*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trong cung điện nguy nga tráng lệ, vị hoàng đế lộ rõ vẻ già nua đang nghiêm túc ngồi trước thư án, trên chiếc bàn dài chất đống đôi ba chồng tấu chương, nhưng hoàng đế cứ nhìn mãi bản tấu đang cầm trên tay. Phúc Lai công công nhìn sắc mặt của hoàng đế, ông đã đi theo chủ tử nhiều năm như vậy, ông vừa nhìn đã biết có người đã trình tấu điều gì đó không vừa ý thánh nhan, trong lòng ông không khỏi có chút gì đó thấp thỏm.
“Phúc Lai, ngươi cảm thấy Bình Vương thế nào?” Quả nhiên, giọng nói của hoàng đế chỉ chốc lát sau đã vang lên giữa đại điện, ngữ khí bình tĩnh, nghe không ra người đang chất chứa cảm xúc gì.
Phúc Lai cung kính cúi người: “Lão nô cũng không biết điều chi khác, chỉ nghe nói Bình Vương xưa nay phong nhã, chăm chút cầm kỳ thư họa, văn nhân nhã sĩ, thư pháp của hắn thiên kim khó cầu.”
“Thật sao?” Hoàng đế không nói thêm gì nữa, đặt tấu chương trong tay xuống rồi tiếp tục cầm bản tấu khác phê duyệt.
Trong mật thất của tướng quân phủ, vài vị tướng lãnh đang ngồi quanh bàn, biểu tình ngưng trọng, nhiệt khí cùa ấm trà trên bàn đã sớm tan từ lâu, nhưng lại không ai rót uống.
Người được gọi là Tăng soái chính là đương triều đại tướng quân Tăng Tuấn, là bào huynh của Tăng quý phi, cũng là trụ cột của nhóm người ở đây.
“Tăng soái, ngoại trừ buổi yến tiếp đón, ta và mọi người đều chưa gặp lại Bình vương lần nào.”
“Đáng tiếc Tây Nam vương kiêu dũng một đời, như thế nào lại… Ôi!”
“Đúng vậy, ngay cả đệ bái thiếp cũng không thấy hồi âm!”
Ngoại trừ đi ra ngoài tìm Văn Ngọc, Liễu Diệc gần như không ra khỏi vương phủ, quả thực giống như keo dán hình da người, suốt ngày dính chặt bên người Thích Phong vậy, trông chẳng khác gì cận vệ đặc chuẩn của Thích Phong.
“Tăng soái, Bình Vương này rốt cuộc đang nghĩ cái gì chứ?”
“Tăng soái, Bình Vương này rốt cuộc đang nghĩ cái gì chứ?”
“Ta nghe nói Bình Vương tuổi còn trẻ nhưng ốm yếu nhiều bệnh, chỉ sợ cũng khó làm nên đại cục!”
“Không phải sao? Nhìn thân thể gầy yếu của hắn kia, e rằng gió thổi qua cũng đổ!”
Lại qua mấy tháng, Bình vương phủ vẫn sóng êm biển lặng.
“Đáng tiếc Tây Nam vương kiêu dũng một đời, như thế nào lại… Ôi!”
“Đúng vậy, ngay cả đệ bái thiếp cũng không thấy hồi âm!”
Người được gọi là Tăng soái chính là đương triều đại tướng quân Tăng Tuấn, là bào huynh của Tăng quý phi, cũng là trụ cột của nhóm người ở đây.
Quý phi và hoàng hậu xưa nay không hòa hợp, oán hận của hai đại gia tộc cũng chất chứa từ lâu, trên triều luôn luôn áp chế lẫn nhau, hình thành các bên phe phái, trong tối ngoài sáng phân đua cao thấp. Nhưng lão hoàng đế chỉ thiên vị chính cung, hoàng hậu lại có long thai, địa vị của quý phi ngày một bất ổn, thậm chí từng nhánh phe phái cũ có liên quan cũng dần dần thất thế.
Tăng Tuấn nhờ tổ tiên phù hộ, nên sau khi nhập quân đã tích cóp không ít công huân rồi lên làm đại tướng quân đương triều, tự cho mình là kiêu dũng thiện chiến, thiên hạ vô song, hơn nữa hoàng đế cũng cố ý làm ngơ bỏ qua cho hắn, nên hắn càng thêm phô trương, tự coi mình như một đại anh hùng. Khiến vị thế trong triều của hắn dần dần mất ưu thế, đã vậy còn bị hoàng đế cố ý vô tình chèn ép khắp chốn, một bụng lửa giận của Tăng Tuấn đã sớm hóa thành thù hận, nổi lên tâm tư phản nghịch, thậm chí còn tụ tập một nhóm người “cùng chung chí hướng”, tức cùng chung ý đồ mưu phản. Tây Nam vương phủ xảy ra chuyện chẳng may nơi tiền tuyến, thánh chỉ đã hạ, Bình vương nhập kinh, bọn họ lập tức nổi lên dã tâm mượn sức Bình vương, tự cho là đôi bên cùng một chiến tuyến với nhau, không ngờ Bình Vương luôn trốn tránh bọn họ, xem như không thấy, chỉ thành thành thật thật chấp nhận sự sắp đặt của hoàng đế.
“Không phải sao? Nhìn thân thể gầy yếu của hắn kia, e rằng gió thổi qua cũng đổ!”
Tăng Tuấn ngăn lại đám người đang mồm năm miệng mười nói toàn thứ vô nghĩa, rồi cười lạnh nói: “Có một số việc cũng không phải do hắn muốn vậy, đừng lo lắng, nếu hắn ta thật sự không muốn nhúng tay vào thì cũng vô dụng. Suy cho cùng, thánh tâm khó dò!”
Tăng Tuấn nhờ tổ tiên phù hộ, nên sau khi nhập quân đã tích cóp không ít công huân rồi lên làm đại tướng quân đương triều, tự cho mình là kiêu dũng thiện chiến, thiên hạ vô song, hơn nữa hoàng đế cũng cố ý làm ngơ bỏ qua cho hắn, nên hắn càng thêm phô trương, tự coi mình như một đại anh hùng. Khiến vị thế trong triều của hắn dần dần mất ưu thế, đã vậy còn bị hoàng đế cố ý vô tình chèn ép khắp chốn, một bụng lửa giận của Tăng Tuấn đã sớm hóa thành thù hận, nổi lên tâm tư phản nghịch, thậm chí còn tụ tập một nhóm người “cùng chung chí hướng”, tức cùng chung ý đồ mưu phản. Tây Nam vương phủ xảy ra chuyện chẳng may nơi tiền tuyến, thánh chỉ đã hạ, Bình vương nhập kinh, bọn họ lập tức nổi lên dã tâm mượn sức Bình vương, tự cho là đôi bên cùng một chiến tuyến với nhau, không ngờ Bình Vương luôn trốn tránh bọn họ, xem như không thấy, chỉ thành thành thật thật chấp nhận sự sắp đặt của hoàng đế.
Lại qua mấy tháng, Bình vương phủ vẫn sóng êm biển lặng.
Tăng Tuấn ngăn lại đám người đang mồm năm miệng mười nói toàn thứ vô nghĩa, rồi cười lạnh nói: “Có một số việc cũng không phải do hắn muốn vậy, đừng lo lắng, nếu hắn ta thật sự không muốn nhúng tay vào thì cũng vô dụng. Suy cho cùng, thánh tâm khó dò!”
Ngoại trừ đi ra ngoài tìm Văn Ngọc, Liễu Diệc gần như không ra khỏi vương phủ, quả thực giống như keo dán hình da người, suốt ngày dính chặt bên người Thích Phong vậy, trông chẳng khác gì cận vệ đặc chuẩn của Thích Phong.
Năm nay đúng là một năm đại hàn, cửa sổ phòng vẫn đóng chặt như cũ nhưng vẫn có vài tia gió lạnh len lỏi luồn vào. Liễu Diệc ôm thủ lô* nghiêng nghiêng ngả ngả nằm trên nhuyễn tháp của thư phòng, đầu thoải mái gối lên đùi Thích Phong, lười biếng đến độ không buồn nhúc nhích. Thích Phong không biết đang cầm sách cổ gì mà ngồi xem đến nhập thần, thi thoảng lại vươn tay kéo Liễu Diệc đang trườn ra ngoài về lại phía mình.
Hai người một ngồi một nằm suốt một buổi trưa, phải đến khi Truy Vân tới đưa bữa tối mới gián đoạn bầu không khí yên tĩnh này.
Liễu Diệc gần đây rất thích ngủ, thường thường một ngủ hết cả một buổi trưa, Thích Phong gọi y dậy có khi còn ăn vạ một trận. Lúc này Liễu Diệc vừa nhập nhòe mở mắt vừa ôm khư khư lấy eo Thích Phong, chôn mặt trong lòng Thích Phong, lẩm nhà lầm nhầm không chịu đứng dậy, cũng không cho Thích Phong đứng dậy.
Thích Phong cũng đã quen Liễu Diệc hay ở trước mặt hắn bộc phát tính tình trẻ con, nên cũng rất chiều chuộng y. Thích Phong buông sách trong tay xuống, cũng không ép buộc y đứng lên, chỉ cúi xuống nâng đầu Liễu Diệc rồi ghé đến bên tai nhẹ giọng nói: “Hôm nay Lý thúc xuống bếp, làm súp cá Hồ Tây, gà sợi xào giá, thủy sản chiên dầu, vú hươu nướng, tôm Long Tỉnh*…”
Súp cá Hồ Tây
Gà sợi xào giá
Thủy sản chiên dầu
Tôm Long Tỉnh
Liễu Diệc nhéo nhéo Thích Phong một trận, rồi mới chậm rì rì ngồi dậy, giọng điệu rầu rĩ: “Ngươi cứ bịa đi, chỉ biết gạt ta, ngươi mà cho ta ăn những món đấy sao?”
Trước đó vài ngày Liễu Diệc bị cảm lạnh, đến giờ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, Thích Phong rất nghiêm khắc kiểm soát khẩu phần ăn của y, Liễu Diệc gần đây ăn toàn là cháo trắng rau xào, một chút dầu mỡ đều không có chứ đừng nói gì là thịt cá.
Thích Phong cũng đứng dậy sửa sang lại áo quần cho Liễu Diệc, sắc mặt bình tĩnh: “Chờ thêm mấy ngày nữa sẽ thêm món khác cho ngươi.”
Liễu Diệc dần dần từ trạng thái mơ mơ màng màng hoàn toàn tỉnh dậy, y nghe vậy chỉ đành nhận mệnh thở dài: “Hôm nay là cháo gì?”
Thích Phong chỉnh lại quần áo xong lại kéo Liễu Diệc qua một bên rửa tay, ngoài miệng đáp: “Cháo gà gạo thơm*.”
Liễu Diệc ngoan ngoãn phối hợp với động tác của Thích Phong, cảm thán “cuối cùng có chút thịt”, y cố ý làm ra bộ dáng bị cắt xén khổ cực, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.
Ăn cơm xong, Thích Phong lại cùng Truy Vân đến thư phòng bàn chuyện gì đó, Liễu Diệc thì tự nhảy lên nóc nhà, chẳng màng tuyết đọng vẫn chưa tan hết y vẫn đĩnh đạc nằm lên trên, một chân vắt chéo, trong miệng ngậm cọng cỏ mà y tiện tay ngắt xuống, lẳng lặng cảm thụ màn đêm vô tận.
Mấy ngày nay Thích Phong thi thoảng sẽ bàn với Truy Vân chút chuyện gì đó, thường đều là lúc sau bữa tối. Tuy Thích Phong tỏ vẻ rằng y không cần phải tránh đi, có thể tham dự, nhưng mà Liễu Diệc vẫn lựa chọn tránh đi chỗ khác.
Thích Phong đẩy cửa ra thì lập tức phát hiện Liễu Diệc đang nằm vắt vẻo trên nóc nhà, hắn nhíu mày một cái rồi cũng phi thân lên, không nói hai lời đã kéo Liễu Diệc đứng dậy rồi ôm y xuống, Liễu Diệc mãi mới phục hồi tinh thần, còn một bộ lưu manh huýt sáo với Thích Phong, thản nhiên mở miệng nói: “Khinh công của vương gia thật lợi hại, tại hạ bái phục!”
Thích Phong đối với giọng điệu này của Liễu Diệc đã tập mãi thành quen, nhẹ nhàng phủi đi tuyết đọng dính trên lưng Liễu Diệc, trầm giọng nói: “Cảm mạo của ngươi còn chưa khỏi hẳn, trên nóc nhà vẫn còn tuyết đọng lại, chỉ sợ sẽ càng khiến bệnh tình nặng thêm, ngươi đừng chạy lung tung nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đã đọc ε==(づ′▽`)づ