thật tốt!"

Hình Liệt Phong cười trả lời.

"Không có gì, haha"

 Lại lấy ra một bình rượu mà Vũ Linh trông cực kỳ quen mắt.

Đệch! Đây chẳng phải bình tử trúc tửu mà Vũ Linh đã nhưỡng ở hai năm trước hay sao?

Cả tên này cũng thế a!!!!!

"Không cần. Phi chu, có ta"

Mộ Thần Hy nhìn ba người Vũ Linh, nói. 

Ý tức là không cần bọn họ tranh giành phòng, Mộ Thần Hy sẽ ở bên ngoài điều khiển thủ hộ phi chu, bởi trên đường đến nhất định sẽ gặp vài loại yêu điểu tấn công, dù phi chu có khả năng bảo hộ rất tốt, nhưng nếu yêu điểu có tu vi mạnh, thì vẫn có thể xâm nhập tấn công phi chu

Nghe Mộ Thần Hy vậy Tiêu Diễm lầm bầm vài tiếng không rõ rồi đi vào phòng, còn Hình Liệt Phong chỉ đành nhúng vai, nói.

"Tùy ngươi vậy"

Vũ Linh thấy cả Hình Liệt Phong và Tiêu Diễm đều đi vào phòng, lúc nãy Tiêu Diễm cũng đã chuyển quyền khống chế phi thuyền cho Mộ Thần Hy, có Mộ Thần Hy bảo hộ, bọn họ có thể thả tâm mà vào nghỉ ngơi.

"Sư thúc, vết thương của ngươi thế nào rồi?"

Vũ Linh không vội vào trong phòng, lại đi tới bên cạnh Mộ Thần Hy, do dự một chút vẫn hỏi.

Từ lần trước Mộ thần Hy cùng Vũ Linh đối phó với đám người của ma tộc mà bị trọng thương, Vũ Linh cực ít ở cùng Mộ Thần Hy, bởi đa phần thời gian Mộ Thần Hy đều tu luyện trị thương.

Lại trải qua nhiều điều trùng hợp, nên Vũ Linh càng không có nhiều cơ hội gặp mặt Mộ Thần Hy, cho dù có ở cùng cũng không dám mở miệng hỏi về thương thế của Mộ Thần Hy, bởi Vũ Linh biết người này cực kỳ kiêu ngạo, có hỏi chưa chắc đã trả lời.

Hôm nay sở dĩ bạo gan lên hỏi, cũng bởi vì từ ngày đó cũng trải qua nửa năm, nhưng trông Mộ Thần Hy vẫn còn chưa khỏi hẳn, đừng hỏi tại sao Vũ Linh lại nhận ra khi nhìn vào gương mặt lạnh kia, có lẽ là trực giác mách bảo như thế.

Nếu vì cứu bản thân mà Mộ Thần Hy phải chịu thương tích nặng  nề đến vậy, Vũ Linh cảm thấy mình thấy có chút không biết phải làm thế nào để bù đắp, đó cũng là lí do Vũ Linh dù chịu Mộ Thần Hy đưa ra không ít bài tập luyện ma quỷ, nhưng lại chẳng bao giờ dám trốn hay phản đối.

Khoảng thời gian này, Vũ Linh gần như quên mất Mộ thần Hy cũng là nhân vật chính, trong mắt Vũ Linh thì Mộ Thần Hy của hiện tại không dính đáng gì đến quyển tiểu thuyết kia cả, chỉ đơn thuần là một người mà Vũ Linh xem như thân nhân ở thế giới này.

Nếu đã nhận định Mộ Thần Hy cũng là người thân, thì người thân bị thương, nếu vẫn không tỏ ra quan tâm, thì bản thân cũng thật quá vô tâm, nhất là khi người này còn vì mình mà bị thương

"..."

Mộ Thần Hy nhìn Vũ Linh, im lặng một lúc mới nói.

"Không ngại"

"Thật chứ?"

Vũ Linh có chút nghi ngờ, nếu không ngại thì cần gì phải điều dưỡng lâu như thế mà vẫn chưa khỏi?

"Lo cho mình đi"

Mộ Thần Hy nói, Vũ Linh nhún vai.

"Ta rất tốt nha, nhìn vậy thôi chứ mệnh sống rất dai"

Nếu không dai sao được trọng sinh sang thế giới này a!!!

Mộ Thần Hy im lặng một lúc, mới nói.

"Nếu được thế thì tốt..."

"Huh? Sư thúc, ngài vừa nói gì?"

Mộ Thần Hy nói quá nhỏ, Vũ Linh bị phân tâm khi nhìn thấy một con yêu điểu bay lao vào màn chắn của phi chu, lại bị bắn ngược rơi xuống dưới, thế nên không có chú ý Mộ Thần Hy đã nói gì.

"Phải rồi sư thúc, ngài xem"

Vũ Linh chợt nhớ ra một điều, vội vàng lấy ra Mạt Tà kiếm từ đan điền, chỉ vào hoa văn hình liên hoa trên thân kiếm, hoa văn rất mờ, nếu không nhìn kỹ sẽ không dễ phát hiện.

"Hôm trước khi ta đột phá xong thì Mạt Tà kiếm chợt xuất hiện hoa văn này, đây là thế nào?"

"Hôm qua ngươi có gì khác lạ sao?"

Mộ Thần Hy chợt hỏi một câu như thế, Vũ Linh dù nghi hoặc cũng chỉ thuận theo trả lời.

"Không có nha, đột phá rồi cảm thấy rất khỏe đây!"

Mộ Thần Hy nhìn Vũ Linh, lại dời mắt đến Mạt Tà Kiếm, trong mắt có chút phức tạp, lại rất lãnh đạm mở miệng.

"Đợi khi nào mười hoa văn như thế xuất hiện trên thân kiếm, khi đó ngươi sẽ biết"

"Ah! Tại sao phải đợi đến lúc đó?"

"..."

Mộ thần Hy không trả lời, Vũ Linh cũng không tiếp tục dò hỏi, chỉ nhìn chằm chằm Mạc Tà kiếm, có chút tò mò, rốt cuộc thì chuyện gì sẽ sảy ra nếu thân kiếm xuất hiện mười đóa hoa?

Lại nói nếu nói có gì kỳ lạ, thỉ hẳn phải nói về giấc mơ hôm qua, cũng đã lâu rồi  Vũ Linh không có nằm mơ, bởi Vũ Linh không được phép ngủ vào buổi tối mà phải ngồi tu luyện, nhưng vì vừa đột phá nên Vũ Linh phá lệ muốn nghỉ ngơi, không nghĩ tới lại mơ một giấc mơ.

Nhưng mơ về điều gì lại không rõ lắm, Vũ Linh chỉ ấn tượng có hai điều, một là bân thân bị bao phủ bởi ngọn lửa mãnh liệt, điều thứ hai là Vũ Linh mơ hồ nhìn thấy một bóng người, loáng thoáng Vũ Linh nghe được một âm thanh có phần quen thuộc.

Quen thuộc đến mức khiến Vũ Linh có chút khó thở.

"Linh Nhi!"

"Ah! vâng?"

Vũ Linh giật mình khi nghe Mộ Thần Hy kêu gọi,  Vũ Linh theo bản năng hô ứng.

"Ngươi mất tập trung"-Mộ Thần Hy hơi cau mi, lãnh đạm nói.

"Ách, ahaha. Chỉ là suy nghĩ một chút chuyện mà thôi, không có gì đâu. Lần sau sẽ không vô ý như vậy"

"Hừm!"

"..."

Đọc được trên gương mặt của Mộ Thần Hy một chút không hài lòng, Vũ Linh do dự mình có nên chạy vào phòng hay không, thì Mộ thần Hy chợt lấy tay vén lên một sợi tóc bị gió thổi làm lệch khỏi nếp của Vũ Linh, ở Vũ Linh còn chưa phản ứng Mộ Thần Hy đã thu tay lại, nói.

"Cây trâm, giữ cho tốt"

Ah? Vũ Linh theo vô thức đưa tay chạm vào cây trâm trên đầu, không rõ tại sao Mộ Thần Hy lại nói như thế, chỉ là cây trâm này ban đầu thuộc về một về một người mà chính Vũ Linh cũng rất tò mò muốn biết đó là ai.

Bởi người này là người mà Vũ Linh gặp vào buổi tối đầu tiên khi tiếp nhận thân thể, hơn nữa điều khiến Vũ Linh hoang mang là dù bản thân có nhờ Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong điều tra, nhưng chẳng có ai tên Hoa Niệm Vũ như người đó đã xưng, có lẽ đó là tên giả.

Dù biết người đó tiếp cận bản thân có thể có mục đích, nhưng Vũ Linh lại đề lên không nổi ý niệm xấu về người đó, mà vẫn giữ cây trâm đó đến bây giờ.

Nay Vũ Linh đã buông tha cho việc tìm kiếm người thần bí đó, bởi chỉ là người vừa gặp một lần, Vũ Linh cũng không thể quá cố chấp tìm một người xa lạ làm gì.

Càng kỳ quái hơn khi Vũ Linh bị chứng mặt manh, nhưng đã trải qua ba năm, vậy mà Vũ Linh vẫn còn nhớ mặt người đó, thật kì lạ, cứ như khi Vũ Linh gặp Mộc Cẩn, người mà vừa gặp Vũ Linh cũng có những cảm giác tương tự.

Vô thức Vũ Linh nhìn sang Mộ Thần Hy, chẳng lẽ Mộ Thần Hy biết người đó? 

Đôi lúc Vũ Linh cũng có cảm giác Mộ thần Hy chính là Hoa Niệm Vũ, nhưng lại rất nhanh phủ quyết, bởi theo lời của Tử Dận thì khi đó Mộ Thần Hy còn đang bế quan, vậy thì làm sao có thể ra ngoài, còn trùng hợp gặp bản thân.

Vũ Linh cảm thấy mình nếu suy nghĩ thêm, nhất định sẽ bị rối tung hơn nữa, cho nên chỉ có thể nói với Mộ Thần Hy một tiếng, rồi sao đó trở về phòng quyết đoán nằm ngủ không tiếp tục nghĩ ngợi lung tung.

"Ta sẽ chờ..."

Mộ Thần Hy nhìn Vũ Linh đóng sập cửa lại, tầm mắt khẽ rủ xuống, miệng lại nói một câu thì thầm.

Bất ngờ một con phi điểu có hình dáng dữ tợn lao tới, kèm theo là từng trận đao phong mạnh mẽ, khiến cả màn chắn phòng hộ cũng lay dộng không yên.

Tay cầm kiếm, Mộ Thần Hy quét ngang một đường liền không chút để ý ngồi xuống tiếp tục tĩnh tọa, mà phi điểu kia cũng bị chém phá thành hai nửa, máu thịt văng rơi khắp nơi. 

Phi chu có tốc độ rất nhanh, nên chỉ cần nửa ngày là đã đến Tịch Dương Thành, hạ phi chu xuống tại một nơi trống trải gần Tịch Dương Thành, bốn người Vũ Linh bước đến tòa thành thị lớn thứ ba ở Tu Chân Giới.

(Chưa xong còn tiếp)

---Hết Chương---

Tản Mạn: Đôi khi tự hỏi, có phải vì bản thân thiếu hụt tế bào tình cảm hay không, mà tại sao đã cố viết lại không viết ra được ái muội mà mình muốn? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play