“Thích Phong, ngươi… là vì ta sao?”
“Ta là vì chính mình.”
“Những lời đồn đó……”
“Là ta kêu Truy Vân truyền ra ngoài.”
Sau khi Thích Phong từ trong cung trở về, lập tức kể đại khái cho Liễu Diệc nghe những sắp xếp của hắn trong thời gian qua. Liễu Diệc vẫn luôn cúi đầu không nói, chỉ vừa mới thốt ra được hai câu.
Thích Phong không nghĩ tới người thấy đại sự không chớp mắt như Liễu Diệc lại phản ứng lớn như vậy.
Thích Phong nắm lấy bàn tay của Liễu Diệc, tựa như trấn an mà nắn nắn tay y.
Thích Phong không biết rằng Liễu Diệc vốn không ôm ý nghĩ sẽ được chết già bên người hắn, càng không nghĩ đến Thích Phong sẽ vì tương lai của bọn họ mà cam nguyện buông tay tất cả, kể cả thanh danh trung liệt của vương phủ.
“Liễu Diệc, ta cũng chỉ là một tục nhân ích kỷ mà thôi…”
“Ta vốn tưởng rằng……”
“Tưởng rằng cái gì?”
“Tưởng rằng ta chỉ là một khách vãng lai ngang qua cuộc đời của ngươi mà thôi, ngươi chung quy cũng sẽ cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn, đó mới là thứ ngươi nên có.”
Nhưng bây giờ, Thích Phong đã đưa người gỗ này lại cho y… Đây là muốn trả hàng sao? Hạ dược y rồi một mình thượng kinh, sao hắn lại có thể làm như vậy?
Thích Phong ngẩn người, lập tức hiểu ra mấu chốt ở đâu. Hắn đi qua xoay vai Liễu Diệc lại: “Liễu Diệc, cho dù ngươi không đuổi đến kinh thành thì ta cũng sẽ không cưới người khác. Huống chi bây giờ ngươi đang sống sờ sờ bên cạnh ta? Ngươi nói ta nên buông tay người thế nào?”
Liễu Diệc nghe ra giọng điệu đầy nỗi tức giận của Thích Phong, y hơi hốt hoảng ngẩng đầu lên, há miệng thở dốc nhưng lại không thốt ra lời nào.
Thích Phong bất đắc dĩ thở dài, tiến lên ôm cái người còn đang không biết làm sao kia: “Ta sẽ không rời bỏ ngươi…”
Cha và huynh trưởng dường như đã liệu trước sự tình, trước khi đi còn dặn dò hắn rất nhiều điều… Thánh tâm khó lường, cái gai Tây Nam Vương này sớm muộn cũng bị trừ, đến bây giờ cũng coi như hắn đã giữ được danh trung liệt. Còn nhân tố cuối cùng là hắn đây, cũng chỉ cần buộc dưới mi mắt dăm ba năm năm, thì còn có thể tạo ra phong ba gì?
Liễu Diệc nghe vậy thân mình chấn động, nhẹ nhàng giơ tay ôm lấy eo của Thích Phong: “Ta cũng vậy…”
Thích Phong siết chặt cánh tay, hôn hôn lên chóp đầu Liễu Diệc rồi thấp giọng nói: “Đêm nay… muốn không?”
Liễu Diệc tuy bộ dáng rất phong nhã, nhưng y một chút cầm kỳ thi họa cũng chẳng rành, rõ là một hiệp khách lang bạt “đầu óc đơn giản”, biết thêm đôi chút gì đó về mấy cái đao kiếm công phu mà thôi. Mỗi ngày nhìn Thích Phong hết vẽ tranh lại đọc sách, không thì đánh đàn chơi cờ… Y cũng tự tìm cái gì đó để tiêu khiển – đó là khắc gỗ.
Liễu Diệc ngây người một lát, mãi một lúc lâu mới kịp phản ứng, mặt hơi hơi ửng đỏ, ghé vào lồng ngực Thích Phong gật gật đầu.
Bất tri bất giác, đêm giao thừa lặng lẽ trôi qua, lại một năm mới tới.
Tổng đàn của Bại Nguyệt giáo —
“Năm ngày…” Liễu Diệc, ngươi tỉnh rồi sao? Ngươi liệu có khỏe không? Ngươi sẽ hận ta sao? Liễu Diệc…
“Diệc nhi cũng thật tinh mắt, vậy nên y sẽ rời khỏi kinh thành?”
“Hồi giáo chủ, bọn họ đã quyết như vậy.”
“Thật không ngờ tới…”
“Giáo chủ, dược mà chúng ta đã hạ nên xử lý thế nào?”
“Cái này sao, đã đến giai đoạn nào rồi?”
“Hồi giáo chủ, thích ngủ.”
“Ôi, ngươi đừng một tiếng giáo chủ hai tiếng giáo chủ, nói bao lần rồi… Còn giải dược, lặng lẽ bỏ vào lư hương trong phòng của Diệc nhi để đốt một đêm là được.”
Nội dung không có gì đáng ngạc nhiên: “Đường đi gian khó, kinh đô quỷ quyệt, tương lai bất định, cùng lệnh vua khó cãi. Vây giam một người là đủ, vọng quân một đời yên vui, đừng nhớ.”
“Vâng, giáo chủ.”
“…”
Vương phủ ——
Liễu Diệc vốn còn đang ngẩn ngơ, nhưng vừa nghe được “Thích công tử” thì lập tức hoàn hồn, túm lấy gã tiểu nhị vội hỏi: “Hắn còn nói gì không?”
“Thích Phong, chúng ta hiện tại đã có thể đi sao?”
Hai người tối qua một đêm không ngủ, hôm nay lại ngủ cùng nhau cả ngày, vừa mới tỉnh dậy thì Liễu Diệc đã gấp không chờ nổi mà muốn chứng thực lại lần nữa với Thích Phong.
“Ừm.” Thích Phong vẫn nhắm hai mắt kéo chăn lại cho Liễu Diệc.
“Hoàng đế thật sự bỏ qua cho ngươi sao?”
“Ừm.”
Thích Phong mỗi ngày lại muốn xác định lại một lần, tựa như đang chờ đợi điều gì, cũng lại như không chờ gì cả.
“Vậy chúng ta sẽ đi nơi nào?”
“Đi đến nơi mà ngươi muốn đi.”
Liễu Diệc vui vẻ làm ổ trong chăn, sung sướng và chờ mong đã làm tiêu tán nỗi bất an trong lòng y.
Hoàng cung ——
“Bình Vương này…”
Trên gương mặt nghiêm nghị của hoàng đế ẩn ẩn một mạt ý cười khó phát hiện.
Sở cầu của mỗi người suy cho cùng đều không giống nhau.
Mấy ngày gần đây, Liễu Diệc dần dần không thích ngủ nữa, mỗi ngày cứ vây quanh Thích Phong nói nơi này thế nào nơi kia thế nọ, nơi đó rất tốt rất tốt, còn Thích Phong cũng nghiên túc ngồi nghe, còn lệnh cho Truy Vân tới tính toán, ghi nhớ mấy địa danh trong hành trình.
…
“Mai Châu, Liễu Diệc ca ca thật sự không trở lại nữa sao?”
Nhớ lại khi ấy vẫn đang là mùa hè, đoạn thời gian đó trời rất nóng, ngày nào y cũng làm ổ ở chỗ Thích Phong, mỗi khi bị truy hỏi thì y đều lấy cớ là do trời quá nóng, rằng trong vương phủ lại mát mẻ nên y không muốn về, cũng chẳng biết là Thích Phong có tin hay không, dù sao thì hắn cũng không đuổi y
Đứa trẻ ngày xưa nay đã trưởng thành, cũng không còn gọi “cha” nữa.
“Y vốn không muốn quản chuyện trong các, bây giờ lại giao lại cho ta nên tất nhiên sẽ không muốn trở về. Còn nữa hiện tại y cũng không phải độc lai độc vãng nữa, ta chỉ cần âm thầm giúp đỡ y vài thứ thôi.”
“Đúng vậy, bọn họ một người cõng cầm, một người dựa kiếm, giang hồ to lớn, chỉ sợ không đi hết thiên hạ mới không uổng phí.”
“Hâm mộ à?”
“Không, ta có ngươi là tốt rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm tạ đã đọc (*^▽^*)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT