Truy Vân đã canh ở trước cửa phòng từ sớm, trong lòng nghi hoặc: Hôm nay đã muộn rồi mà công tử vẫn chưa dậy nữa.

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra, Truy Vân ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy người bước ra thì kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống: “Liễu, Liễu …” Liễu Diệc vội vàng che miệng Truy Vân lại, rồi khẽ đưa ngón tay ra hiệu im lặng, lúc này y mới buông Truy Vân ra, xoay người chầm chậm khép cửa phòng lại, đoạn túm lấy Truy Vân đi ra xa một chút rồi mới mở miệng nói: “Công tử nhà ngươi còn đang ngủ, đừng đánh thức hắn.”

Truy Vân vẫn còn chưa hồi thần: Đây không phải là kinh thành sao? Đâu có phải là Tây Nam đâu? Không phải Liễu đại hiệp ghét kinh thành nhất sao?… Này, không đúng, sao y lại đi ra từ phòng của công tử? Rốt cuộc y đã vào từ lúc nào?

Liễu Diệc thấy gia hỏa này vẫn cứ ngốc ngốc không nói tiếng nào, nên y tính mặc kệ rồi liền muốn trèo tường ra ngoài, nhưng còn chưa kịp trèo tới đầu tường đã bị Truy Vân níu chặt lại, đến giờ gia hỏa này mới tỉnh táo: “Liễu đại nhân xin dừng bước!”

Liễu Diệc quay đầu nhìn Truy Vân đang níu lấy mình, khẽ phất tay áo muốn thoát khỏi tay Truy Vân, mi mắt cong cong cười gian nói: “Tiểu Truy Vân, ta biết người có nhiều nghi vấn, nhưng mà giờ gia gia còn có chuyện rất quan trọng phải làm, đợi ta trở lại sẽ từ từ đàm đạo với ngươi được chứ?” Vừa dứt lời thì phi thân chạy mất hút.

Truy Vân: “Viện tử của ngài xưa nay không có người nào dám tự ý ra vào, sáng nay lúc Liễu đại hiệp đi ra thì ta đang canh ngoài cửa, nên hẳn là sẽ không ai thấy Liễu đại hiệp.”

Truy Vân khẽ nhếch miệng nhìn khoảng sân trống trải không một bóng người, chợt cảm thấy có hơi sững sờ…

Trước đó Thích Phong bị mất ngủ mấy ngày liền, một thoáng tâm thần buông lỏng bèn phá lệ ngủ đến giữa trưa mới từ từ tỉnh dậy, hắn nhập nhòe mở mắt, chờ một lúc mới thích ứng được ánh sáng từ ngoài chiếu vào, kí ức đêm qua dần hiện về, hắn choàng ngồi dậy. Thích Phong nhìn quanh phòng ngủ, trong lòng hoang mang nghĩ: Là mơ sao?

Lần thượng kinh này, Thích Phong đã phân phát hơn phân nửa tôi tớ trong phủ, chỉ còn một mình Truy Vân là người thân cận bên cạnh…

Hắn vén chăn bông lên chuẩn bị rời giường thì có thứ gì đó rơi ra, Thích Phong cúi người nhặt lên: Là người gỗ nhỏ hắn trả Liễu Diệc… không phải mơ…

Truy Vân khẽ nhếch miệng nhìn khoảng sân trống trải không một bóng người, chợt cảm thấy có hơi sững sờ…

Thích Phong đơn giản tự sửa sang lại bản thân một chút rồi gọi Truy Vân, Truy Vân nghe thấy tiếng gọi bèn vội bước vào. Thích Phong hỏi: “Có thấy Liễu Diệc không?” Truy Vân lập tức trả lời: “Sáng nay có thấy, Liễu đại hiệp sau khi đi từ phòng công tử ra thì lập tức trèo tường ra ngoài, nói là có chuyện quan trọng cần làm.”

Thích Phong bình tĩnh gật đầu, nhưng mày hơi nhíu lại: Liễu Diệc còn có bằng hữu ở kinh thành sao? Nhưng mà người như y… thì cũng không có gì kỳ quái… Thích Phong lại trầm ngâm một lát, rồi dò hỏi Truy Vân: “Trong phủ còn có ai nhìn thấy y không?”

Thích Phong bình tĩnh gật đầu, nhưng mày hơi nhíu lại: Liễu Diệc còn có bằng hữu ở kinh thành sao? Nhưng mà người như y… thì cũng không có gì kỳ quái… Thích Phong lại trầm ngâm một lát, rồi dò hỏi Truy Vân: “Trong phủ còn có ai nhìn thấy y không?”

Thích Phong: “Chắc cũng không sao đâu, y là leo tường ra vào, đoán chừng là cũng chẳng ai nhìn thấy. Xung quanh có gián điệp không?”

Truy Vân: “Viện tử của ngài xưa nay không có người nào dám tự ý ra vào, sáng nay lúc Liễu đại hiệp đi ra thì ta đang canh ngoài cửa, nên hẳn là sẽ không ai thấy Liễu đại hiệp.”

Thích Phong: “Chắc cũng không sao đâu, y là leo tường ra vào, đoán chừng là cũng chẳng ai nhìn thấy. Xung quanh có gián điệp không?”

Thích Phong cười nhạt, rồi tự giễu nói: “Ồ? Coi bộ rất yên tâm về ta đó chứ? Chỉ phái vài hạ nhân giám thị, ngay cả mật thám cũng chẳng thèm dùng, quả là đỡ việc.”

Truy Vân: “Ngoại trừ những hạ nhân được đưa tới thì chưa phát hiện gián điệp nào.”

Thích Phong lẩm bẩm: “Sống theo ý mình sao…” Hắn tiến lên nâng Truy Vân dậy: “Ngươi không cần nói những lời này, ta đều đã hiểu, chúng ta cùng nhau lớn lên, cảm tình giữa chúng ta không thể so với chủ tớ tầm thường, đừng hở chút là quỳ. Thiên phú học võ của ngươi rất cao, ngươi vốn nên có một tiền đồ xán lạn, nhưng giờ lại thiệt thòi cho ngươi phải theo ta bị vây khốn nơi này…”

Thích Phong cười nhạt, rồi tự giễu nói: “Ồ? Coi bộ rất yên tâm về ta đó chứ? Chỉ phái vài hạ nhân giám thị, ngay cả mật thám cũng chẳng thèm dùng, quả là đỡ việc.”

Thích Phong đơn giản tự sửa sang lại bản thân một chút rồi gọi Truy Vân, Truy Vân nghe thấy tiếng gọi bèn vội bước vào. Thích Phong hỏi: “Có thấy Liễu Diệc không?” Truy Vân lập tức trả lời: “Sáng nay có thấy, Liễu đại hiệp sau khi đi từ phòng công tử ra thì lập tức trèo tường ra ngoài, nói là có chuyện quan trọng cần làm.”

Truy Vân lùi về sau một bước, quỳ một gối xuống đất, hai mắt đỏ quạnh nhìn Thích Phong: “Có hay không cũng không quan trọng, bất kể thế nào, thuộc hạ cũng sẽ bảo vệ công tử chu toàn. Thuộc hạ không có tài cán gì xuất sắc, chỉ có một lòng trung thành này, xin công tử hãy cứ làm theo ý mình! Những chuyện khác thuộc hạ sẽ phân ưu giúp ngài, ngài không cần phải lo lắng vì những chuyện nhỏ nhặt này.”

Truy Vân vội ngắt lời: “Sao công tử lại nói những lời này? Thuộc hạ nhận ơn thu lưu và dưỡng dục của ngài và vương phủ nên đã sớm quyết tâm dùng cả đời này để bảo hộ ngài chu toàn, tuy tự do tự tại phiêu bạt giang hồ rất tốt nhưng mà Truy Vân chỉ nguyện đi theo bên ngài, Truy Vân đã thề cả đời này sẽ sống chết bảo toàn an nguy của ngài!”

Thích Phong lẩm bẩm: “Sống theo ý mình sao…” Hắn tiến lên nâng Truy Vân dậy: “Ngươi không cần nói những lời này, ta đều đã hiểu, chúng ta cùng nhau lớn lên, cảm tình giữa chúng ta không thể so với chủ tớ tầm thường, đừng hở chút là quỳ. Thiên phú học võ của ngươi rất cao, ngươi vốn nên có một tiền đồ xán lạn, nhưng giờ lại thiệt thòi cho ngươi phải theo ta bị vây khốn nơi này…”

Truy Vân vội ngắt lời: “Sao công tử lại nói những lời này? Thuộc hạ nhận ơn thu lưu và dưỡng dục của ngài và vương phủ nên đã sớm quyết tâm dùng cả đời này để bảo hộ ngài chu toàn, tuy tự do tự tại phiêu bạt giang hồ rất tốt nhưng mà Truy Vân chỉ nguyện đi theo bên ngài, Truy Vân đã thề cả đời này sẽ sống chết bảo toàn an nguy của ngài!”

Truy Vân: “Ngoại trừ những hạ nhân được đưa tới thì chưa phát hiện gián điệp nào.”

Trong lòng Thích Phong cảm hoài, Truy Vân là một cô nhi, lúc sắp đói chết thì được quản gia nhặt từ ngoài về, lúc đó Thích Phong mới tám tuổi, nhìn thấy đứa nhóc còn nhỏ hơn mình mặc bộ quần áo rách nát, đói đến mức co người lại, gầy gầy nho nhỏ, trong lòng thương tiếc nên đã thỉnh cầu cha cho đứa nhóc này ở lại. Vì thế, kế từ đó Truy Vân đã ở bên Thích Phong, còn tự xin theo luyện võ cùng ảnh vệ trong vương phủ, nhờ vậy nên đã trở thành ảnh vệ riêng của Thích Phong, bảo vệ cho sự an toàn của Thích Phong.

Lần thượng kinh này, Thích Phong đã phân phát hơn phân nửa tôi tớ trong phủ, chỉ còn một mình Truy Vân là người thân cận bên cạnh…

Trước đó Thích Phong bị mất ngủ mấy ngày liền, một thoáng tâm thần buông lỏng bèn phá lệ ngủ đến giữa trưa mới từ từ tỉnh dậy, hắn nhập nhòe mở mắt, chờ một lúc mới thích ứng được ánh sáng từ ngoài chiếu vào, kí ức đêm qua dần hiện về, hắn choàng ngồi dậy. Thích Phong nhìn quanh phòng ngủ, trong lòng hoang mang nghĩ: Là mơ sao?

Hắn vén chăn bông lên chuẩn bị rời giường thì có thứ gì đó rơi ra, Thích Phong cúi người nhặt lên: Là người gỗ nhỏ hắn trả Liễu Diệc… không phải mơ…
Tác giả có điều muốn nói: Cảm ơn đã đọc (* ^ ▽ ^ *)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play