Edit: Đậu

“Tôi đã cho người làm thủ tục chuyển viện cho nó rồi.”

“Tôi sẽ đưa nó đến bệnh viên tốt nhất ở nước Z để tiến hành điều trị, hơn nữa sẽ trả tất cả các chi phí y tế cho đến khi nó hồi phục.”

“Nhưng trước khi Lưu Phỉ và Tần Húc kết hôn, cậu không có quyền được đến thăm nó.”

Tần Cao Dương gằn từng câu từng chữ, giống như thần minh cao cao tại thượng sắp xếp tất cả cho Ôn Ngôn.

“Tiểu Hỉ mà không thấy tôi thì em ấy sẽ suy sụp mất!” Ôn Ngôn nghe rõ câu cuối cùng của Tần Cao Dương thì trở nên kích động, “Tần tiên sinh, tôi sẽ dựa theo ước định mà rời khỏi Tần Húc nhưng anh để tôi chăm sóc cho em trai đi.”

Ôn Ngôn nghẹn ngào, giọng điệu hèn mọn đến cực điểm.

“Vậy thì cậu mau cầu nguyện cho Tần Húc nhanh kết hôn đi.” Tần Cao Dương vân đạm phong khinh. Cách điện thoại, cậu không nhìn thấy biểu tình lạnh lùng trên khuôn mặanh ta.

“Ngày mai, Tần Húc sẽ cùng thiên kim Lưu gia đi du lịch. Tôi hy vọng chờ khi hắn trở về, bên cạnh hắn đã không còn cậu nữa.”

Ý tứ trong lời nói của Tần Cao Dương rất rõ ràng, Ôn Ngôn không phải kẻ ngốc làm sao mà không biết hắn tính toán như thế nào.

Ôn Ngôn cố nén khóc nức nở không dám nói một lời, bởi vì cậu biết một khi mở miệng thì sự yếu đuối của cậu, một chút tôn nghiêm cuối cùng của cậu sẽ bị Tần Cao Dương tàn nhẫn chà đạp.

“Số tiền tôi đã hứa cho cậu sẽ đưa cho cậu không ít, xem như là phí chia tay mà tần Húc cho cậu. Cậu còn trẻ, bộ dáng cũng tốt. Chăm sóc mình tốt một chút, muốn tìm một người có điều kiện tốt hơn Tần Húc cũng không phải là không có.” Tần Cao Dương hút điếu xì gà ở giữa ngón tay, trong giọng nói như có thể nhìn thấy tất cả.

“Tiền, tôi, không cần….” Từ trong kẽ răng Ôn Ngôn gằn ra mấy từ này.

Không thể phủ nhận lúc trước cậu tiếp cận Tần Húc chính là vì tiền, nhưng đó chỉ là vì kiếm tiền chữa bệnh cho An Hỉ. Bây giờ tiền thuốc men của An Hỉ đã không cần lo lắng, sẽ không cần đè nặng cậu không thở nổi nữa.

Cậu còn muốn một phần tình cảm mà cậu dành cho Tần Húc, để lại một chỗ thuần khiết nhất.

“Vậy cũng không được.” Không nghĩ tới Tần Cao Dương phủ định lời này của Ôn Ngôn, “Tiền cậu nhất định phải lấy.”

“Hơn nữa tôi sẽ trực tiếp chuyển vào tài khoản ngân hàng của cậu.”

Ôn Ngôn hơi không hiểu hành động này của Tần Cao Dương, nhưng lời nói tiếp theo của anh ta đã trực tiếp cho cậu hiểu rõ.

“Cậu đột nhiên biến mất, Tần Húc khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ đến tôi. Vì sự hòa thuận của hai anh em, tôi sẽ nói cho hắn biết là cậu đã nhận tiền bỏ đi”

“Như vậy cũng chặt đứt tưởng niệm của Tần Húc đối với cậu.”

Tần Cao Dương không hề kiêng dè tâm tư của mình trước mặt Ôn Ngôn.

“Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng (1).Tôi không thích như thế và tôi càng thích nhổ cỏ tận gốc hơn.”

(1) Thành ngữ “Ngẫu đoạn ti liên” 藕断丝连 ngó sen tuy đã gãy nhưng tơ hãy còn vương. Ví mối quan hệ về bề ngoài tuy đã dứt nhưng trên thực tế hãy còn vương vấn.

Tiếc thay chút nghĩa cũ càng

Dẫu lìa ngó ý, còn vương tơ lòng

     (“Truyện Kiều” 2241 – 2242)

Ngó: Củ sen, dù bẻ củ sen làm hai khúc, những dây tơ của nó vẫn dính nhau.

(Đào Duy Anh: “Từ điển Truyện Kiều”, nxb Khoa học xã hội, Hà Nội – 1989)

Trong lời của Tần Cao Dương hiện ra sự tàn nhẫn, làm cho Ôn Ngôn không rét mà run.

Ôn Ngôn không muốn như vậy, không muốn ấn tượng cuối cùng cậu để lại cho Tần Húc là bạc tình lại ích kỷ. Nhưng cậu không có tư cách bàn điều kiện với Tần Cao Dương, cậu chỉ có thể đáp ứng mặc cho người khác bày bố.

Tần Húc trở Lưu Phỉ, nên lúc về nhà thì đã muộn. Lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi bên ngoài chung cư, Tần Húc còn đặc biệt mua cho Ôn Ngôn một phần lẩu Oden. Trước khi quen Ôn Ngôn, cho đến bây giờ hắn cũng chưa từng ăn qua thứ này nhưng hết lần này đến lần khác cậu lại thích.

Có một lần Tần Húc và Ôn Ngôn cùng nhau đi dạo phố, Ôn Ngôn nhìn thấy cửa hàng bán lẩu Oden thì dừng lại không đi nổi, tâm tâm niệm niệm muốn ăn. Lúc đó hắn còn khinh bỉ cậu vì ăn mấy cái này, nhưng vẫn nghe theo rồi mua cho cậu một phần.

Ôn Ngôn đút cho hắn ăn, bị hắn từ chối. Thế là cậu chàng lại tự mình ăn đến say sưa, vui vẻ như một đứa ngốc.

Tần Húc nghĩ đến bộ dáng của Ôn Ngôn khi cười rộ lên trong chốc lát, chính mình lại cười rộ lên trước.

Tần Húc mở cửa vào nhà, cậu đang đeo tạp đề để dọn nhà. Tối hôm qua bọn họ chơi quá đà, nên hôm nay trong nhà như một mớ hỗn độn.

“Đừng dọn nữa.” Tần Húc đưa lẩu Oden đến trước mặt Ôn Ngôn, “Ngày mai tìm người dọn vệ sinh đến đây dọn là được”

“Nhưng em chán, không có việc gì làm hết.” Ôn Ngôn vẫn cúi đầu. Điều chỉnh lại cảm xúc vừa mới khóc mới dám ngẩng đầu, khuôn mặt cười tươi chào đón hắn.

“Này, cái này cậu thích nhất.” Tần Húc cố ý làm ra bộ dáng không để ý đến, nhét hộp lẩu vào trong tay cậu.

Mặc dù cách bao bì, nhưng hộp lẩu Oden vẫn còn nóng bỏng lòng bàn tay.

Có củ cải Ôn Ngôn thích nhất, cậu cầm lấy hưng phấn ngồi xuống sô pha.

Miếng đầu tiên cậu đút cho Tần Húc, nhưng hắn vẫn không ăn như cũ.

“Ăn của cậu đi, đồ củ cải ham ăn.” Tần Húc ngồi đối diện Ôn Ngôn, một tay anwsm ngằm thưởng thức bộ dạng không có tiền đồ của cậu.

Ôn Ngôn vừa ăn, hốc mắt vừa đỏ lên…

“Chỉ có một phần lẩu Oden, mà có thể làm cho cậu cảm động khóc?” Tần Húc đùa giỡn trào phúng Ôn Ngôn, lại tri kỷ ngồi bên cạnh cậu ôm cậu vào trong lòng dỗ dành.

“Có cái gì đâu mà khóc, sau này thường xuyên mua cho cậu là được.” Giọng của Tần Húc rất ôn nhu, giống như là đối mặt với một món đồ trân quý dễ vỡ.

“Em bị sa tế bắn vào mặt.” Ôn Ngôn quật cường nói, “Làm gì khóc đâu.”

“Được được được, không khóc không khóc.” Trong lòng hắn đúng là cười muốn điên rồi, Ôn Ngôn như vậy thật sự càng làm cho hắn thêm vui vẻ.

Ôn Ngôn hoà hoãn cảm xúc, ăn hết phần Oden kia. Tần Húc thấy tâm tình của cậu cũng không tệ lắm cất nhắc trong lòng thật lâu, cuối cùng cũng nói ra miệng.

“Cưng à, tuần này tôi phải đi Hawaii một chuyến.”

Câu đầu tiên Tần Húc nói, làm trong lòng Ôn Ngôn lộp bộp rồi lại liên tưởng đến câu Tần Cao Dương từng nói qua với cậu.

“Đi cùng Lưu Phỉ. Chờ sau khi về nước, những chuyện này cũng kết thúc.” Tần Húc hôn trên tóc Ôn Ngôn một cái, “Cho nên trong một tuần này tôi không có ở đây, cậu phải ngoan ngoãn nghe lời. Nếu thật sự quá nhớ tôi, thì gọi video nhá.”

Cả người Ôn Ngôn đột nhiên lạnh hơn phân nửa, nhưng cậu không dám biểu hiện cái gì khác thường. Chỉ ngoan ngoãn gật đầu,giống như làm nũng mà cọ cọ hai cái vào ngực hắn “Vậy anh nhớ mang quà về cho em nhé.”

Tần Húc nhẹ nhàng cười, “Đương nhiên rồi.”

“Em đi sắp xếp vali cho anh.” Ôn Ngôn dứt lời lấy hết dũng khí đứng lên, cười đi về phòng ngủ. Chỉ là khi đi đến vị trí Tần Húc không thấy, Ôn Ngôn cắn môi khóc.

Tần Húc nhìn bóng lưng của cậu rồi khẽ cười.

Lúc hắn đi vào phòng ngủ, Ôn Ngôn đang ngồi xổm trên đất sắp xếp quần áo và đồ dùng hàng ngày vào trong vali của hắn.

Hắn ngồi trên sô pha nhỏ trong phòng ngủ nhìn bóng dáng bận rộn của cậu.

Ôn Ngôn hình như hơi lạ hắn nhìn cậu cứ một mực cúi đầu là biết, nhưng hắn không làm gì cả mà chỉ yên lặng nhìn. Mãi cho đến khi cậu sắp xếp xong những thứ mà cậu cảm thấy hắn sẽ dùng.

Sau khi rửa mặt hai người nằm trên giường, Ôn Ngôn được Tần Húc ôm vào trong ngực. Hắn không buồn ngủ, mà cậu lại càng không. Tần Húc nằm nghiêng để có thể thấy rõ biểu tình trên mặt cậu.

“Cho rằng trộm khóc,  thì tôi sẽ không phát hiện sao?” Tần Húc vuốt ve mí mắt ửng đỏ của cậu, “Tôi nhớ rõ rằng trước kia cậu không thích khóc mà.”

Ôn Ngôn không dám nhìn Tần Húc, vẫn rúc đầu trong ngực hắn như cũ, không muốn hắn từ trên mặt cậu phát hiện ra dấu vết gì.

“Vì sao lại khóc?” Thái độ của Tần Húc trở nên nghiêm túc, ” Tôi không muốn cậu ở trước mặt tôi mà giấu cảm xúc đâu”

Ôn Ngôn bị Tần Húc đào từ trong ngực ra, Tần Húc giữ chặt cằm cậu làm cho cậu không có chỗ trốn thoát.

Cậu nhìn khuôn mặt quen thuộc này, trong lòng chua xót cuồn cuộn không ngừng trào lên.

“Em, không muốn, không muốn để cho anh đi…..” Ôn Ngôn ôm lấy cổ Tần Húc, nước mắt liên tục rơi xuống, “Chính là không muốn, để cho anh đi….”

Ôn Ngôn muốn tùy hứng trước mặt hắn một lần, mặc dù biết không có khả năng những vẫn muốn.

Tần Húc nhìn cậu khóc, như nghẹn ở cổ họng.

“Anh đừng đi, được không?” Ôn Ngôn giống như túm lấy cọng rơm cứu mạng, ôm Tần Húc rất chặt, “Không muốn anh đi.”

Ôn Ngôn khóc thật lâu, vẫn khóc đến khi không còn sức mà khóc nữa, mới yên ổn ngủ thiếp đi trong ngực hắn.

Áo Tần Húc đã bị nước mắt của cậu thấm ướt.

Muốn nói hắn không đau lòng cậu, là giả. Ôn Ngôn so với bạn giường trước kia của hắn mà nói thì không có gì đặc biệt, nhưng mà hắn lại bị thằng nhóc mới mười chín tuổi này cướp mất rồi.

“Ngoan, một tuần rất nhanh sẽ qua thôi.” Tần Húc nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc ngắn của cậu, nhỏ giọng nói.

Hắn đau lòng, nhưng chuyến đi Hawaii với Lưu Phỉ tuyệt đối không thể hủy.

Bởi vì một khi hắn bội ước, thì sẽ trở thành cái cớ mà Tần Cao Dương bắt hắn liên hôn. Tần Húc không thể để cho anh ta nắm thóp.

Hôm sau.

Cảm xúc của Ôn Ngôn trải qua một đêm tựa hồ vẫn chưa biến mất, cậu nằm sấp trên người hắn đầu dán lên ngực hắn không muốn đứng dậy.

Tần Húc nhìn thời gian, bây giờ hắn phải đến bắt đầu đến sân bay nếu không sẽ bị lỡ chuyến.

“Chỉ tách ra một tuần thôi.” Tần Húc nói những lời an ủi cậu, “Chờ tôi trở lại, cậu muốn đi đâu tôi cũng chiều nhé”

Ôn Ngôn không đáp lại, chỉ chuyên chú nghịch nút áo của hắn.

Tần Húc biết Ôn Ngôn nghe thấy, đứa nhỏ này dạo này rất hay ghen. Tần Húc cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là con người cũng sẽ có dục vong chiếm hữu.

“Bây giờ tôi phải đi rồi.” Tần Húc ôm Ôn Ngôn ngồi dậy, “Phải ngoan một chút, bây giờ không phải lúc để chơi đùa đâu.”

Ôn Ngôn hình như là nghe lọt lời này, không dính lấy hắn nữa rồi đứng dậy. Chỉ là Tần Húc mặc kệ đánh răng hay rửa mặt, Ôn Ngôn đều yên lặng đứng ở một bên nhìn.

Tần Húc thay quần áo bình thường, xách theo vali Ôn Ngôn sắp xếp cho hắn, trợ lý đã đứng ở ngoài cửa.

Hắn ôm Ôn Ngôn rồi lại hôn một cái, “Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.”

Cậu nghe lời gật đầu, thay hắn sửa sang lại quần áo. Tần Húc không dám ở lại quá lâu, buông Ôn Ngôn ra rồi đi luôn.  Vừa đến cửa thang máy, Ôn Ngôn lại vội vàng đuổi theo, nhét một cái hộp nhỏ vào tay hắn.

“Chờ sau khi anh lên máy bay thì mới được xem.”

“Được không?”

Lúc Ôn Ngôn nói chuyện mang theo giọng như một đứa trẻ.

“Được.” Năm ngón tay hắn luồn nhẹ vào mái tóc của cậu, xoa nhẹ vài cái.

Thang máy lên, trợ lý ý bảo Tần Húc đi.

Ôn Ngôn đứng ngoài cửa thang máy vẫy tay với hắn, “Tần thiếu, hẹn gặp lại.”

Tần Húc quơ quơ cái hộp nhỏ trong tay, “Không ngoan ngoãn nghe lời, chờ tôi về là bị phạt đó nhé.”

Thang máy khép lại, Ôn Ngôn nhìn con số không ngừng giảm xuống. Cả người như trút hết sức lực cuối cùng, chậm rãi ngồi xổm xuống trước thang máy.

Ôn Ngôn không biết mình trở lại phòng như thế nào.

Trên bệ cửa sổ, bông hồng màu xanh Tần Húc tặng cho cậu vẫn diễm lệ, cậu cầm lên ngửi. Ngắt hai cánh hoa xuống, bỏ vào trong túi quần rồi đặt hoa lại chỗ cũ…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play