P/s" Lúc trước có đọc một bộ võng phối tiểu thuyết, trong đó nhân vật chính có nghệ danh khiến mình rất muốn đổi luôn bút danh để ăn theo, quá phù hợp với mình rồi.

Bất vấn quy kỳ = Không hỏi ngày về.

Hahaha, đừng bao giờ hỏi mình khi nào có chương mới, bởi chính mình cũng không biết!!!!

o(>o<)o

---

Chương 77:

Vũ Linh mệt mỏi, cả người đầy thương tích từ Lạc Mai Vô Phương Trận bước ra. Vừa ngẩn đầu thì tầm mắt đã nhìn thấy ba vị sư thúc thân ái của mình đang đứng.

Tiêu Diễm Mộ Thần Hy cùng Hình Liệt Phong thấy Vũ Linh bước ra đều thẳng tắp nhìn lại, Tiêu Diễm đưa chiếc phiến gấp lại, cười nói.

"Nha đầu, ngươi cũng chịu ra rồi, làm bổn thiếu gia chờ đợi, ngươi cũng thật to gan nha. Vậy nên...cho ta thấy ngươi thu hoạch được gì đi."

Nói Xong liền vung tay mở ra chiếc phiến, một loạt kiếm phong theo đó bay ra, Vũ Linh hết hồn nhanh chóng cầm lấy Kim Tuyền Kiếm ngăn trở kiếm phong đánh tới, lòng thầm oán giận, mấy tên này đến quả nhiên không có chút lòng tốt, nàng còn chưa kịp nghỉ ngơi hồi phục a.

Vũ Linh nhanh tay dùng Triều Hải Vô Ba cản lại kiếm phong của Tiêu Diễm, hai đợt kiếm khí va chạm phát ra dư chấn mạnh, tất nhiên đây là do Tiêu Diễm thu liễm tu vi, bằng không dừng nói triệt tiêu, có thể năng chặn được đã là rất khó.

"Đỡ đòn"-Một tiếng cười chợt vang lên phía sau. Vũ Linh lại uốn người tránh ra khi nhận ra một luồng kình lực ập tới.

Vũ Linh vừa quay đầu, thì đã nhìn thấy Hình Liệt Phong sử dụng cự kiếm đánh đến nơi mà Vũ Linh vừa đứng, mắt co giật khi thấy trên đất lan ra những vết rách sâu có hình dạng như mạng nhện, có thể thấy Hình Liệt Phong sử dụng lực lớn cỡ nào, hoàn toàn không vì Vũ Linh là luyện khí mà nương tay.

Hai tên biến thái.

Hình Liệt Phong thoải mái cầm lên cự kiếm, lao nhanh tới chỗ Vũ Linh, Vũ Linh cắn răng liều mạng cùng Hình Liệt Phong đối kiếm, dư chấn khiến cho cỏ cây xung quanh đều lay động, Vũ Linh chỉ duy trì khoảng ba mươi giây liền bị kiếm khí của Hình Liệt Phong chấn văng ra.

"Không tệ, quả thật là có tiến bộ hơn, ít nhất chỉ văng ra mười thước"

"Khụ..."

Vũ Linh ho khan một tiếng, dùng kiếm chống người đứng dậy, u oán nhìn Hình Liệt Phong, không tiến bộ không được a, nàng cũng không muốn bị đánh văng lên cành cây ngắm trăng cả đêm thân như lần trước!

Tiêu Diễm cùng Mộ Thần Hy cũng bước lại, Tiêu Diễm cười nói.

"Nha đầu cũng tăng lên luyện khí tám tầng, còn tạm được, ân, cũng từ con muỗi biến thành con ruồi rồi, miễn cưỡng có thể sống lâu hơn chút"

Vũ Linh liếc xéo nhìn Tiêu Diễm, dù Vũ Linh biết nàng rất nhược kê, nhưng không cần độc miệng so sánh ác liệt như thế chứ!

Mấy hôm nay Vũ Linh chỉ cắm đầu vào tu luyện, cũng không có làm gì khiến Tiêu Diễm chán ghét bản thân a.

Vũ Linh hoàn toàn quên mất, kỳ thực Tiêu Diễm đây là còn thù dai việc Vũ Linh có dị hỏa mầm móng, đối với Tiêu Diễm mà nói, dị hỏa chẳng khác nào một nửa linh hồn của hắn.

Thế mà hắn kiếm hơn bốn mươi năm đều không thấy bóng dáng, lại bị một nha đầu nửa mùa chuyên đầu độc thế gian có được trước mình, Tiêu Diễm tất nhiên day dứt không cam, càng nhìn Vũ Linh càng chướng mắt.

Lúc này Mộ Thần Hy lại nhìn Vũ Linh, nói.

"Ngày mai lên đường, ngươi nên chuẩn bị"

"Chuẩn bị? Định đi đâu sao?"-Vũ Linh còn chưa phản ứng kịp, nghi hoặc hỏi.

"Tịch Dương Thành"-Mộ Thần Hy ngắn gọn đáp.

"Nha đầu, xem ngươi tu luyện khiến ngươi ngu chưa kìa, chẳng phải trước đi ngươi còn nằng nặc đòi chúng ta dẫn ngươi đi chợ đen giao dịch hội sao? Thế nào còn hỏi những lời ngu xuẩn kia"-Tiêu Diễm dùng chiếc phiến gõ vào đầu Vũ Linh, chế nhạo nói.

Vũ Linh mới nhớ là còn chưa đến một tháng nữa là sẽ đến chợ đen giao dịch hội, mấy ngày nay bị áp lực tu luyện thăng cấp đến hôn cả đầu, cho nên cũng ném bỏ chuyện này quên mất, không nghĩ đến lại mau như vậy, khiến Vũ Linh có chút đờ ra.

"Phải rồi nhỉ. Ta quên mất"

"Được rồi, nếu đã biết thì mau trở về chuẩn bị đi. Tiểu nhà đầu không biết lớn nhỏ nhà ngươi, tốt nhất là đừng để chúng ta lại chờ nha đầu ngươi lần nữa là được."-Tiêu Diễm lại gõ gõ chiếc phiến lên trán Vũ Linh, khinh xuy nói.

"Vâng vâng. Đã biết"-Vũ Linh bĩu môi, đáp lời.

"Biết thì tốt"

Ở Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong đều quay trở về phòng của mình nghỉ ngơi, Mộ Thần Hy lại cùng Vũ Linh đi đến đình viện gần đó ngồi xuống.

"Đưa ngươi"

Mộ Thần Hy đưa ra một hộp gỗ, Vũ Linh mở ra thấy bên trong là một áo choàng màu đen cùng cùng mặt nạ, Vũ Linh giật mình nhìn Mộ Thần Hy, mặt nghiêm túc hỏi.

"Sư thúc, ta hiểu rồi. Có phải chúng ta là sắp đi giết người đoạt bảo?"

Rầm.

Vũ Linh hộc ra một ngụm khói đen, căm tức nhìn chằm chằm mây đen trên đỉnh đầu đang dần tán đi, lại bị ánh mắt sắc lạnh của Mộ Thần Hy dọa trở về, không dám làm ra hành động bất thường.

"Thứ này là dùng để vào chợ đen giao dịch hội, có vẻ Tiêu Diễm nói không sai, ngươi thực sự trở nên càng thiếu thông minh"

Mộ Thần Hy không chút khách khí đâm Vũ Linh một mũi tên xuyên tim, Vũ Linh buồn bực nhìn Mộ Thần Hy, rõ ràng nhìn hai thứ này khiến bản thân trước tiên liên tưởng tới giết người đoạt bảo a, trách nàng tư duy quá phong phú sao?

Vũ Linh mới nhớ tới khi vào chợ đen giao dịch hội, đa phần mọi người đều muốn che dấu thân phận của mình, bởi nơi đó rất hỗn tạp nên việc tiếc lộ thân phận sẽ khiến bản thân gặp không ít rắc rối, cho nên thường có những thủ đoạn che mắt người khác như hai thứ trước mắt Vũ Linh.

Vũ Linh đứng dậy, dùng tẩy trần quyết khiến bản thân trở nên sạch sẽ, lại cầm lên áo choàng nếu dùng thêm dịch dung thuật thì Vũ Linh có thể mặc vừa thứ này, nó đủ dài và rộng để che dấu hết cả người, thêm vào mặt nạ thì đúng là giết người đoạt bảo bộ dáng.

"Ngày mai khi nào ta nhắc nhở thì hãy lấy thứ này mặc vào, nó có thể giúp ngươi che dấu hơi thở, trừ khi là xuất khiếu kỳ tu sĩ thì sẽ không ai nhận ra ngươi."-Mộ Thần Hy mở lời giải thích.

"Lợi hại như vậy" Quả nhiên là dùng để giết người đoạt bảo a-Vũ Linh trong lòng thầm ác thú vị một phen

Vũ Linh đã nhớ không rõ lắm cốt truyện, nên không biết trong nguyên tác Lưu Thẫm Nhã có sử dụng thứ này hay không, nhưng Vũ Linh chỉ cần nhìn là biết thứ Mộ Thần Hy đưa không phải thứ tùy tiện có thể tìm thấy ở bên ngoài, giá trị cũng không hề rẻ, chắc cũng khoảng một ngàn hai trăm thượng phẩm linh thạch.

Đáng thương cho Vũ Linh, từ khi đi ra ngoài chịu cảnh nghèo đói, liền bắt đầu tính toán chi ly, nào còn là bộ dáng đối với linh thạch không thèm để ý.

Chính là mỗi khi có cần mua gì cũng đều suy xét trả giá, giờ nhìn thấy một kiện linh khí hay bảo vật điều hiện lên trước mắt là thứ này đáng giá bao nhiêu linh thạch, khiến Vũ Linh nghĩ lại thấy mà đau lòng a.

"Sư thúc, đến đó ngài cũng mang hai thứ này hay sao?"

Tưởng tượng Mộ thần Hy mặc vào hai thứ này, Vũ Linh liền tỏ ra cực lỳ hứng thú, tuy rằng trông chẳng thấy gì ngoài một màu đen thui từ trên xuống dưới.

"Không, chỉ mang thứ này"

Mộ Thần Hy lấy ra một chiếc mặt nạ tương tự cái của Vũ Linh, nhưng cái của Vũ Linh là màu trắng viền bạc, còn Mộ Thần Hy là màu đen viền tím.

Mộ Thần Hy quả thực rất thích màu đen a.

"Ngài...không cần áo choàng sao?"-Vũ Linh chỉ vào áo choàng, hỏi.

"Không cần"

"Nếu vậy ta cũng không cần"

Mặc áo choàng đó trông khả nghi cực kỳ, rất giống mấy nhân vật phản diện, Vũ Linh cũng chẳng thích việc khoác lên một tấm vải to đùng mà đi, ai biết lỡ như vấp té do đạp trúng mép vải thì rất xấu hổ a.

Trang bức không thành còn bị ô mặt, Vũ Linh cảm thấy bản thân vẫn không nên mạo hiểm thì tốt hơn.

Mộ Thần Hy cau mi: "Không được"

Vũ Linh mờ mịt:" Tại sao!?"

Mộ Thần Hy hờ hững liếc mắt nhìn Vũ Linh, nói :"Ngươi yếu"

Vũ Linh:"..." Chết đi! Mộ quan tài.

"Giờ ngươi đã đột phá luyện khí tám tầng cũng không nên đắc ý, đợi đến khi luyện khí mười tầng khi đó sẽ là mấu chốt để đánh sau vào tầng thứ mười một, thậm chí có thể gặp phải tâm ma. Không nên tùy ý thả lỏng bản thân"

Nghe Mộ Thần Hy nhắc nhở, Vũ Linh thu hồi áo choàng cùng mặt nạ vào túi, sau đó gật đầu đáp lời.

"Vâng."

Khi tu luyện đến luyện khí mười tầng mọi người đều lực chọn dột phá trúc cơ, nhưng muốn đạt tới thành tựu hoàn mỹ cực hạn trúc cơ phải đạt đến tầng thứ mười ba, tâm ma có thể sẽ xuất hiện khi đánh sâu vào tầng thứ mười một, cho nên khiến nhiều người e ngại bỏ qua, điều này cũng là lí do tại sao có rất ít người tu luyện tới luyện khí tầng mười ba.

Còn về việc chợ đen giao dịch hội, ở nơi đó phức tạp thế nào, dù chưa đến nhưng Vũ Linh cũng nghe không ít người ở Lạc Mai Sơn Trang đề cập, nên cũng hiểu được bản thân không thể lơ là mất cảnh giác.

Cho nên Vũ Linh đã nghe theo Tiêu Diễm đề nghị, đến đó sẽ dùng dịch dung thuật để khiến thân thể kéo dài tạm thời, mục đích cũng là che dấu việc thân thể bản thân có tính lừa tình rất cao.

"Trở về phòng đi"

"Ah! vâng"

Vũ Linh được Mộ Thần Hy cho phép liền nhanh chân chạy về phòng, việc chuẩn bị cho ngày mai khởi hành thực sự cũng không nhiều, Vũ Linh chỉ cẩn thận đặt những thứ tốt lại không dùng nhiều để mang đổi, trong đó đa phần là từ Hàn Tư Viễn đưa, những thứ này đối với Vũ Linh có thể còn được đưa thêm, nhưng với người khác có lẽ tìm mà không thấy.

Trong lúc thu dọn, Vũ Linh lấy ra hai thứ bảo vật, một là hư không thạch, cái khác lại là bồ đề hạt giống, hai thứ này cùng với tinh hạch từ Thực Nhân Hoa đều được Vũ Linh lấy được từ chủ nhân của Mộc U Cốc Bí Cảnh.

Chính là ngoại trừ tinh hạch của Thực Nhân Hoa ra, cả hai thứ kia thoạt nhìn có vẻ rất bá đạo rất lợi hại, nhưng thực chất lại chẳng thực dụng chút nào, khiến Vũ Linh cảm thấy mình thua thiệt lớn, mặc dù khi đó bản thân làm kiêu tỏ vẻ không cần gì, nhưng nếu có cũng cho thứ gì dùng được a.

Vũ Linh vò đầu ném hai thứ này vào túi trữ vật, hư không thạch thì khỏi nói, nếu không có gì phát triển thì có lẽ cả đời cũng sẽ đặt ở góc xó, Vũ Linh không tin bản thân có thể thu thập được năm loại nguyên tố nguyên tinh, cho nên cái gọi là tự hình thành thế giới bên trong hư không thạch, Vũ Linh cảm thấy rất xa vời với mình.

Còn bồ đề hạt giống, Vũ Linh xoa cằm, nghe Tiêu Diễm nói Vạn Phật Tông thoạt nhìn đều là tăng lữ khổ hạnh tu, nhưng kỳ thực là giàu có không thua kém gì với Dược Dương Tông, Vũ Linh nghĩ bản thân có thể đem thứ này bán cho Vạn Phật Tông.

Phải biết đây vốn không phải hạt giống tầm thường, là của thần thụ từ thượng cổ lưu lại xuống đây, nếu có thể trồng sống sẽ phải cần khổng lồ công đức lực, Vũ Linh không rảnh đi hành thiện tích đức nên bán đi cho người cần nó hơn.

Mà nơi nào có nhiều công đức lực nhất?

Tất nhiên là ở nơi có nhiều hòa thượng a, chỉ cần đưa thứ này cho Vạn Phật Tông, Vũ Linh có thể đổi lấy vô số bảo vật mà Vạn Phật Tông tích trữ, mắt Vũ Linh lấp lánh tràn ngập kim quang, vì linh thạch vì bảo vật, cho dù có làm gian thương lừa hòa thượng cũng không ngại.

--- --- ---

Từ khi quyết định đi cùng Lưu gia bốn người, nửa tháng sau Lưu Thẩm Nhã đã cùng bốn huynh muội Lâm gia đi đến Tịch Dương Thành, khoảng cách đến ngày diễn ra chợ đen giao dịch hội còn bốn ngày, tranh thủ lúc đó bọn họ quyết định thuê phòng ở lại chờ đợi.

Chính là bên ngoài Lưu thẩm Nhã cùng bốn huynh muội Lâm gia ra, thì đi cùng họ còn có thêm một người, người này thái độ rất kiêu ngạo khiến mọi người rất khó chịu, nhưng đối phương tu vi lại cao hơn họ rất nhiều, họ chỉ có thể bất đắc dĩ chấp nhận đối phương đi cùng.

Đó là khi trước khi vào Tịch Dương Thành, bọn họ có dừng chân ở một thành thị nhỏ cách đó nửa ngày đường, ở đó họ mướn phòng trọ qua đêm cùng hỏi thăm tin tức về chợ đen giao dịch hội.

Ngay đêm đó trong phòng Lưu Thẫm Nhã lại bất ngờ xuất hiện một người nam nhân, người này ăn mặc một thân hắc y, trên mặt còn mang theo mặt nạ che khuất một nửa mặt, cả người lại trọng thương vô cùng nặng.

Lưu Thẩm Nhã vốn không định cứu người này vì người trông hắn rất khả nghi, Lưu Thẫm Nhã không muốn đính vào rắc rối, nhất là khi đối phương còn dùng chủy thủ ép sát vào nàng.

Hơn hết dù bị trọng thương nhưng khí tức của người này rất cường đại, ít nhất cũng đến gần nguyên anh kỳ, Lưu Thẫm Nhã tuy là có thân thủ rất tốt do từng là sát thủ, nhưng không có nghĩa là bản thân có thể chống lại một vị cao thủ hơn mình cả ba đại cấp bậc.

Dù vậy Lưu Thẫm Nhã vẫn là Lưu Thẩm Nhã, dù đối phương tu vi cao hơn nàng, nhưng Lưu Thẩm Nhã vẫn có thủ đoạn để đảo ngược tình thế, nhất là khi đối phương đang trọng thương, kết quả cả Lưu Thẩm Nhã và người đó đều không thể làm gì lẫn nhau.

Nhưng người này không chỉ tu vi mạnh mẽ, mà đầu óc còn vô cùng linh hoạt, không biết lúc nào hắn đã lấy đi túi trữ vật của Lưu Thẫm Nhã, còn dùng nó khiến Lưu Thẩm Nhã phải cùng hắn làm một giao dịch, Lưu thẫm Nhã giúp hắn vượt qua kẻ truy đuổi, hắn sẽ trả túi trữ vật lại cho Lưu Thẫm Nhã

Bất đắc dĩ, Lưu Thẩm Nhã chỉ có thể tận lực phối hợp đối phương, đồng thời che dấu tung tích của đối phương khi có người đến tìm kiếm, túi trữ vật dó rất quan trọng với Lưu Thẩm Nãh, nên trong chứa không ít át chủ bài của nàng, nhất là đó còn là toàn bộ tài sản mà Lưu Thẩm Nhã có được.

Dù không biết đối phương bằng cách nào có tểh lấy được túi trữ vật, dù Lưu Thẫm Nhã đã dấu rất kỹ, còn dùng một chiếc túi khác làm che mắt, nhưng ngàn vạn không ngờ vẫn bị đối phương phát hiện, càng khiến Lưu thẩm Nhã cảm thấy rất căm tức, là đối phương thừa biết nàng là nữ nhân lại vẫn tỏ vẻ không hay biết gì, khiến Lưu Thẫm Nhã cảm thấy rất nguy hiểm

Lưu Thẫm Nhã không muốn bại lộ thân phận trước huynh muội Lâm gia, càng không muốn người khác biết thân phận chân thực của mình, thế nên cả ngày đều rất cảnh giác xem chừng tên hắc y nhân kia.

Người này đã tỏ ra khinh thường ngay khi biết ý định của nhóm người Lưu Thẩm Nhã khi đi đến Tịch Dương Thành, còn nói rằng dù có tấm thiệp màu đen kia, thì cả đời họ cũng không thể đến chợ đen giao dịch hội.

Dù rất bất mãn đối phương, nhưng cũng nhờ nam nhân này mà họ mới biết được thì ra để vào chợ đen giao dịch hội không chỉ đơn giản là có được tấm thiệp thông hành này, mà còn phải trải qua không ít trạm trung gian bí mật.

Tịch Dương Thành bất quá chỉ là một cửa ngỏ hay một trạm trung gian mà thôi, nơi diễn ra chợ đen giao dịch là một nơi hoàn toàn bí mật, còn luôn thay đổi địa điểm làm không ai có thể biết được nó sẽ diễn ra ở đâu.

Những kẻ mới đến lần đầu như bọn hắn, nếu không có người dẫn đường, lại cầm tấm thiệp đi lung tung, thì chỉ có thể trở thành đích ngắm cho những kẻ đang trực chờ cơ hội bên ngoài, mà họ dù giữ được tấm thiệp cũng không thể nào biết đường đến được chợ đen giao dịch hội.

Cuối cùng bọn họ phải thỏa hiệp để người nam nhân kia đi cùng, điều kiện là người đó phải mang họ đến nơi diễn ra chợ đen giao dịch hội, tất nhiên nếu đối phương không bị trọng thương mà trong thời kỳ toàn thịnh, bọn họ cũng không dám mạo phạm như thế.

Bọn họ cũng lo lắng đối phương muốn cướp lấy tấm thiệp, nhưng khi thấy người này cũng rút ra một tấm thiệp tương tự, bọn họ liền đánh mất ý định này, vì vậy trong đội ngũ liền nhiều hơn một người tham gia.

"Nơi này thật rộng lớn"-Lâm Hân Nhi nhịn kh ông được thốt ra khi chứng kiến cảnh quan bên trong Tịch Dương Thành.

"Tịch Dương Thành không phải là thành trì lớn nhất tu chân giới, nhưng nơi này có nguồn tài phú rất lớn, đây cũng là nơi duy nhất xuất hiện một loại khoáng thạch quý hiếm,là tài liệu rất tốt để luyện khí, nhất là quan cảnh chiều tà ở đây rất đặc thù nên mới có tên gọi là Tịch Dương Thành , cho nên nhờ thế mà nơi này rất giàu có"

Lâm Thừa Phong nhớ lại những gì mình nghe được về Tịch Dương Thành, liền mỉm cười giải thích, Lâm nguyệt tò mò hỏi.

"Chiều tà ở đây thì có gì đặc biệt?"

"Có thấy ngọn tháp cao nhất kia hay không?"

Lâm Thừa Phong chỉ về cột tháp nhọn nằm trung tâm Tịch Dương Thành, lại nói.

"Khi nãy có nói đến loại khoáng thạch đặc biệt ở đây, chính là vào tháng sáu trong năm, khi mặt trời lặn, ánh sáng mặt trời sẽ chiếu gọi vào vách núi cao phía sau Tịch Dương Thành, trên vách núi có loại khoáng thạch lỳ lạ đó sẽ phát ra ánh sáng chiếu vào đỉnh của tòa tháp, khiến cho cả tòa thành đều chìm ngập trong ánh sáng kỳ diệu"

"Thần kỳ như thế? Nhưng giờ đã sắp bước vào tháng chín, đã qua thời gian rồi. Thật đáng tiếc" -Lâm Nguyệt tiếc nuối thở dài

"Haha, chúng ta có thể đến vào tháng sáu năm sau để biết khung cảnh khi đó trông như thế nào"-Lâm Khiếu cười to nói.

"Năm sau, chúng ta sẽ đến. Ah! Lưu đại ca cũng đến cùng chúng ta luôn nha."-Lâm Hân Nhi chạy đến ôm lấy tay Lưu Thẩm Nhã, cười hì hì nói.

Bốn huynh muội Lâm gia hưng phấn cùng nhau hứa hẹn, Lưu Thẩm Nhã có chút hâm mộ tình cảm của họ cùng sự nhiệt tình tuổi trẻ họ có, dù tuổi thật của họ so Lưu Thẩm Nhã còn lớn, nhưng Lưu Thẩm Nhã biết mình và họ chỉ là tạm thời hợp tác, khi chợ đen giao dịch hội kết thúc, Lưu Thẩm Nhã sẽ rời đi, sau này nếu có gặp nhau, có lẽ bọn cũng không biết Lưu Thẩm Nhã Lưu Dục.

"Không, ta có việc cần làm, có lẽ sau này ta sẽ đến vào một dịp khác"

Thấy Lưu Thẩm Nhã từ chối, Lâm Hân Nhi liền tỏ vẻ kích động nói.

"Rời đi? Huynh không muốn cùng muội đến Lam gia làm khách sao? Đừng đi được chứ? Muội muốn cùng Lưu đại ca ngắm hoàng hôn, chỉ ở lại thêm một năm, cũng không được sao?"

Lâm Thừa Phong cùng Lâm Nguyệt nhìn nhau, trong mắt tràn ngập bất đắc dĩ, Lưu Nguyệt kéo Lâm Hân Nhi lại, Lâm thừa Phong đi đến trước mặt Lưu thẩm Nhã tỏ vẻ xin lỗi.

"Lưu đạo hữu đừng để ý, là chúng ta quá chiều chuộng Hân Nhi, nếu có gì đắc tội, mong đạo hữu bỏ qua"

Qua mấy ngày chung đụng Lâm Thừa Phong biết Lưu Dục người này vô cùng thần bí bất phàm, còn là người rất có chủ đích, người như thể căn bản không thể nào cùng bọn họ chung đường quá lâu, bọn họ với Lưu Dục bất quá chỉ là bình thủy tương phùng mà thôi.

Chỉ là Hân Nhi, ai, đáng tiếc...

"Không sao, ta không để ý"

Hắc y nhân vẫn đi bên cạnh Lưu thẩm Nhã, thấy một màn như thế lại chỉ lạnh nhếch môi nở nụ cười, đối với Lưu Thẩm Nhã nói.

"Ngươi có vẻ rất khác biệt"

"Ý ngươi là sao?"-Lưu thẩm Nhã cảnh giác hỏi ngược.

"Không sao cả. Chỉ trông ngươi so với những gì ngươi biểu hiện quá khác biệt mà thôi"

"Đừng nói như ngươi rất hiểu ta"

"Hiểu ngươi? Đến cả ta cũng không hiểu hết bản thân mình, nơi nào rảnh rỗi đến hiểu ngươi. Có chăng ngươi cũng chỉ khiến ta cảm thấy tò mò mà thôi, rõ ràng chỉ là một nha đầu tam linh căn chưa đạt trúc cơ, mà sát khí lại nồng đến mức cả ma tu cũng không bằng, ta tự hỏi ngươi rốt cuộc là ai?"

"Ta là ai? Ta chỉ là ta, không cần ngươi bận tâm. Nếu có thời gian nói nhảm nhiều như thế, ngươi nên chỉ ra cho ta cách đến chợ đen giao dịch hội rồi sao đó mau chóng rời đi thì tốt hơn, ta không cho là một vị kim đan tu sĩ lại có hứng thú với đội ngũ còn chưa trúc cơ như thế này"

Lưu Thẩm Nhã lạnh lùng nhìn hắc y nhân, lại không chút dư thừa dứt khoác đi đến quán trọ gần đó, hắc y nhân híp mắt nhìn Lưu Thẩm Nhã bóng lưng mắt toát ra một vẻ khó lường, lại vẫn hờ hững cùng bốn huynh muội Lâm gia bước vào quán trọ

Ở năm người vừa đi vào quán trọ, trên đường lại có một nhóm người đi ngang, trong đó có một bóng dáng màu đỏ vô cùng nổi bật, dung mạo diễm lệ liêu kỳ, trên trán còn có một dấu ấn màu đỏ chói mắt, người này không ai khác chính là Tô Duyệt.

Đi cùng Tô Duyệt là một vị trưởng lão cùng ba đệ tử của Tô gia, tất cả đều có tu vi ít nhất là trúc cơ kỳ, vị trưởng lão càng là nguyên anh kỳ tu sĩ, lần này họ đến tham gia chợ đen giao dịch hội là vì nghe nói ở đây có một gốc bất Tử Thảo, có thể kéo dài tuổi thọ cho tu sĩ thêm một ngàn năm, rất cần thiết cho lão tổ muốn đột phá đại thừa kỳ dùng đến.

Mang theo các tinh anh trong gia tộc là để họ kiến thức chợ đen giao dịch hội mấy trăm năm mới diễn ra một lần này, cho bọn họ mở rộng tầm mắt nhiều hơn.

Nhưng Tô Duyệt thì không phải chỉ đến để mờ rộng tầm mắt, chợ đen giao dịch hội ở kiếp trước Tô Duyệt đi cũng hơn năm lần, đào đến không ít bảo bối, dù vậy Tô Duyệt vẫn không biết được sự thần bí của chợ đen giao dịch hội, chỉ biết là nó có liên quan đến thượng giới.

Lần này Tô Duyệt trọng sinh, tất nhiên không thể bỏ qua việc tìm kiếm bảo vật, nhất là cơ duyên của Lưu Thẩm Nhã nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, nhờ có thứ đó mà Lưu Thẩm Nhã mới nhanh chóng phát triển, Tô Duyệt làm sao để Lưu Thẩm Nhã được sống đắc ý như kiếp trước.

Nàng phải đoạt lấy tất cả mọi thứ của Lưu Thẩm Nhã, phải trả lại mối thù của kiếp trước mà nàng phải chịu đựng, lần này nàng tuyệt đối không nhượng bộ cho dù có bị thiên đạo cản trở cũng không thể ngăn cản Tô Duyệt nàng.

Nhưng Tô Duyệt bỗng chốc dừng lại cước bộ, khi một người đi lướt qua nàng, mùi thảo dược quen thuộc thoáng qua mũi, cùng cảm giác rung động đã khắc sâu vào ký ức, cảnh vật xung quanh như bị ngưng đọng, trong đầu hiện lên từng đoạn ký ức đã khắc sâu vào tâm trí.

"Duyệt Nhi...Duyệt Nhi...Tô Duyệt..."

Bên tai còn vang lên giọng nói dịu dàng của người đó, bóng dáng bạch y tựa như áng mây, chỉ mốt khắc lơ đãng sẽ tan biến thành sương hoa, mãi mãi không thể bắt lấy, mà kiếp trước, vì vô tâm mà nàng đã để vụt mất, đến hối hận cũng không kịp.

Tô Duyệt mạnh quay đầu lại, chỉ nhìn thấy dòng người ồn ào đông đúc, bóng dáng quen thuộc khi nãy cứ như là ảo giác của nàng, trong lòng dâng lên từng trận thất vọng, Tô Duyệt rũ mắt.

Khi nãy có phải là...Tiết Mặc?

"Đường muội?"

"Đường muội!"

"Tô Duyệt!!!!"

"Tô Duyệt, sao thế? Ta gọi muội nhiều lần không thấy phản ứng. Có việc gì sao?"

Đường ca Tô Ưu thấy Tô Duyệt dừng lại, liền nghi hoặc lên tiếng, nhưng gọi nhiều lần Tô Duyệt vẫn đứng ngây ra nhìn chằm chằm dòng người qua lại, Tô Duyệt lúc này trông cực kỳ quái dị.

"Không...không có gì..." Tô Duyệt giật mình hổi tỉnh, lắc đầu trả lời.

"Thật chứ?"-Tô Ưu lo lắng hỏi.

"Muội chỉ suy nghĩ việc tu luyện, không có gì đáng ngại, đường ca không cần lo lắng"

"Vậy thì mau đi thôi, sau này đừng suy nghĩ quá tập trung khi đi trên đường, rất nguy hiểm".

Dù cảm thấy Tô Duyệt rất kỳ quái, nhưng Tô Ưu cũng không tiện truy hỏi, tính cách Tô Duyệt rất kiêu ngạo, nếu ép hỏi sẽ chỉ khiến Tô Duyệt phản cảm. Chỉ là...Tô Ưu nhìn về phía dòng người, nơi đó có gì khiến Tô Duyệt bận tâm sao?

"Được"-Tô Duyệt gật đầu, đuổi kịp mọi người

Là mình hoa mắt sao?

Tô Duyệt mím môi thầm nghĩ, lại lắc đầu, tuyệt đối không thể nhầm lẫn, khí tức của Tiết Mặc Tô Duyệt so bất cứ ai đều rõ ràng, có lẽ Tiết Mặc cũng đến đây tham gia chợ đen gao dịch hội?

Mặc kệ thế nào, chỉ cần một ngày Tiết Mặc còn sống, Tô Duyệt nàng nhất định sẽ tìm đến huynh ấy, cho dù có xuống địa ngục, Tô Duyệt cũng phải bò xuống kéo Tiết Mặc đi lên, kiếp này vĩnh không phụ lòng.

"Đại ca, huynh làm sao thế?"

Cách Tô Duyệt một ngã rẽ, trước cửa dược lâu, nam tử áo xanh quay sang hỏi nam tử áo trắng.

Nam tử áo xanh là người quen, nếu Vũ Linh ở đây bằng vào nghe tiếng của người này nhất định sẽ nhận ra, đây chính là người mà nàng từng gặp khi vào Mộc U Cốc bí cảnh-Tiết Hoài Lâm.

Tiết Hoài Lâm lo lắng nhìn nam tử áo trắng đi bên cạnh, chỉ thấy nam tử áo trắng sắc mặt tái nhợt bệnh trạng, cả người khí chất cũng phiêu miễu vô định, nam tử áo trắng mỉm cười, khóe mắt lệ chí cũng không khiến hắn trở nên yêu diễm,lại có vẻ nhiều hơn một phần phấn chấn.

"Không có gì, khi nãy huynh đã nghĩ mình vừa gặp được người quen"

"Người quen?"-Tiết Hoài Lâm nghi hoặc, vì thân thể yêu ớt nên đại ca cực ít ra ngoài, làm thế nào có thể quen người khác, còn gặp mặt tại đây?

"Không cần để ý, là huynh trông nhầm thôi"

"Vậy sao? Vậy chúng ta mau vào dược lâu thôi, nơi này là dược lâu lớn nhất Tịch Dương Thành, nhất định sẽ có Thanh Tâm Liên cho thuốc của huynh, sau đó huynh sẽ cùng đệ vào chợ đen giao dịch hội, nghe rằng nơi đó rất thú vị, huynh nhất định sẽ thích"

Dù có phần nghi hoặc, nhưng Tiết Hoài Lâm cũng không nhiều truy cứu, đại ca không phải hài tử, Tiết Hoài Lâm cũng không thể can thiệp quá nhiều vào chuyện của huynh ấy.

"Được rồi, mau vào thôi"

(Chưa xong còn tiếp)

---Hết chương---

Mấy hôm nay vô cùng bận lại bị áp lực lớn, thế nên ra chậm thật có lỗi. Chương này đã xuất hiện một phần các nhân vật trọng yếu, chương sau sẽ tiếp tục có người mới xuất hiện.

Thấy phần bình luận có bạn nói mình viết hơi dài dòng, điều này mình không phủ nhận, chỉ là có vài tình tiết nếu không viết dài ra sẽ khiến chương bị cụt gây khó hiểu với người đọc, mình sẽ cố gắng khắc phục và đẩy tình tiết nhanh hơn, nên rất vui vì được góp ý.

Vài chương tiếp theo sẽ không chiến đấu nhiều, nhưng khi chợ đen kết thúc sẽ có màn chiến đấu đặc sắc hơn.

Thấy nhiều mem đòi Vũ Linh khi lớn phải xinh đẹp ngực to, tác giả chỉ có thể cho xem hình tượng mẫu, như vậy được chứ?.

Vũ Linh khi trưởng thành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play