Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 78: Bệnh ẩn…


2 năm

trướctiếp

Edit: Đậu

Tần Húc đánh giá bình thuốc trong tay mà Nghiêm Đào đưa đến, có bảy, tám lọ. Không lọ nào giống lọ nào.

Hắn tùy tiện lấy một lọ trong đó, còn những lọ còn lại bỏ vào trong ngăn kéo trước mặt.

Mở lọ thuốc ra, Tần Húc lấy hai viên đặt trong lòng bàn tay.

Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện, hắn nhanh chóng phân biệt được đó là giọng nói của ai.

Vệ sĩ mở cửa cho Lưu Phỉ, cô ta đẩy cửa bước vào. Chiếc váy trắng ngọc trai cùng với đôi giày cao gót thủy tinh, thật sự có chút thanh thủy xuất phù dung (1) sạch sẽ và dịu dàng.

(1) .清水出芙蓉,天然去雕飾。(唐李白論詩)

“Thanh thuỷ xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức” (Đường Lý Bạch – Luận thi).

Dịch nghĩa: Hoa sen mọc lên từ nước trong, thiên nhiên không cần phải bài trí, gia công.

Cre: DKN.News

Có nghĩa là giống như hoa sen vừa mới nở ra trong nước, mộc mạc thuần khiết.

Cre: Baidu

Lưu Phỉ còn chưa kịp mở miệng, thì thấy Tần Húc nhét cái gì đó vào miệng. Sau đó hoảng loạn vơ lấy cái lọ trên bàn nhét vào trong ngăn kéo trước mặt.

Động tác của hắn cực kì hoảng loạn, giống như chim sợ cành cong.

Lưu Phỉ thấy, nhưng giả bộ không phát hiện.

“Anh Tần Húc.” Lưu Phỉ duyên dáng yêu kiều, tronggiọng nói mang theo sự ngọt ngào.

Tần Húc cứng ngắc cười cười với cô.

“Cô, cô đến rồi?” Ánh mắt Tần Húc theo bảo năng liếc ngăn kéo, như là sợ bị người ta phát hiện ra bí mật gì đó.

“Vân.” Lưu Phỉ bước lại, ngồi xuống đối diện hắn, hai chân vắt chéo toát ra sự ưu nhã.

“Anh Tần Húc, anh gầy rồi.” Lưu Phỉ đau lòng, “Có phải anh Tần cùng với ông nội lại làm khó anh đúng không?”

Tần Húc cúi đầu không nói chuyện, tình cảnh hiện tại của hắn không phải là khó xử thì là gì.

“Là em không tốt”. Lưu Phỉ áy náy, mày nhíu lại, “Em cũng muốn hủy cuộc hôn nhân này, nhưng chuyện liên quan đến lợi ích gia tộc. Em cũng hoàn toàn không khống chế được”.

Tần Húc cười cười.

“Anh Tần Húc, hôm nay anh gọi em lại đây là muốn nói chuyện gì với em hả?” Lưu Phỉ quen Tần Húc lâu như vậy. Đây là lần đầu tiên Tần Húc hẹn gặp mặt cô ta – hơn nữa lại còn là ở nhà.

Lần đầu tiên Lưu Phỉ vào nhà Tần Húc, không khác biệt nhiều so với suy nghĩ của cô giống y như kiểu hắn sẽ thích.

Có điều bắt mắt nhất chính là cái gạt tàn trên bàn kia, tàn thuốc đã chất đầy thành ngọn núi nhỏ trong cái gạt tàn. Khói bụi cũng văng rải rác lung tung khắp bàn màu đen, đặc biệt bắt mắt.

Nói thật thì mùi thuốc lá trên người Tần Húc rất nồng, không giống như bình thường thì hắn xịt ít nước hoa để che lấp.

“Thì hôm nay tôi mời cô đến đây chính là muốn nói chuyện hôn nhân của chúng ta.” Tần Húc điều chỉnh tư thế ngồi. Cầm lấy ly nước bên cạnh uống một ngụm, môi hắn bởi vì thiếu nước nên bị nứt nẻ, nhìn rất suy sụp.

Hôn nhân, Lưu Phỉ thẹn thùng vuốt lại tóc.

“Nếu đây là một cuộc hôn nhân thương mại không thể tránh khỏi, tôi chỉ có thuận theo ý của gia tộc.” Tần Húc nói từng câu từng chữ, rất rõ ràng, “Nhưng sau khi kết hôn, tôi không thể cam đoan là có thể làm cho hạnh phúc.”

“Thậm chí không thể cùng ngủ chung chăn gối với cô.”

Tần Húc cười thoải mái, “Nếu cô có thể tiếp nhận cái này thì tôi không sao cả.”

Khuôn mặt thẹn thùng vừa rồi của Lưu Phỉ trở nên cứng ngắc.

Cơn nghiện thuốc lá của Tần Húc giống như lại phát tác, muốn đi tìm thuốc lá, trên mặt bàn không có bao thuốc lá nào cả. Hắn theo bản năng muốn mở ngăn kéo, nhưng nhưng vừa mới kéo ra được một nửa thì đột nhiên đóng rầm lại.

Lưu Phỉ cúi đầu, tất cả động tác của Tần Húc đều bị cô để vào mắt. Hình như cô ta nhìn thấy trong ngăn kéo có rất nhiều chai lọ.

“Xin lỗi không tiếp được, tôi đi vệ sinh cái đã.” Tần Húc đứng lên, đi vào nhà vệ sinh đóng cửa lại.

Tần Húc lấy điện thoại ra, mở camera đang theo dõi ở trong phòng khách, nhìn từng cử chỉ động tác một của Lưu Phỉ.

Lưu Phỉ nhìn về phía nhà vệ sinh, bắt đầu di chuyển thân thể đến gần ngăn kéo kia.

Thấy Tần Húc vẫn còn chưa ra, cô ta nhanh chóng mở ngăn kéo ra, sau đó thì ngây ngẩn cả người.

Đủ các loại lọ và bình thuốc, hơn nữa đều đã được mở nắp chứng tỏ Tần Húc vẫn đang uống.

Cô ta không hiểu gì về thuốc thang, đương nhiên không biết công dụng của những loại thuốc này lại sợ Tần Húc đi ra sẽ phát hiện, dứt khoát lấy điện thoại ra chụp lại. Sau đó đóng ngăn kéo lại, rồi làm như không có việc gì ngồi về chỗ cũ, điều chỉnh tư thế ngồi tao nhã rồi lại lần nữa như không có việc gì chờ Tần Húc đi ra.

Tát cả động tác của Lưu Phỉ Tần Húc đều nhìn thấy, khóe miệng cong lên. Kế hoạch của hắn thành công ít nhất được một nửa.

Tần Húc đi ra, thấy sắc mặt Lưu Phỉ đã khôi phục như thường.

“Tiểu thư Lưu – những lời vừa rồi tôi nói, hy vọng cô có thể suy nghĩ thật kỹ, đừng lấy hạnh phúc của mình ra đùa giỡn.”

Lưu Phỉ hơi xấu hổ cười cười đồng ý với tần Húc là mình sẽ như vậy.

Cô ta đi rồi Tần Húc thở phào nhẹ nhõm, việc cần làm của hắn bây giờ chính là chờ.

Lưu Phỉ rời khỏi nhà Tần Húc cũng không vội vã về nhà, mà là đến phòng khám tư nhân của nhà Lưu. Muốn hỏi bác sĩ một chút, xem hắn uống những loại thuốc này là muốn chữa bệnh gì.

Nhìn thần sắc hoảng loạn lúc ấy của Tần Húc, Lưu Phỉ luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

“Tiểu thư.” bác sĩ Trương không nghĩ đến thiên kim tiểu thư nhà họ Lưu đột nhiên đến bệnh viện, vội vàng đứng dậy chào đón, “Tiểu thư cô có chuyện gì sao?”

“Bác sĩ Trương, tôi muốn nhờ ông giúp tôi một việc.” Lưu Phỉ lấy điện thoại từ trong túi ra.

“Cô khách khí rồi, đều là chuyện nên làm mà.” Bác sĩ Trương không dám chậm trễ.

Lưu Phỉ mở bức ảnh lúc nãy chụp lén đưa cho bác sĩ xem.

“Bác sĩ Trương, những chữ trên thuốc này là điều trị bệnh gì vậy?” Lưu Phỉ không hiểu sao hơi khẩn trương.

Sau khi bác sĩ Trương nhìn thấy thì mặt biến sắc.

“Tiểu thư này, cô…”

“Làm sao vậy?” Dự cảm không lành tròng lòng cô lại dâng lên.

“Những loại thuốc này là thuốc để điều trị bệnh HIV.” Bác sĩ Trương giải thích, “Đó là bệnh AIDS.”

“Bịch!”

Túi da trong tay cô ta rơi xuống đất, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch.

Bệnh AIDS, loại này virus không những không chưa được mà còn có nguy cơ lây nhiễm, ai nghe đến cũng phải sợ vỡ mật.

“Ông chắc chắn?” Lưu Phỉ nhặt túi lên, sắc mặt trắng bệch hỏi lại.

“Chắc chắn.” Bác sĩ Trương nào dám lừa Lưu Phỉ.

Trong đầu cô ta nghĩ đến bộ dáng suy sụp không có tinh thần của Tần Húc, sự sợ hãi trong lòng càng khuếch tán.

“Mau, mau làm kiểm tra cho tôi!” Lưu Phỉ ngay lập tức bùng nổ. Tuy rằng cô ta và Tần Húc không có tiếp xúc thân mật gì nhưng ở chung lâu như vậy, ai biết cô ta có bị hắn bị lây bệnh không.

Bác sĩ Trương nào dám trì hoãn, dẫn Lưu Phỉ đi kiểm tra ngay luôn.

Báo cáo kiểm tra phải chờ một lúc mới có, Lưu Phỉ ở trong phòng làm việc chờ kết quả, đứng ngồi không yên, khủng hoảng, trong lòng tất cả đều là khủng hoảng. Cô theo bản năng cảm thấy thân thể mình không giống bình thường, giống như đang nóng lên đầu có choáng váng, chân mềm nhũn.

Lưu Phỉ nhịn không được đọc tin tức về AIDS trên điện thoại, càng đọc thì trong lòng càng lạnh. Đặc biệt là khi nhìn thấy dòng “Đồng tính nam dễ lây nhiễm”, nhưngã xuống hầm băng.

Tần Húc thích đàn ông, thích chịch đàn ông, hoa danh bên ngoài không biết đã làm với bao nhiêu thằng đàn ông. Ai biết họ có làm tốt các biện pháp bảo vệ không, có thể bị bệnh kì quái gì hay không, hơn nữa Tần Húc bởi vì mấy cái này mà bị nhiễm AIDS là vô cùng có khả năng.

Nửa giờ sau, Lưu Phỉ như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Lưng như bị kim chích thì bác sĩ Trương cầm kết quả quay lại.

“Tiểu thư, cô không có việc gì.” Bác sĩ Trương cũng thở phào nhẹ nhõm, cười nói.

Lưu Phỉ như trút được ngàn cân, nếu bị nhiễm bệnh AIDS thì đời này cô xong rồi.

Cô ta giống như sống lại sau kiếp nạn, sửa sang loại nhan sắc của mình lúc nãy bởi vì hoảng loạn mà lộn xộn. Cười nói cảm ơn với bác sĩ vội vàng chạy về nhà, muốn tiến hành khử trùng toàn thân mình.

Lưu Phỉ lấy hết quần áo trước kia đi gặp Tần Húc là mặc, ém hết toàn bộ. Động tĩnh lớn như vậy, mấy người trong nhà Lưu sao có thể không bị quấy rầy.

Lưu Phỉ là viên ngọc quý trên tay nhà Lưu, nhà Lưu không ai à không để cô trong lòng bàn tay mà nâng niu.

Ông cụ Lưu nhìn bộ dáng này của Lưu Phỉ, còn tưởng rằng ai chọc cô không thoải mái.

“Phỉ Phỉ cháu làm sao vậy?” Ông cụ Lưu nhìn hốc mắt Lưu Phỉ đỏ hồng thì đau lòng.

Lưu Phỉ nhào vào trong lòng ông cụ bắt đầu khóc lóc kể lể.

“Ông nội, cháu muốn hủy bỏ hôn ước với Tần Húc. Cháu không muốn gả đâu!”

Lưu Phỉ kích động.

Ông cụ Lưu vừa nghe thì tưởng là thằng nhóc Tần Húc lại chọc Lưu Phỉ không vui.

“Có phải Tần Húc bắt nạt cháu hay không?” Giọng điệu của ông cụ đương nhiên là đang dỗ cho cô hết giận.

“Cháu mặc kệ, nhưng nhất định phải hủy bỏ hôn ước này!”

Từ trước đến nay Lưu Phỉ luôn là thiên kim tiểu thư đoan trang, rất ít khi như vậy. Giống như một người đàn bà chợ búa đanh đá khóc lóc um tùm.

“Phỉ Phỉ, đến cuối cùng là làm sao vậy? Lúc trước chính ngươi sảo cháu ầm ĩ thích Tần Húc, bây giờ sao lại thay đổi?”Ông cụ Lưu phát hiện ra rằng mình thật sự không hiểu thanh niên hiện nay.

“Tần Húc, Tần Húc hắn!” Lời nói của cô ta vừa đến miệng thì nghẹn lại. Bây giờ nhiều người trong nhà nhìn như vậy, loại chuyện kiêng kị này sao có thể trắng trợn nói ra,công khai cho mọi người biết.

“Tần Húc hắn có bệnh, là bệnh AIDS” Lưu Phỉ lại gần nói bên tai ông cụ.

Ông cụ giật mình, đôi mắt mở to hơn mấy lần. Máy giây sau mới lo lắng hỏi, “Ai nói cho cháu?”

“Cháu lén chụp chộm thuốc mà hắn đang uống, bác sĩ Trương nói là thuốc trị bệnh AIDS.” Lưu Phỉ không dám lớn tiếng.

Ông cụ Lưu đen mặt, chuyện lớn như vậy mà bên nhà Tần dám lừa gạt. Ngay bây giờ ông muốn đi tìm Tần Cao Dương tính sổ, muốn nói cho ra nhẽ

“Ông nội!” Lưu Phỉ ngăn người lại, “Cháu đoán chắc là Tần Húc gạt người trong nhà”.

“Tần Cao Dương chắc cũng không biết.”

Lưu Phỉ vẫn còn đang khóc, cứ nghĩ đến Tần Húc là sợ.

Ông cụ Lưu tỉnh táo suy nghĩ lại thì thấy cũng đúng, Tần Cao Dương là người thông minh như vậy không cần thiết phải dùng loại chuyện này để đắc tội nhà Lưu bọn họ. Huống chi cái loại này chuyện này, cũng không phải nói là lừa được.

“Hôn nhân này nhất định không thể kết.” Ông cụ Lưu nói, “Bây giờ ông sẽ đi tìm Tần Cao Dương để giải quyết chuyện này.”

“Đừng khóc đừng khóc, Tần Húc có cái gì tốt, nó là cái loại bại hoại chơi bời lêu lổng. Nếu không phải cháu thật sự thích hắn, hôn nhân này ông tuyệt đối sẽ không đồng ý.”

Ông cụ trấn an Lưu Phỉ xong, thì đi tìm Tần Cao Dương.

Tần thị, phòng tiếp khách.

Ông cụ đi thẳng vào vấn đề, trực tiếp nói rõ ý định mình đến đây.

Tần Cao Dương thật sự không nghĩ tới sẽ có biến cố như vậy, còn muốn xoay chuyển tình hình. Nhưng thái độ của ông cụ rất kiên quyết.

“Ngài đột nhiên thay đổi ý định, cháu muốn hỏi nguyên nhân là gì vậy.” Thái độ của Tần Cao Dương vẫn còn khách khí, nhưng trong lòng đã rất khó chịu.

“Tần tổng, em trai có cậu có bệnh ẩn, cậu..” Ông cụ Lưu dù sao cũng phải để cho Tần Cao Dương ít mặt mũi, dù sao thì quan hệ hợp tác của nhà Lưu với nhà Tần vẫn cò mật thiết, “Cậu vẫn nên quan tâm em mình nhiều hơn”.

Ông cụ còn đưa thuốc Tần Húc uống, cùng với báo cáo của bác sĩ đưa cho Tần Cao Dương xem.

Tần Cao Dương nhìn lướt đến “bệnh AIDS” thì ấn đường nhíu lại.

“Chắc có hiểu lầm trong đây.” Tần Cao Dương nhìn ba chữ kia. Nói thật thì hắn không tin, hắn luôn cảm thấy Tần Húc đang giở trò.

“Tần tổng cứ như vậy đi.” Ông cụ Lưu không muốn nghe Tần Cao Dương giải thích, “Mặc dù có hiểu lầm cái gì, thì ý định của nhà Lưu tôi đã quyết.”

“Tuổi tôi đã cao rồi, cái gì cũng không muốn, chỉ hy vọng con cháu được hạnh phúc.”

Ông cụ Lưu nói xong thì xoay người bỏ đi.

_________________________

Lời edit: Chúc mừng giáng sinh 🤞❤ Nghe miếng nhạc cho zui nà ~~


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp