Tuyết rơi tán loạn dày đặc cả một vùng trời, cuồng phong không kiêng nể gì thổi ngang qua con phố dài, rồi vô tình cuốn những cành khô tàn diệp kia lên.
Vị hiệp khách trẻ tuổi ngựa quen đường cũ trèo qua bức tường để vào viện tử, một thân thanh y thuận lợi tiến vào. Sau khi hôn mê mất mấy ngày, tinh thần có hơi đình trệ, lại cảm thấy vương phủ dường như có vẻ yên tĩnh hơn ngày thường, trong lòng càng thêm lo lắng, vì vậy không khỏi nện bước nhanh hơn.
Bước đến khoảng sân quen thuộc, nhưng hiệp khách lại không nhìn thấy gã sai vặt ngày thường hay la lối om sòm nọ đâu, mà chỉ nhìn thấy lão quản gia Phúc bá đang dọn dẹp trước viện.
Phúc bá nhìn thấy y, từ từ đứng thẳng dậy, để chổi sang một bên, rồi đi đến bên cạnh y: “Liễu công tử, sao bây giờ công tử lại tới đây?”
Liễu Diệc cảm nhận được sự khác thường của vương phủ, trong lòng lo lắng, bèn mở miệng dò hỏi: “Phúc bá, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt vốn đang cười vui vẻ của Phúc bá giờ đây lại thoáng hiện vẻ suy sụp, lão thở dài liên tục rồi nói: “Vương gia và thế tử đã không còn… Chỉ một đạo thánh chỉ ban xuống, nhị công tử đã được triệu gọi nhập kinh mất rồi… Vương phủ đã không còn nữa. Nhị công tử thương tiếc cho đám lão nô chúng tôi, không muốn chúng tôi lặn lội đường xa, vào kinh chịu tội, nên đã phân phát lại hơn nửa hạ nhân. Bây giờ cũng đã rời đi được hai ngày rồi, lão nô cũng sắp trở về nhà, lần này vốn là đến nhìn vương phủ lần cuối, e rằng vương phủ không bao lâu nữa cũng sẽ bị niêm phong.”
Trái tim Liễu Diệc chùng xuống, những lời đồn đoán mà y nghe được dọc đường hóa ra đều là sự thật, nhưng y không thể không tin mấy điều nhảm nhí đó: Tây Nam vương phủ không còn nữa, mà người kia, đã thực sự rời đi rồi…
Liễu Diệc ngơ ngác hoảng hốt lần nữa bước vào căn phòng vô cùng quen thuộc kia, nhưng trong phòng đã không còn thân ảnh ngồi viết chữ bên thư án, cũng không còn ai trêu chọc hỏi y: “Liễu đại hiệp hôm nay lại trèo tường đấy à?”
Rốt cuộc… không còn nữa…
“Công tử gần đây gầy quá, nhất định phải ráng ăn nhiều hơn, vương gia và thế tử chắc chắn cũng hy vọng ngài phải chăm sóc chính mình thật tốt.” Truy Vân tận mắt nhìn thấy từ khi vương phủ xảy ra chuyện tới nay, công tử ngày một gầy gò ốm yếu hơn, lời nói cùng ngày một ít đi, thật sự rất lo lắng.
Liễu Diệc thất hồn lạc phách rời khỏi vương phủ, không biết là do đã hôn mê quá lâu hay là do chịu đả kích quá lớn, y dường như mơ hồ không rõ hôm nay là ngày nào, tựa như vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, nhưng cho dù y cố vùng vẫy như thế nào cũng không thể tỉnh lại.
…
Y lang thang vô định trên phố, có lẽ vì trận gió tuyết hiếm thấy này, nên ngoài đường đã không còn nghe thấy tiếng ai rao bán, hàng quán đều đóng chặt cửa, náo nhiệt xưa nay cũng không thấy đâu, Liễu Diệc cũng chỉ còn cô đơn một mình, thanh y đơn bạc lần bước trong gió tuyết, tuyết rơi phủ kín vai và tóc của Liễu Diệc, cái lạnh buốt thấu xương khiến y khẽ rùng mình…
Cha và huynh trưởng dường như đã liệu trước sự tình, trước khi đi còn dặn dò hắn rất nhiều điều… Thánh tâm khó lường, cái gai Tây Nam Vương này sớm muộn cũng bị trừ, đến bây giờ cũng coi như hắn đã giữ được danh trung liệt. Còn nhân tố cuối cùng là hắn đây, cũng chỉ cần buộc dưới mi mắt dăm ba năm năm, thì còn có thể tạo ra phong ba gì?
Quay lại khách điếm, một gã tiểu nhị thấy y bước vào bèn vội vàng nghênh tiếp: “Vị công tử này, may mà ngài đã về rồi! Vừa rồi ngài đi vội vàng quá, tôi có gọi với theo nhưng không thấy ngài dừng lại!” Nói rồi gã đưa cho y một cái bọc nhỏ: “Cái này là do Thích công tử phái người đưa tới đây, nói rằng chờ ngài tỉnh lại phải giao ngay cho ngài.”
Liễu Diệc tuy bộ dáng rất phong nhã, nhưng y một chút cầm kỳ thi họa cũng chẳng rành, rõ là một hiệp khách lang bạt “đầu óc đơn giản”, biết thêm đôi chút gì đó về mấy cái đao kiếm công phu mà thôi. Mỗi ngày nhìn Thích Phong hết vẽ tranh lại đọc sách, không thì đánh đàn chơi cờ… Y cũng tự tìm cái gì đó để tiêu khiển – đó là khắc gỗ.
Liễu Diệc vốn còn đang ngẩn ngơ, nhưng vừa nghe được “Thích công tử” thì lập tức hoàn hồn, túm lấy gã tiểu nhị vội hỏi: “Hắn còn nói gì không?”
“Năm ngày…” Liễu Diệc, ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi liệu có khỏe không? Ngươi sẽ hận ta sao? Liễu Diệc…
Tiểu nhị nhìn thấy y thay đổi sắc mặt, trong lòng có chút lo sợ: “Không có! Chỉ nói tiểu nhân nhất định phải tự tay giao cho ngài thôi…”
Nội dung không có gì đáng ngạc nhiên: “Đường đi gian khó, kinh đô quỷ quyệt, tương lai bất định, cùng lệnh vua khó cãi. Vây giam một người là đủ, vọng quân một đời yên vui, đừng nhớ.”
Liễu Diệc buông tiểu nhị ra, nói cảm ơn rồi siết chặt bọc nhỏ trong tay, y thẫn thờ lên lầu trở về phòng.
Khoé miệng y treo lên một tia cười khổ, Liễu Diệc ôm lấy người gỗ nhỏ bé kia vào lồng ngực, mở phong thư ra, đập vào mắt là nét chữ quen thuộc, thanh cao tao nhã, mà hữu lực, giống hệt con người của hắn.
Sau khi vào cửa, tâm tình hoảng hốt của y dần dần bình tĩnh lại, trong lòng Liễu Diệc đột nhiên cảm thấy có chút hụt hẫng, đây vốn là loại cảm xúc hiếm khi xuất hiện trên người y, hôm nay quả thật y có hơi mất khống chế
Y chầm chậm mở bọc vải ra, bên trong là một phong thư và một … người gỗ nhỏ. Trong chớp mắt nhìn thấy người gỗ, Liễu Diệc đột nhiên muốn cười — tức giận mà cười.
Liễu Diệc vốn còn đang ngẩn ngơ, nhưng vừa nghe được “Thích công tử” thì lập tức hoàn hồn, túm lấy gã tiểu nhị vội hỏi: “Hắn còn nói gì không?”
Nhớ lại khi ấy vẫn đang là mùa hè, đoạn thời gian đó trời rất nóng, ngày nào y cũng làm ổ ở chỗ Thích Phong, mỗi khi bị truy hỏi thì y đều lấy cớ là do trời quá nóng, rằng trong vương phủ lại mát mẻ nên y không muốn về, cũng chẳng biết là Thích Phong có tin hay không, dù sao thì hắn cũng không đuổi y
Thích Phong mỗi ngày lại muốn xác định lại một lần, tựa như đang chờ đợi điều gì, cũng lại như không chờ gì cả.
Liễu Diệc tuy bộ dáng rất phong nhã, nhưng y một chút cầm kỳ thi họa cũng chẳng rành, rõ là một hiệp khách lang bạt “đầu óc đơn giản”, biết thêm đôi chút gì đó về mấy cái đao kiếm công phu mà thôi. Mỗi ngày nhìn Thích Phong hết vẽ tranh lại đọc sách, không thì đánh đàn chơi cờ… Y cũng tự tìm cái gì đó để tiêu khiển – đó là khắc gỗ.
Ngón nghề này là học được từ một người bạn cũ mà y kết giao trước kia, người bạn cũ đó cũng khen y có thiên phú, quả vậy, y thật đúng là học được ra ngô ra khoai.
Ngón nghề này là học được từ một người bạn cũ mà y kết giao trước kia, người bạn cũ đó cũng khen y có thiên phú, quả vậy, y thật đúng là học được ra ngô ra khoai.
Suốt mấy ngày đó, Liễu Diệc ngồi bên cạnh Thích Phong khắc gỗ, y khắc hai người gỗ nhỏ – một là Thích Phong đang đánh đàn và cái còn lại là y đang múa kiếm. Y chạy đến khoe với Thích Phong, nhân tiện tặng cho hắn người gỗ nhỏ của mình, y còn được tặng lại bức họa của Thích Phong – là vẽ y đang chợp mắt bên gốc cây liễu.
Nhớ lại khi ấy vẫn đang là mùa hè, đoạn thời gian đó trời rất nóng, ngày nào y cũng làm ổ ở chỗ Thích Phong, mỗi khi bị truy hỏi thì y đều lấy cớ là do trời quá nóng, rằng trong vương phủ lại mát mẻ nên y không muốn về, cũng chẳng biết là Thích Phong có tin hay không, dù sao thì hắn cũng không đuổi y
Khi ấy, y đã rất hạnh phúc, còn tự cho rằng đây là trao đổi tín vật định ước…
Y lang thang vô định trên phố, có lẽ vì trận gió tuyết hiếm thấy này, nên ngoài đường đã không còn nghe thấy tiếng ai rao bán, hàng quán đều đóng chặt cửa, náo nhiệt xưa nay cũng không thấy đâu, Liễu Diệc cũng chỉ còn cô đơn một mình, thanh y đơn bạc lần bước trong gió tuyết, tuyết rơi phủ kín vai và tóc của Liễu Diệc, cái lạnh buốt thấu xương khiến y khẽ rùng mình…
Nhưng bây giờ, Thích Phong đã đưa người gỗ này lại cho y… Đây là muốn trả hàng sao? Hạ dược y rồi một mình thượng kinh, sao hắn lại có thể làm như vậy?
Nhưng bây giờ, Thích Phong đã đưa người gỗ này lại cho y… Đây là muốn trả hàng sao? Hạ dược y rồi một mình thượng kinh, sao hắn lại có thể làm như vậy?
Khoé miệng y treo lên một tia cười khổ, Liễu Diệc ôm lấy người gỗ nhỏ bé kia vào lồng ngực, mở phong thư ra, đập vào mắt là nét chữ quen thuộc, thanh cao tao nhã, mà hữu lực, giống hệt con người của hắn.
Nội dung không có gì đáng ngạc nhiên: “Đường đi gian khó, kinh đô quỷ quyệt, tương lai bất định, cùng lệnh vua khó cãi. Vây giam một người là đủ, vọng quân một đời yên vui, đừng nhớ.”
Tiểu nhị nhìn thấy y thay đổi sắc mặt, trong lòng có chút lo sợ: “Không có! Chỉ nói tiểu nhân nhất định phải tự tay giao cho ngài thôi…”
…
Liễu Diệc thất hồn lạc phách rời khỏi vương phủ, không biết là do đã hôn mê quá lâu hay là do chịu đả kích quá lớn, y dường như mơ hồ không rõ hôm nay là ngày nào, tựa như vẫn còn đang chìm trong giấc mộng, nhưng cho dù y cố vùng vẫy như thế nào cũng không thể tỉnh lại.
Trên quan đạo uốn lượn, một đội xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, trong xe là một nam tử đang ngồi ngay ngắn, thân mặc Hoa phục, gầy gò đến khó tin, hắn hơi cau mày, lộ vẻ mệt mỏi.
Giữa trưa, xe ngựa ngừng lại ở khách điếm ven đường, người trong xe kéo rèm xuống, rồi được gã sai vặt bên người dẫn vào nhã gian trên lầu hai.
Giữa trưa, xe ngựa ngừng lại ở khách điếm ven đường, người trong xe kéo rèm xuống, rồi được gã sai vặt bên người dẫn vào nhã gian trên lầu hai.
Trên quan đạo uốn lượn, một đội xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước, trong xe là một nam tử đang ngồi ngay ngắn, thân mặc Hoa phục, gầy gò đến khó tin, hắn hơi cau mày, lộ vẻ mệt mỏi.
“Công tử gần đây gầy quá, nhất định phải ráng ăn nhiều hơn, vương gia và thế tử chắc chắn cũng hy vọng ngài phải chăm sóc chính mình thật tốt.” Truy Vân tận mắt nhìn thấy từ khi vương phủ xảy ra chuyện tới nay, công tử ngày một gầy gò ốm yếu hơn, lời nói cùng ngày một ít đi, thật sự rất lo lắng.
Suốt mấy ngày đó, Liễu Diệc ngồi bên cạnh Thích Phong khắc gỗ, y khắc hai người gỗ nhỏ – một là Thích Phong đang đánh đàn và cái còn lại là y đang múa kiếm. Y chạy đến khoe với Thích Phong, nhân tiện tặng cho hắn người gỗ nhỏ của mình, y còn được tặng lại bức họa của Thích Phong – là vẽ y đang chợp mắt bên gốc cây liễu.
Vương phủ đột nhiên đại biến, mọi thứ đến quá nhanh, gánh nặng đều dồn hết lên vai của công tử. Cùng cha anh thiên nhân vĩnh cách, quân quyền của vương phủ thì bị tích thu, lấy sức của một mình công tử quả là khó xoay chuyển trời đất, chỉ đành tuần theo thánh lệnh mà thượng kinh.
Nhưng sau khi nghe tin, công tử chỉ giam mình trong phòng một ngày, đến hôm sau mới chịu ra khỏi phòng, rồi lại bình tĩnh xử lý mọi sự vụ trong phủ, bao nỗi đau xót đều nén trong lòng, khiến người khác không thể dò xét ra chút tâm tư nào. Một công tử vô tư vô lo từ nhỏ, bỗng một ngày mất đi người thân, sao lại có thể vượt qua nhẹ nhàng như vậy? Nhưng đưa mắt nhìn khắp thiên hạ mà xem, bây giờ liệu công tử còn có thể khóc với ai đây…
“Truy Vân, chúng ta đi được mấy ngày rồi?” Câu hỏi này ngày nào công tử cũng hỏi một lần.
Liễu Diệc buông tiểu nhị ra, nói cảm ơn rồi siết chặt bọc nhỏ trong tay, y thẫn thờ lên lầu trở về phòng.
Truy Vân vội vàng đáp: “Đã năm ngày, khoảng hai ngày nữa sẽ đến kinh thành.”
“Năm ngày…” Liễu Diệc, ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi liệu có khỏe không? Ngươi sẽ hận ta sao? Liễu Diệc…
Vương phủ đột nhiên đại biến, mọi thứ đến quá nhanh, gánh nặng đều dồn hết lên vai của công tử. Cùng cha anh thiên nhân vĩnh cách, quân quyền của vương phủ thì bị tích thu, lấy sức của một mình công tử quả là khó xoay chuyển trời đất, chỉ đành tuần theo thánh lệnh mà thượng kinh.
Thích Phong mỗi ngày lại muốn xác định lại một lần, tựa như đang chờ đợi điều gì, cũng lại như không chờ gì cả.
Cha và huynh trưởng dường như đã liệu trước sự tình, trước khi đi còn dặn dò hắn rất nhiều điều… Thánh tâm khó lường, cái gai Tây Nam Vương này sớm muộn cũng bị trừ, đến bây giờ cũng coi như hắn đã giữ được danh trung liệt. Còn nhân tố cuối cùng là hắn đây, cũng chỉ cần buộc dưới mi mắt dăm ba năm năm, thì còn có thể tạo ra phong ba gì?
Tác giả có điều muốn nói: Cảm ơn đã đọc (* ^ ▽ ^ *)
Miao: Khóc một dòng sông, hong nghĩ là edit truyện cổ đại khó đến dị, có sai sót thì mong mọi người góp ý, may là đoản, nốt bộ này em xin chừa:<
Mà tâm sự một xíu, em mê art bộ Nhân ngư rơi xuống quá, mà kiếm truyện chữ chưa ai làm, có một bạn làm đến chương 10 rồi mà không biết drop hay chỉ tạm ngưng. Em mê quá, có nên làm không nhỉ mọi người. Còn 2 bộ chưa xong, tôi khốn nạn quá
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT