Vũ Linh trở về Lạc Mai Sơn Trang đã hơn hai tháng, ngay khi trở về thì Vũ Linh đã bị ba tên sư thúc đầy đáng kính của mình tận tình chỉ bảo, không hề có chút gì gọi là thời gian nghỉ ngơi.

Mỗi ngày trôi qua phải nói là vô cùng phong phú cũng vô cùng thê thảm, đến cả nha hoàn Thủy Ngọc cũng than thở rằng Vũ Linh mệnh thật lớn.

Gặp người thường bị như thế không có trăm cái mạng thì chưa chắc chịu nổi, Vũ Linh nghe mà mắt trợn trắng, có con hồ ly Tiêu Diễm ở cạnh thì dù có còn nửa cái mạn cũng có thể trở nên sung sức ngay lập tức.

"Không được, quá chậm"

"Không được, tư thế quá cứng ngắc"

"Sai! Cổ tay lúc này phải thả lỏng, không được quá cương cứng"

"Lại sai! Phải tránh sang trái không phải là sang phải, muốn chết sớm hay sao?"

"Sai sai sai! Xem thứ ngươi phóng ra là gì đây? Rõ ràng là cây đũa chứ không phải băng trụ, ta mới không hứng thú ăn kem!"

Hôm nay đến lượt Tiêu Diễm dạy bảo, với lần thứ n+1 bị hất tung ngã lăn ra đất, Vũ Linh triệt để phát điên.

Đập mạnh tay xuống đất, Vũ Linh phóng nhanh đứng dậy, hung tợn nhìn Tiêu Diễm phe phẩy chiếc phiến đắc ý ngồi trên ghế tre, Vũ Linh cười lạnh.

Tay giơ lên, sau lưng hình thành hàng trăm băng kiếm, phất tay, hàng trăm băng kiếm đồng loạt bay đến chỗ Tiêu Diễm đang ngồi.

Tiêu Diễm thấy thế, chỉ nhướng mi không để vào mắt, chiếc quạt trong tay xòe ra, Tiêu Diễm phóng quạt dễ dàng cắt ngang tất cả băng kiếm đang hướng đến chỗ của mình, nhìn Vũ Linh tràn đầy trêu tức.

"Chỉ có như vậy mà muốn thắng bổn thiếu gia, ngây thơ!"

Nhưng vừa dứt lời, liền nhận thấy không ổn, vội vàng từ ghế tre bật dậy, Tiêu Diễm trơ mắt nhìn một ngọn băng kiếm đâm vào một góc chân của ghế tre, nhưng lấy mắt thường có thể thấy băng tiễn đang nhanh chóng tan ra, sau đó cả chiếc ghe tre đều bốc cháy thành than.

"Nha đầu gian xảo, không cho phép ngươi dùng dị hỏa!"-Tiêu Diễm điên tiết ném đi ngoại bào, đã không cẩn thận dính phải dị hỏa, chỉ tay về phía Vũ Linh rống to.

"Chẳng phải Tiêu sư thúc ngài đây đã nói, buộc ta phải dùng hết sức để cùng ngài giao đấu sao?"

Vũ Linh nhúng vai, hài lòng nhìn ngoại bào vốn là một kiện phòng ngự linh khí, lại dễ dàng bị thiêu đốt không còn mảnh vụn, Vũ Linh ý cười đầy mặt, vờ vô tội nói.

"Dị hỏa là cũng là sức mạnh của ta a".

"Nha đầu chết tiệt!!!! Tên ăn gian nhà ngươi!!!!!!"

"Fufufu, cái này xem như ta thắng rồi-rầm"

Tiêu Diễm ngẩn ra, rồi ôm bụng bật cười nhìn Vũ Linh bị một tia sét bất ngờ đánh xuống cháy khét, mắt thấy từ xa bước tới bóng người màu đen, miệng cười càng hăng.

"Hahah, chết cười ta rồi, đáng lắm! Hahaha"

"Chết tiệt...có đánh phải nói một tiếng trước chứ! Sư thúc"-Vũ Linh dãy dụa đứng dậy, mặc cho mái tóc bị cháy bóc khói của mình, liếc mắt nhìn Mộ Thần Hy đi đến, buồn bực nói.

"Chẳng phải ta đã nói không được tùy tiện dùng Âm Liên U Hỏa hay sao?"-Mộ Thần Hy cau mi nghiêm khắc, thấy vậy Vũ Linh chỉ có thể thở dài nhận sai.

"Vâng, vâng, xin lỗi, sẽ không có lần sau"-Vũ Linh thầm bĩu môi, thức thời nhận lỗi.

"Còn muốn có lần sau?"

"Ách, tất nhiên là không, trừ khi cấp thiết lắm, bằng không sẽ không tùy tiện dùng, xin cam đoan"-Vũ Linh vội vả giơ tay cam kết, khóe mắt co giật nhìn đám mây đen trên đầu.

"Chỉ có lần này"-Mộ Thần Hy thu hồi mây đen, lại nhìn Tiêu Diễm, nhắc nhở.

"Đừng đùa giỡn quá trớn"

"Biết rồi, không cần ngươi phải nói. Àh, tên kia đâu rồi?"

Tiêu Diễm không nhìn thấy Hình Liệt Phòng, liền tò mò hỏi, Mộ Thần Hy trả lời.

"Đã ra ngoài"

Tiêu Diễm nghe vậy hừ hừ hai tiếng, khỏi nói cũng biết Hình Liệt Phong đi đâu, nhất định là thấy nơi này quá chán, nên đã chạy vào rừng săn giết yêu thú, cái tên điên tử đó thì có khi nào chịu ngồi yên một chỗ.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Nha đầu đáng ghét, dám phá hư một kiện trang phục của bản thiếu gia, xem như ngươi gan lớn"

Tiêu Diễm đi đến gần Vũ Linh, đặt tay lên tóc Vũ Linh mà mạnh tay xoa rối, khiến cho đầu Vũ Linh không ra hình hình dáng gì mới hả hê thả tay bước đi.

"Ta vào trong ngủ trưa đây, trời đẹp thế này mới ngủ ngon chứ!"

"Ah, nha đầu. Chiều nay vẫn còn luyện tập đấy, đừng quên a"

Vũ Linh trừng mắt nhìn bóng lưng của Tiêu Diễm, rầu rĩ dùng tay chải lại mái tóc trông như ổ gà của mình.

Mộ Thần Hy đi đến bàn đá ngồi xuống, nhìn Vũ Linh chỉnh lí xong cũng chạy đến trước mặt mình, Mộ Thần Hy nói.

"Hai tháng qua tu vi của ngươi cũng đã tăng lên luyện khí bảy tầng viên mãn, giờ cũng nên tìm cơ hội đột phá luyện khí tám tầng"

Vũ Linh gật đầu, trời mới biết hai tháng qua nàng đã trải qua ngày tháng như thế nào, nhân gian địa ngục cũng không khác gì điều này, mỗi ngày không bị hành xác đến mất nửa cái mạng cũng bị tra tấn tới muốn chết.

Sau lần đầu tiên bị ném vào Lạc Mai Vô Phương Trận, khiến Vũ Linh vô tình đi đến Phàm Giới, Mộ Thần Hy vẫn không bỏ qua ý định ném Vũ Linh vào Lạc Mai Vô Phương Trận để rèn luyện.

Tất nhiên đã không còn việc bị truyền tống đi khỏi Lạc Mai Sơn Trang như trước, nhưng so với việc bị truyền tống, thật sự thì Vũ Linh vẫn cảm thấy rèn luyện trong trận pháp này mới thực sự là địa ngục.

Mỗi tuần sẽ có hai ngày bị đưa vào trận pháp, cùng với hàng trăm tiểu trận được kích hoạt, Vũ Linh phải đối đầu với thiên kỳ bách quái đủ loại trận pháp, chỉ việc tranh né phòng thủ cũng đã khiến Vũ Linh mệt hơn chó, tối đến không những không được nghĩ ngơi mà còn phải trợn mắt lên ngồi tu luyện hấp thu linh khí.

Như vậy cũng chẳng là gì khi bị Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong đồng thời đứng ra dạy bảo.

Mà không chỉ có ba vị đó, mà cả Tuyết Dao Tuyết Phàm cùng vài hầu cận phục vụ cho Hàn Tư Viễn, cũng theo lệnh Hàn Tư Viễn đứng ra chăm sóc Vũ Linh một phen.

Kinh khủng nhất là khi Vũ Linh trúng thưởng, được bản thân Hàn Tư Viễn tự mình ra tay chỉ bảo.

Fuck, Vũ Linh nhớ rõ ba tháng đầu tiên khi di theo Tử Dận, ngày tháng đó trôi qua thật sự cũng chẳng tốt đẹp gì, mà tên này thân là một phân thân của Tử Dận, tính cách ác liệt so với Tử Dận còn phóng đại gấp mười lần.

Cách mà Hàn Tư Viễn chỉ dạy cho Vũ Linh rất trực tiếp, nắm áo Vũ Linh bay ra khỏi Lạc Mai Sơn Trang, đưa Vũ Linh vào hang ổ của ma tu, phải chính là ma tu.

Phải biết, một luyện khí kỳ như Vũ Linh mà phải đối đầu hơn mười tên ma tu, trong đó có ba tên đã trúc cơ, haha, Vũ Linh nhém chút mất mạng vì điều này.

May nhờ lúc nguy cấp, kích phát ra được Âm Liên U Hỏa đang ngủ say kia, bất ngờ giây sát hai tên trúc cơ ma tu, nhờ vậy mà Vũ Linh bắt đầu khống chế được thứ dị hỏa này, cũng nhặt được một cái mạng trở về.

Chưa hết, Hàn Tư Viễn lại còn dẫn Vũ Linh vào một động nham thạch, mỹ kỳ danh viết rèn luyện băng linh căn cùng kích phát Âm Liên U Hỏa.

Vũ Linh bị nhốt giữa hồ nham thạch suốt ba ngày, Hàn Tư Viễn bắt buộc Vũ Linh phải dùng hàn khí bảo vệ trước địa sát khí phát ra từ hồ nham thạch, hoặc là dùng địa hỏa ở đây để tăng trưởng Âm Liên U Hỏa.

Bằng không, Hàn Tư Viên bày tỏ là rất vui lòng giúp Vũ Linh nhặt xác, với điều kiện Vũ Linh còn xác để nhặt.

"Chúc may mắn~"

Vũ Linh chỉ có thể trố mắt nhìn một thân áo đỏ phấp phới nổi bật không chút thua kém khi đứng gần hồ nham thạch nóng bỏng.

Hàn Tư Viễn vẫn nở nụ cười tà nghễ khiến cảnh vật ảm đạm nơi đây nhiều hơn phần sắc màu rực rỡ, sau đó rất tiêu sái rất thoải mái hướng mình vẫy tay nhắn nhủ, lại sau đó...biến mất!

Khi đó Vũ Linh có xúc động mạnh mẽ hơn núi lửa phun trào, mắt đỏ còn hơn cả hồ nham thạch, dù là một phân thân hoàn toàn có tự ý thức riêng, nhưng tên này và Tử Dận đều không đáng tin cậy như nhau, thật là muốn lột da gút gân khi sư diệt tổ với tên này, a a a......

Một lần Hàn Tư Viễn còn đưa Vũ Linh vào rừng, dùng mê lan hương dụ yêu thú tụ lại thành đàn, sau đó gia trì kết giới ném Vũ Linh vào trong không chút do dự, phải biết yêu thú đó đều là cấp cao hơn Vũ Linh rất nhiều, hơn nửa chủng loại dù khác nhau nhưng lại không xung đột lẫn nhau.

Chắc là Mộ Thần Hy đã nói về việc khi ở trên Lăng Tiêu Phong, Mộ Thần Hy cũng áp dụng cách này, nhưng Vũ Linh đã học theo một bộ tiểu thuyết mình đọc, lợi dụng yêu thú đặc tính khắc để chúng tự mình chém giết, bản thân lại thoải mái sát mấy tên trọng thương còn sót lại, nên Hàn Tư Viễn đã tuyển ra những yêu thú không bị điều này chi phối.

Khiến Vũ Linh trải qua việc chiến đấu vô cùng chật vật, căn bản là không thể giết hết yêu thú bên trong kết giới, đến cả Âm Liên U hỏa không phải lúc nào cũng có thể kích hoạt, nếu không phải Hàn Tư Viễn kịp thời kéo ra, Vũ Linh đã mất mạng từ lâu, thật là khiến Vũ Linh nhớ đến khoảng thời gian ở cùng Dung Bách.

Đệch, ngẫm lại thì những kẻ mà Vũ Linh đã gặp, tên nào tên nấy đều là ác ma a! Bản thân không phải là M, chịu không nổi dày vò kiểu này!!!!

Ngày tháng địa ngục đó Vũ Linh thật không dám nghĩ đến...rất kinh khủng, rất đáng sợ...

Nhờ vậy mà Vũ Linh mạnh mẽ cà cà tu vi tăng lên luyện khí bảy tầng viên mãn chỉ trong hai tháng, thật sự thì với linh căn của Vũ Linh nên sớm đạt tới tu vi này từ lâu, nhưng vì mục tiêu cực hạn hoàn mỹ trúc cơ mà Mộ Thần Hy đề ra, tu vi của Vũ Linh so với một đệ tử tam linh căn tăng lên còn chậm.

Bốn năm trôi qua mà chỉ đạt đến mức độ này thì có vẻ không đáng nhắc đến, tuy nhiên Vũ Linh vẫn rất hài lòng khi nhìn thấy kinh mạch rộng lớn dẻo dai cùng linh lực tinh thuần không chút tạp chất của mình, quả thật rất xứng đáng công sức đã bỏ ra.

Điều làm Vũ Linh vui sướng hơn, đó là khi đạt đến luyện khí sáu tầng, Vũ Linh đã có thể phi hành ngự kiếm, dù chỉ kéo dài không quá ba mươi giây độ cao cũng chỉ đến năm mét, nhưng cũng xem như thành quả tốt đẹp.

Nhớ đến lần đột phá luyện khí sáu tầng, Vũ linh không gặp bình chướng khó khăn như trong tưởng tượng, nghĩ cũng là, sau những gì Vũ Linh trải qua, đừng nói bình chướng của luyện khí sáu tầng, kể cả bình chướng của luyện khí chín tầng, Vũ Linh cũng có thể dễ dàng đột phá, ngẫm lại đau đớn mình chịu đựng từ lúc tu luyện đến giờ thì thấy chúng đều là máu cùng nước mắt a.

Đáng ra một thân truyền đệ tử có linh căn mạnh mẽ như Vũ Linh phải có được một cuộc sống sung sướng, con đường tu luyện thuận lợi tràn ngập ánh sáng, nhưng mà Vũ Linh đã phải gặp thứ gì đây?

Không phải là bị đuổi giết cũng là muốn đoạt xá, không phải sập hố cũng bị vô tội trúng đạn, có thấy thiên tài nào khổ như nàng chưa?

Đến cả con sâu ngu ngốc cùng con chuột ngu xuẩn kia trôi qua so với Vũ Linh còn thoải mái tự tại. Cứ nghĩ đến hai con linh sủng đó, Vũ Linh liền ngứa răng, giờ chúng không những được ăn ngon còn được ngủ ấm, cả người đều béo thêm một vòng, so sánh đến chủ nhân như Vũ Linh còn so với hai con linh sủng còn khổ bức.

Quan trọng nhất là, theo Vũ Linh nhớ được, nguyên tác Mộ Thần Hy đối với Lưu Thẩm Nhã cũng không phải dạng nuôi dạy khủng bố thế này, rõ ràng Lưu Thẫm Nhã trôi qua rất thoải mái tự tại, ngày ngày cùng nam chủ ma sát tạo ra phấn hồng khắp nơi, mà nàng gặp phải những gì?

Nhìn xem, Vũ Linh không bị nam chủ cho sét đánh cháy cũng bị kiếm khí chém phá đến thương tích đầy mình, nhất là cái miệng độc xà kia, không phun chết Vũ Linh thì không tha.

Đến cả Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong cũng hả hê dẫm thêm vài cước, Hàn Tư Viễn thì khỏi nói, không ra tay giết chết Vũ Linh là đã may lắm rồi.

Đây rõ ràng là phân biệt đối xử, cùng là người trong một hoàn cảnh tại sao lại khác biệt như thế!

Thiên lý ở đâu? Công bằng ở đâu a!!!!!!!

Trong lòng gào thét ầm trời như thế, mặt ngoài Vũ Linh vẫn rất nghiêm túc hồi báo Mộ Thần Hy.

"Ta cảm thấy cách ngày đột phá không xa, có lẽ cần thêm vài ngày là sẽ đột phá đến luyện khí tám tầng"-Vũ Linh cảm nhận linh khí trong cơ thể, hồi đáp.

"Đi vào Lạc Mai Vô Phương Trận tìm cơ duyên đột phá, nơi đó linh khí xung túc rất thích hợp cho ngươi"

Nghe Mộ Thần Hy nói thế, khóe miệng của Vũ Linh co giật một chút, không phủ nhận là trong Lạc Mai Vô Phương Trận linh khí rất nồng nặc nhưng không thể quên là nó cũng rất nguy hiểm a.

Nếu đột phá trong đó lỡ giữa chừng xúc động trận pháp, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm hơn sao? Thích hợp cái rắm!

"Cầu may mắn trong nguy hiểm, thân là đệ tử của Thiên Kiếm Tông, người muốn an nhàn mà sống thì nằm mơ đi"

Như đọc được suy nghĩ của Vũ Linh, Mộ Thần Hy không chút khách khí phun ra nộc độc giây sát Vũ Linh.

Đúng rồi nhỉ, làm sao Vũ Linh có thể quên được cơ chứ, Thiên Kiếm Tông đi ra đệ tử tên nào tên nấy đều là tên điên, chuyên dùng vũ lực để giải quyết mọi thứ, đừng bao giờ so đạo lý với đệ tử của Thiên Kiếm Tông, bọn họ chỉ dùng thực lực để nói chuyện.

Hơn nữa, máu liều mạng của họ so với yêu thú còn ghê gớm, chỗ nào có nguy hiểm thì không thể vắng mặt họ, đệ tử của thiên kiếm tông không cần quá nhiều phù chú đan dược, chỉ cần có vũ khí trong tay, họ có thể đánh ra một mảnh thế giới, ít nhất thì đa số những người Vũ Linh gặp đều có năng lực thế này.

Mộ Thần Hy có thể không chút do dự đẩy Vũ Linh vào hố lửa để Vũ Linh đối mặt nguy hiểm, hoàn toàn không có chút dư thừa vô nghĩa như đạo tu môn phái nên có, bởi Mộ Thần Hy là kiếm tu, ngay thẳng không cần hoa lệ, chỉ có nguy hiểm mới mài được một thân bản lĩnh có thể tự mình đối mặt với bất cứ tình nào.

Không thể phủ nhận cách dạy của Mộ thần Hy tuy có phần thô bạo nhưng rất chính xác, ít nhất thì mạng như con gián của Vũ Linh có thể sống sót đến giờ cũng nhờ điều này, nghĩ vậy khiến Vũ Linh thật là muốn khóc.

Vũ Linh không biết, dù là đệ tử của Thiên Kiếm Tông cũng không trôi qua trải nghiệm đặc sắc như Vũ Linh, cho dù là Tiêu Diễm hay Hình Liệt Phong cũng không thụ nhiều bài tu luyện điên cuồng như thế này, đôi khi chính Tiêu Diễm cũng cảm khái một tiếng.

"Ta đã hiểu tại sao sư tổ lại chọn Vũ Linh làm đệ tử môn hạ của mình rồi, ta thật may mắn khi không được chọn làm đệ tử của Lăng Tiêu Phong, chậc, mạng ta cũng không đủ lớn để chịu đựng cách tu luyện của họ"

Hình Liệt Phong cũng vô cùng tán đồng gật đầu.

"Ta cũng ăn không tiêu"

Nếu Vũ Linh nghe được điều này chắc là chỉ có thể cười ha ha hai tiếng, lại gít gào gầm lên.

"Lão nương cũng ăn không tiêu!"

--- --- ---

Năm ngày sau...

Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong ngồi vào phòng của Mộ Thần Hy, nhìn bái thiếp màu đen trên bàn, Hình Liệt Phong nói.

"Còn nửa tháng nữa là chợ đen giao dịch hội sẽ mở ra, chúng ta cũng nên chuẩn bị xuất phát thôi"

"Chờ Linh Nhi đi ra, chúng ta liền đi"-Mộ Thần Hy nói.

"Nha đầu đó vào cũng hơn bốn ngày, ta nghĩ cũng nên đi ra rồi"-Tiêu Diễm phe phẩy quạt, cười nói.

Hai tháng qua trêu đùa Vũ Linh, khiến Tiêu Diễm cảm thấy nhân sinh của mình thêm chút đặc sắc mỗi lần nhìn thấy Vũ Linh bị đánh lăn ra đất, lại còn hăng máu liều mạng cắn trở về, thật sự rất thú vị a.

"Ah, hôm qua sư tổ đã đến Tịch Dương Thành rồi nhỉ?"-Hình Liệt Phong chợt hỏi.

"Ân, sư phụ là một trong tám vị thủ vệ môn, cần phải đi trước"-Mộ Thần Hy gật đầu trả lời.

Trong Tu Chân Giới không ai biết Tử Dận và Hàn Tư Viễn là một người, mọi người chỉ biết Hàn Tư Viễn là một tán tu, tính cách cổ quái nhưng thực lực lại mạnh mẽ vô cùng.

Hàn Tư Viễn không hỗ trợ bất cứ thế lực nào, chỉ một mình ẩn cư tại Lạc mai Sơn Trang, trong giới tán tu Hàn Tư Viễn rất được tôn sùng.

Dù sao thì tán tu rất khó tu luyện đạt được thành quả cao như Hàn Tư Viễn, nên có thể xem như một đài cao được mọi người tôn kính noi theo.

Thế nên cũng thật dễ hiểu khi Hàn Tư Viễn được tổ chức của chợ đen giao dịch hội chọn làm người thủ vệ, phải biết, tám vị thủ vệ ai cũng là đạo quân có tu vi là hợp thể kỳ, vô cùng mạnh mẽ, chịu trách nhiệm quản lý sự ổn định của chợ đen giao dịch hội, đây được xem là một vinh dự lớn.

Trước đó Hàn Tư Viễn đã nói có việc cần ra ngoài, chính là chạy đến Tịch Dương Thành để bàn bạc về tổ chức chợ đen giao dịch hội.

Tất nhiên Hàn Tư Viễn cũng sẽ được hưởng lợi ích khi trở thành thủ vệ, ở tu vi như hiện tại của Hàn Tư Viễn, thứ có thể khiến Hàn Tư Viễn hứng thú chấp nhận làm thủ vệ là rất ích, nhưng vì nó xuất hiện nên Hàn Tư Viễn đã đồng ý.

"Lần này tên kia cũng đến đấy"-Tiêu Diễm lên tiếng.

"Mộ Huyền Vân? Vậy thì đã sao"-Mộ Thần Hy lạnh tanh đáp trả .

"Ngươi đúng là thoải mái ghê nhỉ? Đừng quên là hắn đã từng cố ý đưa ngươi vào chỗ chết, nếu không phải lần đó ngươi may mắn toàn mạng trở về, thì ngươi đã bị chôn thây ở góc xó nào mất rồi"-Tiêu Diễm nhìn Mộ Thần Hy bĩnh tỉnh gương mặt, châm chọc nói.

"Đủ rồi, Tiêu Diễm"-Hình Liệt phong thấy Mộ Thần Hy trở nên đông lạnh, liền thầm hô không tốt.

Chuyện năm đó là nghịch lân không thể nhắc tới của Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm tên ngu ngốc này lại nhắc đến lại chọc cho Mộ thần Hy tức giận thì nguy.

Quả nhiên khi Hình Liệt Phong vừa dứt lời, chiếc quạt trong tay Tiêu Diễm đã bị cắt làm đôi, một lọn tóc của Tiêu Diễm cũng thả rơi xuống bàn, Tiêu Diễm ngây ra một chút mới kinh dị nhìn Mộ Thần Hy. thầm kêu rên một tiếng, không xong.

Ngay khi vừa dứt lời khi nãy, Tiêu Diễm cũng ý thức được bản thân nói lỡ lời, nhưng quan tâm là bị loạn, Tiêu Diễm cũng không thể rút lại lời ban nãy, nên chỉ có thể cười khổ chịu đựng một tia kiếm ý của Mộ Thần Hy chạy vào cơ thể gây ra đau đớn.

"Được rồi ta xin lỗi, ta không nên nói đến điều đó"-Tiêu Diễm chủ động nhận sai, cảm nhận kiếm ý tiêu thất, Tiêu Diễm mới thở dài ra một hơi, Mộ thần Hy làm ra hành động như thế chứng tỏ đã hết giận, bản thân xem như tránh thoát một kiếp.

"Haha, Tiêu Diễm, hay là chúng ta mau trở về phòng chuẩn bị đi,chẳng phải ngươi đã nói là sẽ luyện ra vài loại đan dược dùng để trao đổi khi đến chợ đen giao dịch hội hay sao? Mau đi thôi"-Hình Liệt Phong nhanh chóng đứng ra giải quyết, khi thấy không khí đông lạnh trong phòng.

"Hừm, vậy thì ta sẽ trở về lên danh sách những thứ cần thiết mới được, hy vọng ở đó có thứ làm ta hứng thú"-Tiêu Diễm thuận theo đứng dậy, lầm bầm nói, thấy thế Hình Liệt Phong cũng đứng lên.

"Ta cũng đi trước chuẩn bị. Vậy thì biểu đệ, chúng ta sẽ không làm phiền ngươi nữa, tạm biệt"

Sau đó cả hai liền chào tạm biệt Mộ Thần Hy, tự mình trở về phòng bản thân, Mộ Thần Hy đợi cả hai đi ra, phất tay đóng của lại, sau đó lấy ra một thanh kiếm mẻ, thanh kiếm này đã hư tổn vô cùng lớn, cứ như chỉ chạm nhẹ một chút là có thể vỡ ra thành từng khối, mùi ghỉ sét từ thanh kiếm tỏa ra chứng tỏ nó đã trải qua một thời gian rất lâu.

Mộ Thần Hy vuốt nhẹ thanh kiếm, chạm đến lỗ hổng trên chuôi kiếm, mắt toát ra đau đớn, lại nhìn bức tượng đất sét ở đầu giường, gương mặt càng thêm sát phạt lạnh lùng, không khí trong phòng cũng trở nên hạ xuống âm độ.

"Sẽ không có lần sau. Tuyệt đối"

Đây là chấp niệm của hắn, cũng là điều mà hắn nhất định không thể buông tha.

--- --- ---

Bên ngoài Hình Liệt Phong thở dài, ngán ngẩm xem Tiêu Diễm.

"Ta nói này Tiêu đại gia, đang yên lành ngươi nhắc đến việc đó làm gì chứ hả?"

"Ta cũng chỉ vô ý nhắc đến mà thôi, ta không phải cố ý a, ai kêu Thần Hy vẫn cứ im lặng không tỏ vẻ gì, cứ nhìn xem tên kia đắc ý tỏ vẻ ta cũng rất ngứa mắt"-Tiêu Diễm rầu rĩ đáp.

"Ngươi thừa biết sau lần đó Thần Hy trở nên điên cuồng thế nào mà, tuy ta không rõ đã sảy ra chuyện gì, nhưng nếu không phải có Tử Dận sư tổ ra tay trấn an, có lẽ biểu đệ đã nhập ma, mấy năm nay ta cũng chẳng dám nhắc đến chuyện đó trước mặt Thần Hy, ngươi cũng nên cẩn thận đi. Còn tên kia, ai, đừng lo lắng, ngươi có bao giờ thấy biểu đệ chịu thua thiệt với bất cứ ai chưa?"

"Điều này...Chậc, đã như vậy thì ta cũng không phí sức cùng các ngươi lo chuyện bao đồng, bổn thiếu gia phải về phòng ngủ, ai, đáng tiếc làm sao, mái tóc của ta bị hư hại mất rồi, ta phải mau chóng về tu dưỡng lại"

Hình Liệt Phong nhìn Tiêu Diễm bóng lưng, buồn cười ra tiếng, Tiêu Diễm cùng hai người họ lớn lên, tình cảm so thân huynh đệ còn sâu đậm, Tiêu Diễm lo lắng cho Mộ Thần Hy hắn cũng hiểu, nhưng thật sự chuyện này dù là hắn cũng không thể giúp Mộ Thần Hy giải quyết.

Mộ Thần Hy người này lạnh lùng cũng rất độc lập, chẳng bao giờ muốn người khác can thiệp vào chuyện của mình, nên rất khó để Mộ Thần Hy động tâm thừa nhận, Tiêu Diễm và hắn là số ít người được Mộ Thần Hy thừa nhận, nhưng cũng không thể hiểu được đệ ấy muốn gì.

Chuyện năm xưa nhất định đã khiến Mộ thần Hy chịu đã kích rất mạnh, nhớ khi trước dù tính cách lạnh lùng bẩm sinh, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ấm áp bên trong, chỉ là từ lần đó trở về Mộ Thần Hy không còn cười nữa, cả người lạnh lùng chết lặng tựa như con rối không có linh hồn

Cứ trông như đệ ấy...đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng.

Dù có hỏi thế nào Mộ Thần Hy cũng không trả lời nên chẳng ai biết đã sảy ra chuyện gì, hắn cùng Tiêu Diễm chỉ có thể túc trực bồi bạn bên Mộ Thần Hy, thầm dùng hành động đến an ủi nhưng không có tác dụng lớn.

Đến hai tháng sau đó, Mộ Thần Hy bất ngờ đột phá kim đan, khiến cho mọi người đều phải chấn động kinh dị.

Nhưng vừa đột phá xong, Mộ Thần Hy lại chạy ra ngoài, còn biến mất gần nửa năm, lúc trở về cả người đầy thương tích, tay vẫn cầm chặc một thanh tàn kiếm.

Hình Liệt Phong nhận ra thanh kiếm đó, đó là thanh kiếm đầu tiên của Mộ Thần Hy, do mẫu thân của Mộ Thần Hy để lại,

Lúc nào Mộ Thần Hy cũng mang theo kề cận, đôi khi Hình Liệt Phong còn thấy Mộ Thần Hy cùng thanh kiếm nói chuyện, nhưng có lẽ là do hắn tưởng tượng.

Hình Liệt Phong nhớ rõ, trước đó thanh kiếm rất hoàn mỹ chút sứt mẻ, cả thanh kiếm toát ra vẻ sáng bóng sắt sảo.

Đây là một thanh hảo kiếm, còn là một thanh kiếm rất đẹp, Mộ Thần Hy rất quý trọng thanh kiếm này, dù là đi ngủ cũng không buông ra, hoàn toàn không như thanh kiếm tồi tàn mà Mộ Thần Hy đã mang về.

Tử Dận sư tổ từng hỏi Mộ Thần Hy có muốn tu sửa lại thanh kiếm hay không, bởi nó quả thật đã hư hại rất nặng, Hình Liệt Phong chỉ nhớ khi đó Mộ Thần Hy đã kiên quyết lắc đầu từ chối.

"Không cần, dù có tu sửa lại như mới thì vẫn không thể trở lại như xưa, thứ đã đánh mất thì vĩnh viễn không thể trở về...Chung quy là do ta quá vô dụng"

Không ai hiểu lời của Mộ Thần Hy nói là ý gì, nhưng đó là lần đầu Hình liệt Phong thấy Mộ Thần Hy bất lực như thế, thiên tài kiêu ngại như Mộ thần Hy cũng có ngày tự nhận mình vô dụng, Hình Liệt Phong cũng thấy rất khó tin.

Không hiểu sao, từ đó Hình Liệt Phong cảm thấy Mộ Thần Hy đã thay đổi, cứ như từ một thanh kiếm sắt bén trương dương, nháy mắt đã trở nên nội liễm cùng tang thương.

Nhìn một Mộ Thần Hy như thế, Hình Liệt Phong chỉ thấy đau lòng, rõ ràng Mộ Thần Hy là thiên tài phải kiêu ngạo có nhân sinh đắc ý, tại sao lại trở thành như hiện tại?.

Mộ Thần Hy mà hắn thấy khi ấy, lại giống như là một người thất bại, dù chính Hình Liệt Phong cũng thấy mình thật điên rồ khi có suy nghĩ như thế về Mộ Thần Hy.

Chỉ là sau lần đó, Mộ Thần Hy lại chỉ mặt toàn hắc y, bản thân càng thêm điên cuồng đầu nhập vào tu luyện.

Cả ngày không bế quan tu luyện chính là chạy ra ngoài lịch lãm, lại biến mất một khoảng thời gian rồi lại chạy về bế quan tu luyện, ngay cả muốn gặp mặt cũng chẳng thấy bóng dáng, nên cũng chẳng ngạc nhiên khi tu vi lại tăng mạnh đến vậy.

Mấy năm nay nhờ có việc dạy bảo Vũ Linh mà Mộ thần Hy không còn tiếp tục điên cuồng tu luyện như trước, tính ra cũng là may mắn, vốn tưởng rằng Mộ Thần Hy có thể quên đi chuyện năm xưa, nhưng lần này xem thấy chẳng qua chỉ là không muốn nhắc đến mà thôi.

"Mình cũng thật muốn biết, rốt cuộc năm xưa đã sảy ra chuyện gì, khiến cho biểu đệ trở nên ngày càng lạnh lùng. Cũng may, ít nhất nhất thì hiện tại đã tốt hơn trước rất nhiều"

Hình Liệt phong phủi đi cánh hoa mai vươn trên áo của mình, nhìn về của phòng đóng chặc của Mộ thần Hy, khẽ lẩm bẩm.

--- --- ---

Vũ Linh đứng lặng người trong Lạc mai Vô Phương Trận, mắt nhìn chằm chằm hàng ngàn thanh kiếm đang lơ lửng trên không, mũi kiếm đồng loạt đều hướng về bản thân, bên dưới là vô số dây leo cùng yêu thú hướng mình gít gào, Vũ linh mặt vẫn không chút cảm xúc, nhưng khóe mắt lại đỏ lên chứng tỏ đã nhiều ngày không ngủ.

Bốn ngày, đã bốn ngày Vũ Linh không hề được ngủ một giấc mà phải điên cuồng cùng đống ảo giác do trận pháp diễn sinh này chiến đấu, có giết bao nhiêu cũng không chết hết, Vũ Linh bất động thì thôi, còn nếu động thì cả đám sẽ nhào đến tấn công.

Vũ Linh thờ hồng hộc, cả người đều vô cùng mệt mỏi, chiến đấu kiểu này thật sự rất phí sức lực, nhưng vì sắp đột phá luyện khí tám tầng, Vũ Linh chỉ có nhịn xuống.

Mộ Thần Hy không cho phép Vũ Linh ngồi tĩnh tọa tu luyện để đột phá, yêu cầu Vũ Linh phải từ chiến đấu mà đột phá, cho nên Vũ Linh phải nhốt mình trong Lạc Mai Vô Phương trận đến bốn ngày, chỉ có thể đi ra khi mà đột phá thành công.

Rất hố người, nhưng Vũ Linh đã quen, bị bức đến quen thuộc thế này cũng thật khổ bức.

Nắm chặt Kim Tuyền Kiếm, Vũ Linh một hơi thật sau, sau đó lao ra khỏi vị trí an toàn, ngay lúc đó trên trời hàng ngàn thanh kiếm cùng vô số dây leo yêu thú đều đồng loạt hướng Vũ Linh phát động tấn công.

Vũ Linh cắn chặt răng, mạnh mẽ cầm kiếm giết chết các yêu thú gần mình nhất, vận dụng linh khí trong cơ thể, chém ngang một đường khiến hàn linh khí theo kiếm khí phát tán ra ngoài, linh căn của Vũ Linh dù chỉ là luyện khí kỳ nhưng sự lạnh lẽo vẫn không thể xem thường, lập tức liền tạo ra một luồng hàn khí làm đông lạnh các yêu thú bị kiếm khí quết đến.

Nhanh nhẹn tránh thoát các thanh kiếm từ trên trời lao xuống, Vũ Linh lợi dụng hàn khí đóng băng mà ngăn chặn được bước chân của yêu thú, lại mau chóng dùng kiếm giải quyết chúng, xem chúng vỡ ra thành từng khối Vũ Linh tiếp tục điều này với các yêu thú và đây phái trước.

Xoay tròn trên không, mạnh mẽ tránh thoát dây leo đâm phá từ dưới đất cùng kiếm từ trên cao, Vũ Linh nhìn đây leo cùng kiếm vượt qua hai bên trái phải của mình, uốn người nhảy xuống một gốc dây leo gần đó, lại nhanh chóng lắc mình sang nơi khác trước khi bị tấn công.

Thuần thục vận dụng Triều Hải Vô Ba, hai tháng qua không chỉ tu vi tăng mạnh, mà kiếm pháp cũng đột phá đến đại thành, dạo gần dây Mộ Thần Hy cũng đã chịu dạy kiếm pháp cho Vũ Linh, thêm Hàn Tư Viễn cũng truyền thụ một loại kiếm phá, nên giờ Vũ Linh thêm hai bộ kiếm pháp phòng thân khác.

Một là do Hàn Tư Viễn dạy, bộ kiếm này là năm xưa sư phụ của Vũ Linh-Băng Cơ từng học, Băng Thiên Hàn Kiếm, cũng là chiêu thức mà Vũ Linh đã sử dụng khi nãy, dùng hàn khí quán thâu vào kiếm khí, có thể đóng băng bất cứ thứ gì hàn khí xâm nhập làm hạn chế sự di chuyển của đối phương.

Đó chỉ là tầng thứ nhất, tăng lên tầng thứ hai hàn khí có thể ngưng thực thành kiếm ảnh tấn công đối phương, tầng thứ ba càng mạnh mẽ, hàn kiếm sẽ xâm nhập vào đông lại linh khí trong người của địch nhân, tầng thứ tư càng bá đạo, chỉ cần một kiếm đánh ra, thiên địa đều đóng băng, những ai trong phạm vi đó đều sẽ hóa thành bột tuyết.

Băng Thiên hàn Kiếm rất mạnh, là địa giai cao cấp kiếm kỹ, Vũ Linh muốn tu luyện vẫn còn rất miễn cưỡng, ngược lại kiếm pháp mà Mộ Thần Hy truyền dạy lại phù hợp với Vũ Linh lúc này.

Mị ảnh Kiếm Pháp, huyền giai sơ cấp kiếm kỹ, khá giống Triều Hải Vô ba, bộ kiếm pháp này quan trọng duy nhất ở chữ nhanh, Vũ Linh chuyên đi theo lối linh mẫn nên rất phù hợp với bộ kiếm pháp này, có sáu tầng, trước mắt Vũ Linh đã đạt đến tầng thứ ba cấp độ tiểu thành.

Nhờ có Triều hải Vô ba, Mị ảnh Kiếm Pháp cùng Băng Thiên hàn Kiếm mà Vũ Linh mới có thể sống sót sau hàng loạt các cuộc rèn luyện của bốn tên ác ma kia, bằng không dựa vào kiếm thức cơ bản, Vũ Linh khó mà sống nổi.

Được rồi, dù đã nghe Hàn Tư Viễn nói Mộ thần Hy năm xưa chỉ dựa vào kiếm thức cơ bản vẫn có thể sống sót dưới cuộc huấn luyện ác quỷ của Tử Dận, Vũ Linh cũng có mạng lớn cùng thiên phú kiếm đạo như Mộ Thần Hy, cho nên có thể dạt đến trình độ như hiện tại đã rất cố gắng phấn đấu, Vũ Linh không dám so cùng nam chủ.

Cuối cùng, khi bộ trang phục trên người Vũ Linh sắp tiếu phá đến gần như không còn hình dạng, linh khí trong cơ thể cũng cạn kiệt đến gần thấy đáy, lúc này Vũ Linh mới thấy linhkhi1 trong dan điền bắt đầu xoay tròn, Vũ Linh vội vã ngưng lại chiến đấu, nhịn xuống vài đòn công kích chưa kịp thu hồi từ trận pháp.

sau khi Vũ Linh dừng lại, trận pháo cũng ngưng công kích, Vũ Linh ngồi xuống tại chỗ, vận chuyển linh khí trong đan điền, không ngừng hấp thu linh khí từ xung quanh, linh kh1i trải qua kinh mạch đi đến khắp mọi nơi trong cơ thể, cho đến khi Vũ Linh cảm thấy một tám màng mỏng ngăn cách liền tụ tập linh khí mạnh mẽ xung kích tám màng mỏng đó.

Răng rắc...

Bên tai vang lên âm thanh đỗ vỡ, Vũ Linh mở mắt, vui sướng khi thấy linh khí trong cơ thể vận chuyển càng thêm lưu sướng, đan điền cũng mở rộng ra thêm, giờ bản thân đã đột phá luyện khí tám tầng, đã có thể thoát khỏi trận pháp này.

Vũ Linh khôi phục linh khí trong đan điền, liền đứng dậy cầm lấy Kim Tuyền Kiếm, nhìn hàng trăm thanh kiếm đang dần tụ tập, trên đất cũng xuất hiện dây leo cùng yêu thú.

"Mình nên lợi dụng lần này, cũng cố thêm tu vi. Nào! Chiến thôi!"

--- --- ---

Hai tháng trước.

Lạc Mai Sơn Trang

Đông viện

Hàn Tư Viễn cho Vũ Linh đi đến phòng của mình, ở đó ngoài Hàn Tư Viễn còn có Mộ Thần Hy, Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong, cả năm người ngồi vây quanh bàn, mắt nhìn chằm chằm vào túi trữ vật cùng một mảnh kiếm mẻ.

"Nào, nha đầu.Mau mở túi trữ vật của ngươi, ta muốn thứ gì có thể khiến cho đồ vật đó cộng minh"

Vũ Linh đã nghe Hàn Tư Viễn nói về một mảnh kiếm mẻ mà Hàn Tư Viễn lấy được từ một bí cảnh, mảnh kiếm này lại có cộng minh với túi trữ vật của Vũ Linh, Vũ Linh đã nghĩ rất nhiều nhưng vẫn không rõ tại sao lại như vậy, nên chỉ có thể lấy ra hết những thứ bên trong.

Trên bàn lập tức bày ra vô số vật nhỏ, có trang phục, có linh thảo cũng có binh chứa đan dược cùng phù triện, duy nhất chỉ có một thể bài màu đen đang không ngừng run lắc, tấm tểh bài làm từ gỗ nhưng lại cứng rắn như sắt thép, cầm lên thấy lạnh lẽo, trên bề mặt còn có hoa văn đồ án.

Là nó.

Hàn Tư Viễn bắt lấy thể bài, tinh tế xem xét.

"Nha đầu, thứ này ngươi lấy ở đâu?"

Vũ Linh nghĩ nghĩ, trả lời.

"Là từ lần trước được Tuyết Dao Tuyết Phàm dẫn đến Nguyệt Minh Thành, dùng hai trăm hạ phẩm linh thạch mua đến. Lại nói, khi nhìn thấy tấm thể bài này, trong lòng có cảm giác rất kỳ lạ, nên bất giác đã mua xuống."

"Cảm giác kỳ lạ? Là như thế nào?"-Tiêu Diễm hưng phấn hỏi.

"Nói thế nào nhỉ, chính là thấy rất không thoải mái, nhưng cũng thật quan trọng. Phải, chính là thứ cảm giác như thế, rất giống với lúc nhìn thấy Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Quyết"

Vũ Linh cố nhớ lại cảm giác khi đó, đáp lời.

"Ngươi cũng có cảm giác với Cửu Chuyển Hỗn Nguyên Quyết?"-lần này đến cả Hàn Tư Viễn cũng bất ngờ.

"Vâng. Dù đã qua khá lâu nhưng đệ tử vẫn nhớ khi thấy sư thúc đưa ra bộ công pháp đó, chính là cảm giác nếu không tu luyện nó sẽ cảm thấy mình bỏ lỡ một thứ gì đó rất quan trọng."

Vũ Linh không để ý là, khi mình vừa nói xong điều này, sắc mặt của Mộ Thần Hy có phần biến hóa kỳ lạ, mà cả ba người kia cũng không chú ý, tất cả đều tập trung vào Vũ Linh.

Kỳ lạ, dù là năm xưa ta và Thần Hy cũng chẳng có cảm giác này khi nhìn thấy bộ công pháp đó, chẳng lẽ là có ẩn tình gì ở đây?-Hàn Tư Viễn cau mi thầm nghĩ.

"Được rồi, vậy ngươi nói xem khi ngươi tìm thấy tấm thẻ bài này, có cảm thấy bất thường gì không?"-Hàn Tư Viễn tạm bỏ qua nghi hoặc, hỏi.

"Không có, xung quanh có rất nhiều thứ tương tự như thẻ bài này, cho nên nó thật không đáng chú ý, nếu không phải trong lúc vô tình lướt mắt nhìn qua, lại cảm thấy khá đè nén khi nhìn thấy tấm thể bài, có lẽ đệ tử cũng không chú ý đến thứ này"

Phải, khi đó trong phường thị có rát nhiều thứ ly kỳ cổ quái, nhưng hữu dụng thì chẳng được bao nhiêu, những tấm thẻ bài có hoa văn thế này không phải là hiếm, lúc đầu cũng có vài người bị lừa dối cho là bảo vật nên mua về, nhưng đa phần chúng đều là rác thải không đáng một đồng, thỉnh thoảng mới có thứ hữu dụng.

Vũ Linh nhân phẩm bạo phát mới quơ lấy được một tấm, nhưng Vũ Linh từng nghiên cứu dò xét nhiều lần vẫn không tìm ra bí mật của tấm thẻ bài, nếu không phải mỗi lần nhìn thấy tấm thẻ bài đều có cảm giác kia, thì có lẽ Vũ Linh cho là mình cũng bị lừa.

Dạo gần đây có nhiều việc sảy ra, khiến Vũ Linh cũng quên khoấy đi mất việc mình có một món đồ thế này, nếu không phải ;àn này có Hàn Tư Viễn yêu cầu, có lẽ Vũ Linh đã ném nó vào góc xó cả đời.

"Sư tổ, ngài nói xem thứ này là gì, tại sao phần kiếm mẻ kia lại công mình với tấm thẻ bài này?"-Hình liệt Phong nhìn thẻ bài, lại hỏi.

Hàn Tư Viễn lắc đầu nói-"Ta còn chưa rõ, nhưng hai thứ này cộng minh khi đến gần nhau, chứng tỏ chúng có liên quan, hơn nữa, nếu các ngươi để ý, thì hoa văn trên trên tấm thẻ bài này cùng mảnh kiếm vỡ rất giống nhau."

"Đúng là như vậy thật"

Vũ Linh, Tiêu Diễm cùng Hình Liệt Phong nhìn lại, quả thật thấy hoa văn trên hai thứ này đúng là rất giống nhau.

"Đó không phải hoa văn, là chữ viết"-Lúc này Mộ Thần Hy bất ngờ lên tiếng.

"Chữ viết? Thần Hy làm sao ngươi biết?"-Tiêu Diễm kinh dị hỏi.

"...Có người từng dạy."-Mộ Thần Hy trầm mặt một lúc, nói.

"Vậy...ngươi biết nó viết gì sao?"-Chần chờ một lúc, Hàn TƯ Viễn vẫn hỏi ra.

Dù trong lòng cũng nghi ngờ lời Mộ Thần Hy nói, bản thân hắn không biết là Mộ thần Hy học được từ ai, hắn hoàn toàn không biết kiểu chữ này nên không thể dạy cho Mộ Thần Hy, nhưng hắn chắc là Mộ gia cùng Hình gia cũng không ai biết chữ này, vậy Mộ Thần Hy học được nó từ đâu? Là ai dạy?

Chỉ là trong bộ dạng của Mộ thần Hy không muốn nói nhiều, hắn cũng không thể xen quá nhiều vào việc tư của đệ tử, cho nên chỉ có thể dò xét thử hỏi, nếu Mộ thần Hy không muốn trả lời, hắn cũng sẽ không truy cứu hỏi dồn.

"..."

"Thiên...địa...vô...gian...bất...khả...xâm...phạm...trấn...giữ...thiên...nhai..."

Vũ Linh híp mắt nhìn hoa văn mờ mịt như sắp bị xóa mất trên tấm thẻ bài, nhận ra khi đến gần mảnh kiếm vỡ, hoa văn trên tấm thẻ bài lại rõ ràng hơn nhiều, đủ để xem trên hoa văn biểu đạt hình dáng.

Trong vô thức đôi mắt của Vũ Linh thoáng trở thành màu xám lại nhanh chóng biến trở về như cũ, miệng lại bật thốt ra những gì mình nhìn thấy.

"Ah? Mình đọc được nó?"

Đọc xong, Vũ Linh mới nhận thấy không đúng, bản thân rõ ràng chưa từng học qua kiểu chữ rậm rạp kỳ quái như văn tự hy lap cổ đại này, thế quái nào lại hiểu nó nói gì?

Lại chợt thấy ớn lạnh, Vũ Linh nâng mắt nhìn lên, thấy bốn đôi mắt đang trừng trừng xem mình, Vũ Linh thầm kêu rên.

Đây có phải xem như tự đào hố chôn thân?

"Hahaha. Bốn vị, có việc gì sao?"-Vũ Linh giả ngu hỏi.

"Nha đầu. Ngươi cũng biết được trên đó viết gì?"-Tiêu Diễm mị hí mắt nhìn Vũ Linh, đưa quạt che miệng, nói.

"Cài này..."

Vũ Linh vã mồ hôi, không biết phải giải thích như thế nào, chính nàng cũng không biết tại sao mình lại đọc được, bản thân khi nãy cứ như bị trúng tà.

"Là ta dạy"

Mộ Thần Hy phiêu liếc mắt nhìn Vũ Linh, nói.

Vũ Linh không nghĩ đến Mộ Thần Hy sẽ nói giúp mình, nhất thời không phải ứng kịp, chỉ có thế ngẩn người nhìn Mộ thần Hy.

"Là vậy sao.."

Hàn Tư Viễn nhìn hai người Vũ Linh và Mộ Thàn Hy, cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng cũng không tiện nói thêm điều gì, vậy nên Hàn Tư Viễn chỉ nhìn Vũ Linh, hỏi.

"Nha đầu, ta muốn giữ lên thẻ bài này nghiên cứu, ngươi có đồng ý đưa nó cho ta?"

Đây dù sao cũng là thứ mà Vũ Linh lấy được, hắn không thể tự ý giật mất đồ của hậu bối, Hàn Tư Viễn tự nhận bản thân còn chưa vô sỉ đến mức đó.

"Được chứ, dù sao để nó ở trong tay đệ tử cũng chẳng dùng được gì, nhưng nếu sau này ngài có phát hiện gì mới từ tấm thẻ bài, xin hãy nói cho đệ tử biết một tiếng, chung quy đệ tử cảm thấy tấm thẻ bài này rất quan trọng đối vói mình"

Vũ Linh nhìn tấm thẻ bài màu đen, gật đầu chấp nhận lại thở dài nói thêm, Hàn Tư Viễn không tỏ ra phản đối, chấp nhận yêu cầu này.

"Tốt, có gì ta sẽ nói cho ngươi biết. Để đền bù việc lấy đi, những thứ này cho ngươi"

Vũ Linh nhận lấy một túi trữ vật từ Hàn Tư Viễn, bên trong lại có một tờ truyền tống phù cùng không ít thứ tốt như phù triện pháp khí linh dược, bản thân túi trữ vật này cũng có không gian rộng gấp năm lần bình thường, Vũ Linh vui vẻ nhận lấy.

"Đa tạ sư tổ"

Sau khi ra khỏi phòng của Hàn Tư Viễn, Vũ Linh nhìn Tiêu Diễm và Hình Liệt Phong đi xa, lại nhìn Mộ Thần Hy đứng bên cạnh, do dự bồi hồi thật lâu vẫn nhịn không được hỏi ra.

"Sư thúc, tại sao khi nãy ngài lại nói giúp ta, rõ ràng ngài không dạy ta chữ viết đó, là tự bản thân ta biết được. Vậy tại sao?"

"Lúc này ta sẽ không trả lời. Linh Nhi, đến khi ngươi nhớ ra, tự ngươi sẽ biết tại sao mình lại biết thứ chữ viết đó."

Mộ Thần Hy chăm chú nhìn Vũ Linh, đôi mắt màu thâm tử sắc tựa như trời đêm huyền ảo, sau lưng là những gốc hoa mai màu vàng trắng pha lẫn, một thân hắc ý lạnh lùng lại phiêu dật, thẳng tắp đứng giữ mai lâm lại khiến cả thế giới đều ngưng đọng, khung cảnh đẹp đẽ đến mức tựa như trong tranh.

Nghe Mộ thần Hy nói như thế, khiến Vũ Linh muốn nói lại không biết phải nói thế nào, bất đắc dĩ chỉ có thể rầu rĩ nói.

"Ngài nói trắng ra sẽ chết sao? Cao thâm như thế ta còn không theo kịp a. Ta cũng không bị mất trí nhớ, ngài nói nhớ ra là thế nào? Chẳng lẽ ta bỏ sót điều gì hay sao? Nhưng ta thực sự không nhớ rõ mình rốt cuộc đã quên điều gì a. Kỳ lạ"

Vũ Linh không biết thần kinh thô như mình vừa giây sát phong cảnh, gặp nữ nhân nào nhìn thấy hình ảnh khi nãy, nhất định đều sẽ ngây ngẩn đến mặt đỏ tim đập loạn, dù là nam nhân thấy cũng khó mà hồi thần, nhưng Vũ Linh lại hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, miệng lại không ngừng lẩm bẩm than phiền.

Mộ Thần Hy phiêu mắt nhìn Vũ Linh, đưa tay cốc vào đầu Vũ Linh một cái rõ đau, miệng phun ra hai từ.

"Ngu ngốc"

"Ối, dù không ngốc nhưng bị đánh mãi như thế cũng sẽ ngốc a!"

Vũ Linh ôm đầu, nhìn Mộ Thần Hy tràn đầy u oán, Mộ Thần Hy lại quay mặt đi, không chút để ý.

"Đi luyện kiếm"

"Ặc...Vâng-"

Vũ Linh buồn khổ gương mặt, lấy ra mộc kiếm theo Mộ Thần Hy đi đến sân luyện tập, lòng không ngừng càu nhào.

Biết thế khi nãy đã chạy nhanh rời đi, còn tưởng hôm nay được nghỉ ngơi đây...

(Chưa Xong Còn Tiếp)

---Hết chương ---

Chương này khá dài, bằng hai chương cộng gộp, Vũ Linh đã tăng lên tu vi, không còn gân gà như trước, đồng thời đã tiết lộ khá nhiều về nội dung chính của câu chuyện.

Chương sau, các nhân vật trọng yếu đều sẽ tụ tập.

(^_−)−☆ .

Để có thể viết nhanh hơn, xin đóng góp tên các loại pháp khí, linh thảo, đan dược, bảo vật để tác giả đưa vào tình tiết của chợ đen giao dịch hội.

Tác giả trí chướng, tìm không ra nhiều bảo vật để đưa vào tác phẩm, xin con dân trợ giúp một lần.

Please!!!!!!!.

-Tản Mạn-

Tử Dận-Băng Cơ-Mộ Thần Hy-Vũ Linh

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play