Edit: Đậu

Căn hộ của Tần Húc, Tần Cao Dương và Tần Húc đang ngồi đối diện.

“Không nghĩ đến cậu còn có loại thủ đoạn này.” Tần Cao Dương cười như không cười, đưa ảnh thuốc với báo cáo mà ông già Lưu đưa cho hắn đẩy đến trước mặt Tần Húc.

Sau khi hắn nhìn thấy đồ thì cười, xem ra diễn xuất của hắn đạt hiệu quả cũng không tệ lắm. Nói thật thì hắn cũng không trông cậy vào việc có thể giấu được Tần Cao Dương, dù sao người này cũng khôn khéo hơn hắn nhiều.

Tần Cao Dương hùng hổ đến tìm hắn, thì hắn biết hôn nhân này hơn phân nửa là thất bại rồi.

Tần Cao Dương tiện tay đặt điếu xì gà trong tay xuống, “Mày chơi một vố như vậy, có biết sẽ mang đến bao nhiêu tổn thất cho Tần thị hay không! Tần Húc mày có đủ khả năng gánh vác không!”

“Rất tốt.” Ý cười của Tần Cao Dương trở nên lãnh đạm hơn, ánh mắt trở nên hẹp dài, “Trong khoảng thời gian này cậu cũng không cần ra khỏi cửa nữa.”

“Về phần Ôn Ngôn” Giọng của hắn ta trầm xuống vài quãng, “Cậu thật sự là bị nó bỏ bùa mê thuốc lúa hả? Tần Húc.”

Nói đến Ôn Ngôn, thần kinh mẫn cảm nhất của Tần Húc bị tác động.

“Em ấy đã bị anh đuổi đi, anh còn muốn thế nào?”

Tần Cao Dương lại cười với hắn nhưng không nói gì.

Hắn ta không nói lời nào, cái nụ cười nguy hiểm nghiền ngẫm kia mới càng khiến Tần Húc e ngại.

Tần Cao Dương đi rồi, vệ sĩ giám sát bên ngoài không những giảm mà còn tăng.

Hắn sẽ không ngây thơ cho rằng một mình mình sẽ đơn độc ra ngoài được, quay đầu lại liên lạc với trợ lý.

Tần Húc không thể ở chỗ này ngồi chờ chết, Tần Cao Dương sẽ không bỏ qua cho Ôn Ngôn, nụ cười vừa rồi của hắn ta chính là bằng chứng tốt nhất.

Đêm khuya.

Tần Húc gọi thức ăn hộp bên ngoài

Vệ sĩ ngăn cản nhân viên giao đồ ăn, bảo hắn đặt đồ xuống rồi đi chứ không được vào nhà. Tần Húc nghe động tĩnh thì mở cửa, vệ sĩ ngay lập tức cảnh giác với hắn. Dù sao thì nếu Tàn Húc mà chạy thì bọn họ cũng không được ăn quả ngọt.

“Đồ ăn của tôi.” Tần Húc nhận lấp hộp cơm trong tay nhân viên giao đồ ăn. Cũng không có biểu hiện khác thường gì, sau đó đóng cửa lại.

Nhân viên giao đồ ăn vừa đi chưa được mấy bước, Tần Húc lại đột nhiên mở cửa gọi cậu ta lại.

“Cậu quay lại!” Tần Húc tức giận, giọng nói cũng đặc biệt lớn.

Nhân viên giao đồ ăn lại mặt mày xám xịt chạy lại.

Tần Húc ném đồ ăn vừa được đưa đến tay xuống đất, nước sốt văng đầy đất, “Cậu đi đưa cơm kiểu ra, mà vương vãi hết cả ra! Có tin tôi khiếu nại cậu hay không!”

“Thật xin lỗi thật xin lỗi!” Cậu nhân viên liên tục xin lỗi, “Tôi vừa rồi chạy nhanh quá, không cẩn thận bị ngã.”

Tần Húc lại cố ý không tha cho cậu ta, “Anh vào đây cho tôi! Lau cho sạch! Lau không sạch thì tôi sẽ khiếu nại cậu!”

“Nhưng mà, nhưng mà tôi còn vội phải đi giao đơn hàng tiếp theo nếu không thì tôi bồi thường cho anh nhé” Nhân viên giao đồ ăn gấp đến mức đầu đổ đầy mồ hôi.

“Bồi thường? Ông đây cần mấy đồng tiền rách của cậu chắc!” Tần Húc y như hung thần ác sát, muốn cắn nuốt hết tất cả, “Cậu có lau được không hả?”

“Quên đi, tôi lười nói nhảm với cậu! Khiếu nại!”

“Đừng, đừng!” Nhân viên giao đồ ăn như là bị Tần Húc quát cho muốn khóc, “Tôi lau cho anh, anh đừng khiếu nại tôi, tôi xin anh đó.”

Nhân viên giao đồ ăn nhìn thoáng qua vệ sĩ hai bên, giống như đang cầu xin giúp đỡ. Vệ sĩ hơi gật đầu với cậu, cậu nhân viên lúc này mới hoảng loạn đi vào.

“Cây lau nhà ở trong vệ sinh!” Tần Húc quát to giọng, “Mẹ kiếp! Ăn một bữa cơm cũng không làm cho ông đây được yên!”

Tần Húc “Rầm!” một tiếng đóng sầm cửa, vẫn còn đang chửi người.

Mấy vệ sĩ bên ngoài xì xào bán tàn, biết Tần Húc gần đây không thoải mái. Cho nên tức giận đều trút hết lên đầu nhân viên giao đồ ăn.

Tầm khoảng mười phút sau, cửa nhà Tần Húc lại mở ra. Nhân viên bán hàng cúi đầu đi ra, bước chân uể oải dồn dập, hai ba bước chạy vọt vào thang máy.

Dưới tầng 1 của khu chung cư, trợ lý đã sớm đứng đây chờ đón Tần Húc. Cũng may trợ lý thông minh chọn một người có vóc dáng cũng hơi tựa tựa hắn đi giúp.

Tần Húc cởi mũ bảo hiểm của nhân viên, thở phào nhẹ nhõm, cũng xem như đã trốn ra được rồi. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi bãi đậu xe, và đi thẳng đến sân bay.

“Lúc trước tôi bảo cậu điều tra người kia như thế nào?” Tần Húc nhìn về phía ánh đèn đường đã lâu không thấy ở ngoài cửa sổ xe.

Gần đây trợ lý của Tần Húc cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn đang điều tra người mà hắn dặn dò, cũng may bây giờ có chút manh mối.

“Đã có tiến triển rồi.” Trợ lý trả lời.

Tần Húc dựa vào ghế, nhắm mắt nghe trợ lý nói.

“Người kia tên là Vu Cố, lúc trước vẫn luôn làm việc ở phòng maketing của Tần thị. Sau đó thì được Tần tổng coi trọng.”

“Có điều không được mấy tháng, Vu Cố biến mất, nghe nói là chạy trốn.”

Trợ lý nói đến đây thì dừng, ánh mắt đang nhắm nghiền của Tần Húc cũng hơi mở.

“Hai tháng trước, Tần tổng đi công tác ở Ma Cau. Lại một lần nữa mang được người về, vẫn luôn nuôi ở nhà riêng.”

Từ trước đến nay Tần Cao Dương luôn là một người tàn nhẫn, người kia chạy trốn cũng nằm trong dự đoán của Tần Húc. Có điều hắn ta bắt được người về chẳng những không trực tiếp phế bỏ, mà còn nuôi ở nhà riêng, Tần Húc cảm thấy có thể đào sâu được rất nhiều thứ từ trong đó.

Hơn nữa tình thế ngày hôm ấy, Tần Húc đoán mò nói không chừng có lẽ Vu Cố sẽ là điểm yếu của Tần Cao Dương.

Không nghĩ đến Tần Cao Dương mà cũng có điểm yếu.

“Cho người nhìn chằm chằm nhà riêng bên kia đi.”

Thành phố H.

Hôm nay Ôn Ngôn làm ca đêm, từ 9 giờ tối đến 7 giờ sáng ngày hôm sau.

Lúc đó trời bên ngoài mưa to, trong cửa hàng không có khách. Ngược lại Ôn Ngôn có thể len lén ngồi nghỉ ngơi trên ghế phút chốc.

Ôn Ngôn mang thai còn chưa đến 2 tháng, bụng vẫn chưa lộ. Nhưng cậu vẫn theo bản năng đặt tay lên trên bụng của mình, như vậy thì mới có cảm giác an toàn.

Cậu nghe bên ngoài tiếng mưa rơi đập vang lộp bộp, trong lòng bỗng dưng cảm thấy rầu rĩ không vui.

Trong khoảng thời gian gần đây, Ôn Ngôn không dám lên mạng, không dám đọc tin tức. Sợ đọc phải tin tức nào về hắn, đặc biệt là chuyện hắn muốn kết hôn.

Cậu không thể giống như người ngoài cuộc húc phúc cho Tần Húc, bởi vì trong lòng cậu cảm thấy mình rất ích kỉ. Rõ ràng đã rời khỏi hắn, nhưng lại vẫn muốn chiếm hữu hắn.

Ôn Ngôn không thích mình như vậy, nhưng cậu không có biện pháp thay đổi, cũng không có biện pháp khống chế nội tâm mong muốn.

Đêm khuya, mưa bên ngoài càng lúc càng to, trong người Ôn Ngôn hiện lên cảm giác lạnh lẽo. không biết có phải là bởi vì mang thai hay không, bây giờ cậu luôn sợ lạnh, thỉnh thoảng còn mệt mỏi nữa.

Ôn Ngôn cầm lấy áo khoác ở một bên mặc vàp, rụt người lại muốn sưởi ấm cho mình. Cúi đầu buồn ngủ, có một người khách vào hàng lúc nào cũng không phát hiện.

Người đàn ông cao lớn đứng ở bên ngoài quầy thu ngân, nhìn chằm chằm đứa nhỏ kia đang buồn ngủ thật lâu, ánh mắt bất tri bất giác trở nên nóng bỏng.

“Làm phiền cậu cho tôi một phần lẩu oden.” Người đàn ông mở miệng. Giọng nói khàn khàn nghe có chút quen tai, Ôn Ngôn bị dọa nhảy dựng lên.

Cậu bối rối cho nên không rảnh để nhìn người nọ, vội vàng đi lấy bát giấy với thìa.

“Xin hỏi anh cần gì ạ?” Ôn Ngôn xin lỗi, vì cậu ngủ thiếp đi nên sợ khách khiếu nại.

“Cậu thích ăn cái gì, thì là cái đó.” Người nọ nói, giọng điệu nhẹ nhàng.

Ôn Ngôn ngẩn ra, ngẩng đầu lên nhìn người nọ. Nhìn thấy một người đàn ông đeo keo râm khẩu trang cùng với mũ, toàn bộ khuôn mặt đều bị che đi không thấy miệng mũi.

Nếu như không phải người này không có biểu hiện ác ý, Ôn Ngôn hoài nghi cho rằng có phải người này muốn cướp của gì đó hay khoog.

“Được”. Ôn Ngôn ngây thơ mờ mịt đáp một tiếng, bắt đầu bỏ đồ vào trong bát, đúng là dựa theo sở thích của mình mà bỏ luôn.

“Anh xem đủ chưa?” Ôn Ngôn đưa bát giấy cho người nọ xem.

“Ừm”. Người đàn ông gật đầu rồi lấy ví ra.

Ôn Ngôn nhìn động tác của người đàn ông sau đó thì ngây người, ví tiền của người đàn ông này giống y hệt của Tần Húc. Cậu không ít lần thấy ví tiền của hắn, trong trí nhớ của cậu khắc rất sâu cho nên không có khả năng nhận sai.

Mũi Ôn Ngôn chua xót, người đàn ông trả tiền còn cậu thì xuất thần chưa nhận.

“Không lấy tiền sao?” Người nọ nở nụ cười nhẹ.

Cậu bị giọng nói của người nọ kéo về.

“Xin lỗi.”

Ôn Ngôn xấu hổ đến đỏ mặt, “Tổng cộng là 21 tệ, trả lại anh 79 tệ.”

Hai tay cậu đưa lại tiền, người nọ duỗi tay lấy. Nhưng lại thuận thế túm lấy tay Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn sửng sốt hoảng sợ, vội vàng muốn tránh. Nhưng sức của người đàn ông quá lớn, cậu căn bản chẳng phải là đối thủ.

“Tiên sinh, xin anh buông tay!” Vốn dĩ cậu đã cảm thấy người đàn ông này không bình thường. Đột nhiên phát sinh chuyện này cậu sao lại không sợ chứ.

Người đàn ông khống chế hai tay Ôn Ngôn, còn một tay vẫn để nguyên giữa không trung. Cậu thấy thế thì theo bản năng trốn về phía sau sự sợ hãi bao trùm lấy, cho rằng người đàn ông này muốn đánh cậu.

“Ôn Ngôn”.

Ôn Ngôn cứng đờ, hình như mình nghe thấy giọng nói của Tần Húc à. Trong lòng cậu cười khổ, lúc sợ hãi nhất vẫn nghĩ đến hắn, vẫn sinh ra ảo giác là hắn.

“Ôn Ngôn”.

Giọng nói quen thuộc lại vang lên lần nữa.

“Ôn Ngôn”.

Cậu cẩn thận mở mắt ra một khe nhỏ.

Người đàn ông kỳ quái kia đã cởi kính với khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng quen thuộc.

Hình như Tần Húc đang cười.

Ôn Ngôn không thấy rõ lắm, bởi vì tầm mắt của cậu đã bị hơi nước che lấp mất rồi.

“Ôn Ngôn à.” Tần Húc lại gọi tên cậu.

Tần Húc buông cậu ra, một tay chống bàn nhảy vào trong quầy thu ngân.

“Đừng khóc mà.”

Nước mắt Ôn Ngôn giống như mở van, vì chỉ là cậu không nhịn được. Trong chốc lát Tần Húc bị dọa cho hoảng.

“Lần sau sẽ không dọa em nữa, đừng khóc mà bảo bối à.” Tần Húc ôm lấy Ôn Ngôn. Cảm thấy mình giỡn hơi quá, dọa em ấy khóc mất rồi

Ôn Ngôn không để ý đến hắn, vẫn còn đang khóc. Tần Húc đang ôm cậu à, cả người cậu như được thả lỏng.

“Đừng khóc mà”. Tần Húc kiên nhẫn vỗ lưng trấn an cậu, để cậu dễ thở hơn.

Ôn Ngôn thở hổn hển không nói nên lời, cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

“Hai tháng không gặp, sao càng ngày càng thích khóc vậy em.” Tàn Húc xoa đầu cậu.

“Anh, sao anh lại đột nhiên, đến đây” Ôn Ngôn đứt quang hỏi, nước mắt lại bắt đầu tuôn ra.

“Em còn không biết xấu hổ mà còn hỏi.” Hai tay hắn ôm lấy mặt cậu, lau nước mắt của cậu.

“Nếu không phải em bỏ tôi lén lút chạy trốn, tôi có thể ngàn dặm xa xôi đi tìm em sao?” Thật ra Tần Húc không có ý trách cứ cậu, chỉ là đang nói đùa với cậu thôi.

Ôn Ngôn đơn thuần cho rằng hắn đnag giận, trong nháy mắt càng khóc dữ hơn.

Làm cho Tần Húc không dám mở miệng nữa.

Ôn Ngôn khóc rất lâu mới dừng, không thể tưởng tượng nổi đánh giá từ trên xuống dười cả người Tần Húc. Ánh mắt luyến tiếc không chớp lấy một cái, chỉ sợ một giây sau mơ ra thì hắn sẽ không ở đây nữa.

“Nhớ tôi không?” Tần Húc hôn lên mặt cậu một cái.

Ôn Ngôn cúi đầu gật gật, cậu đặc biệt đặc biệt nhớ Tần Húc, mỗi ngày đều nhớ.

“Đứa nhỏ không có lương tâm” Tần Húc lại hôn cậu, “Còn biết nhớ đến tôi.”

Ôn Ngôn nghẹn lại không nói nên lời.

“Trên người em sao lại lạnh như vậy?” Tần Húc sờ đến lòng bàn tay của cậu, phát hiện cả người đứa nhỏ này đều lạnh.

Tuy rằng Tần Húc đang hỏi, nhưng đã cởi áo khoác ra khoác lên cho cậu.

“Lang thang hai tháng nay, có phải cảm thấy ở bên cạnh tôi rất tốt không.” Trong giọng nóii của Tần Húc mang theo vài phần kiêu ngạo.

Lang thang – Ôn Ngôn cảm thấy Tần Húc nói hai chữ này đặc biệt đúng. Bởi vì đối với cậu mà nói khi không có Tần Húc ở bên, thì đó chính là “lang thang”.

Ôn Ngôn không nói lời nào, chỉ vùi người ôm lấy hắn.

Tần Húc giống như đang dỗ mèo nhỏ mà vuốt lưng cậu.

Cậu cảm thấy sự lạnh lẽo đang tiêu tan từng chút một, cả nười đang dần ấm lên.

Tần Húc theo bản năng ngẩng đầu lên, từ lúc hắn đi vào cửa hàng tiện lợi. Khoảnh khắc nhìn thấy Ôn Ngôn, thì trái tim hắn liền đau đau đến mức khiến hắn không thở nổi.

________________________________

Đậu: Ai đó cmt điiii từ hồi đăng WordPress hum ai cmt buồn quá :(((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play