Edit: Đậu
Bãi đỗ xe ngầm của chung cư, trợ lý đã chuẩn bị sẵn những thứ mà Tần Húc muốn rồi đứng chờ.
“Tần thiếu.” Trợ lý đưa bánh kem được đặt sẵn cùng với hoa đưa cho Tần Húc. Sau khi hắn xác nhận không sai thì hai người cùng nhau đi vào thang máy.
Tần Húc cố tình không mở cửa, mà là ấn chuông cửa. Một lát sau, hắn nghe được tiếng mở cửa của Ôn Ngôn.
Trong nháy mắt Ôn Ngôn mở cửa, thì đã bị một bó hoa hồng màu xanh nhét đầy trong lòng. Cậu còn chưa lấy lại tinh thần, thì Tần Húc đã cầm bánh kem mừng sinh nhất xuất hiện trong tầm mắt của cậu.
“Happy Birthday to you, Happy Birth day to you……”
Tần Húc hát bài sinh nhật sứt sẹo đi vào trong phòng, Ôn Ngôn hoàn toàn không ngờ là được chuẩn bị như vậy, không biết làm sao đi theo sau hắn. Tần Húc đi đến trước bàn ăn, đặt bánh kem xuống rồi nhanh chóng cởi mũ sinh nhật xuống đội lên đầu Ôn Ngôn.
Bài hát sinh nhật kết thúc, Ôn Ngôn bị Tần Húc đẩy đến trước mặt bánh kem, “Mau ước đi nhanh lên.”
Ôn Ngôn rung động nhìn ánh lửa tuổi 19 đôi mắt hơi chua xót, rất nhanh mười ngón tay đã đan vào nhau rồi ước. 19 năm đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn nhận được hoa hồng, nhận được bánh sinh nhật của riêng mình.
Cậu mở mắt, ánh mắt nhìn vào ngọn nến đang cháy. Không đành lòng thổi tắt nó đi, cậu hy vọng thời gian vĩnh viễn dừng ở giây phút này.
Tần Húc nhìn thấu sự không nỡ của Ôn Ngôn, ngón tay gõ nhẹ trên trán cậu hai cái bảo cậu đừng ngẩn người, “Đừng quá cảm động, dù sao thì sau này vẫn còn nhiều cơ hội.”
Cơ hội ư, không còn cơ hội nữa…. Ôn Ngôn nghĩ như thế, hốc mắt ẩm ướt.
“Lần này thì không giống.” Ôn Ngôn ngẩng đầu lên nhìn Tần Húc. Ánh mắt bị ánh nến chiếu vào đặc biệt sáng ngời, long lanh lấp lánh.
“Đây là lần đầu tiên cùng Tần thiếu tổ chức sinh nhật.” Ôn Ngôn cười với Tần Húc, đột nhiên lại gần hôn hắn một cái sau đó mới một hơi thổi tắt nến.
Tần Húc bị Ôn Ngôn hôn đến ngây người, không đợi hắn phản ứng Ôn Ngôn lại trực tiếp bôi nơ bánh lên mặt hắn. Bộ dáng bây giờ của Tần Húc không thể nói là buồn cười, nhưng Ôn Ngôn chính là muốn cười. Tần Húc thấy cậu vui vẻ như vậy, cũng trở tay quệt một ít bơ bôi lên môi cậu hắn muốn nụ hôn như lúc nãy.
Nụ hôn triền miên chấm dứt, Ôn Ngôn và Tần Húc nhìn nhau cười.
“Thơm quá.” Tần Húc vùi đầu vào cổ Ôn Ngôn, trên người cậu có mùi thơm nhàn nhạt khác với ngày thường.
“Đổi sữa tắm rồi.” Ôn Ngôn giữ chặt vai hắn, giống như một con mèo khi ôm lấy hắn, “Tần thiếu có thích không?”
“Thích.” Tần Húc cắn lên cổ cậu một cái.
Tần Húc nhìn trên bàn ăn được Ôn Ngôn chuẩn bị rượu vang đỏ, khẽ cười, “Có cảm giác như nghi thức vậy.”
Ôn Ngôn chủ động xoay người đi lấy hai ly rượu vang đã chuẩn bị sẵn, một ly đưa cho Tần Húc như muốn hắn cùng nhau uống.
“Tửu lượng cậu kém như vậy, đường uống rượu uống nước trái cây là được rồi.” Tần Húc nhớ lại bữa tiệc ở nhà Phó Thâm. Ôn Ngôn tham uống, cuối cùng cũng say không biết sao trăng gì.
“Hôm nay là sinh nhật em, một chút cũng không được uống ư?” Ôn Ngôn đág thương hỏi ý kiến Tần Húc.
Hắn không chống đỡ nổi bộ dáng làm nũng của cậu, vò vài cái trên đỉnh đầu cậu, “Uống đi uống đi, tối nay tùy cậu hết.”
Ôn Ngôn nở nụ cười, chén rượu thanh thúy va chạm một tiếng. Cậu chỉ uống một ngụm nhỏ, còn hắn thì uống nhiều hơn một tí.
“Tần thiếu anh uống không hết là phạm quy rồi.” Ôn Ngôn ôm lấy cổ Tần Húc, một tay đặt lên chén nhẹ nhàng đưa lên môi hắn, “Đã nói tối nay đều nghe theo em mà.”
Tần Húc đột nhiên phát hiện hình như mình bị tiểu yêu tinh này giăng bẫy rồi, có điều bây giờ tâm tình hắn tốt nên cái gì cũng nghe cậu. Hơn nữa tửu lượng của hắn không tồi, một ly rượu vang đỏ cũng không làm hắn gục được.
Hắn dứt khoát uống cạn ly rượu.
“Tần thiếu, chúng ta chơi một trò chơi nhỏ được không?” Đôi mắt ôn Ngôn lóe lên, “Chỉ là uống rượu không thôi thì chẳng có gì hay ho cả.”
“Phải có một cái gì đó thú vị chứ.”
Lời này của Ôn Ngôn rất mới mẻ, là thủ đoạn trước kia chưa từng thử qua. Thấy Tần Húc không phản đối, cậu lại tiếp tục nói tiếp.
“Chúng ta chơi đoán số nhé, nếu em thua thì em uống một ngụm còn nếu anh thua thì anh uống một ly nhá.”
“Dù sao thì tửu lượng của anh tốt như vậy, ra quy tắc thì phải cho công bằng chứ nhờ!”
Ôn ngôn nói một câu chặn luôn đường của Tần Húc.
Còn về phần thưởng, đêm nay ai say trước thì phải tùy ý để đối phương làm gì thì làm không được phản kháng.” Trên mặt Ôn Ngôn lộ ra một tia hồng sắc.
Trong lòng Tần Húc cười thầm, với cái tửu lượng kia của Ôn Ngôn. Nhiều lắm thì uống được năm ngụm thì say đến rối tung tù mù rồi.
“Được, lát nữa cậu đừng có khóc đấy.” Tần Húc nói chắc chắn.
Ván thứ nhất, Ôn ngôn xuất sư bất lợi thua một lượt.Cậu không bực bội, uống một ngụm rượu vang trong ly.
Ván thứ hai, người thua vẫn là Ôn Ngôn.
Tần Húc nhìn Ôn Ngôn cười xấu xa, đây chính là Ôn Ngôn tự đào hố để mình nhảy rồi
“……” Biểu tình của cậu hơi bối rối, nhu nhuận ngồi xuống bên cạnh Tần Húc sau đó hôn lên mặt hắn một cái.
“Nếu em thua nhanh quá thì có gì thú vị nữa đâu.” Ôn Ngôn nghiêm túc lấy lòng Tần Húc.
Hắn cũng không so đo với cậu.
Ván thứ ba, Tần Húc ngã ngựa.
Ôn Ngôn nhanh chóng đưa nửa ly rượu vang đến trước mặt hắn, trong mong nhìn hắn uống.
Vận khí của Tần Húc bắt đầu không tốt, uống liên tục ba ly rượu có điều vẫn chua say được.
Nhưng mà anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tần Húc cũng không ngoại lệ.
Dưới sự thúc giục và đưa đẩy của Ôn Ngôn, hầu như toàn bộ rượu đều được hắn uống vào bụng . Một bình rượu vang rất nhanh đã thấy đáy, Tần Húc cuối cùng cũng say.
Ôn Ngôn dìu hắn vào phòng, thả xuống giường.
Nhìn Tần Húc say, cậu rất áy náy. Bởi vì đây là lần đầu tiên cậu lợi dụng hắn….
Cậu tìm trong ngăn kéo lấy ra một ống thuốc tiêm màu hồng nhạt, từ cánh tay tiêm vào trong người mình. Chưa được một lát, sự xao động của kỳ phát tình dâng lên trong người.
Ôn Ngôn tiêm cho mình loại thuốc có thể đẩy kỳ phát tình trong thời gian ngắn, hoàn toàn khác với thuốc ức chế.
Thừa dịp một chút thanh tỉnh cuối cùng, cậu cởi quần áo Tần Húc ra.
Mặc dù Tần Húc say rượu, nhưng vẫn theo bản năng muốn cùng Ôn Ngôn làm loại chuyện thân mật nhất. Hắn mông lung mở mắt nhìn cậu cởi từng nút áo của hắn, cười cười.
“Bảo bối… Nhanh lên nào….” Tần Húc thúc giục.
Cậu cởi áo hắn rồi lại cởi quần. Dưới háng hắn đã cộm lên cực lớnhùng dũng oai vệ, khí thế hiên ngang.
Toàn thân Ôn Ngôn nóng lên, kỳ phát tình xao động gấp đôi làm cho lí trí còn sót lại của cậu không còn bao nhiêu.
Cởi xong cho Tần Húc, cậu lại bắt đầu cởi quần áo của mình.
Cả người cậu ráng lên màu ửng hồng mê người. Ngồi khóa trên eo Tần Húc, giống như một con hồ ly tinh phát tình.
Mặc dù là lúc này, Tần Húc vẫn là người chiếm thế chủ động như trước. Ngón tay của hắn lưu luyến ở sâu trong chỗ mẫn cảm của cậu, thay đổi đủ loại để khiêu khích cậu.
Tần Húc hưởng thụ từng khoái cảm mà Ôn Ngôn chạm vào người hắn, cồn làm cho ý thức của hắn mơ hồ, nhưng lại làm cho các giác quan của hắn càng thêm rõ ràng.
Ôn Ngôn rất muốn biến ra đuôi cá đang xao động bất an của cậu ra, nhưng trong lòng có một âm thanh cảnh báo cậu bây giờ không phải là lúc. Cậu chỉ có thể cố nén lại. Ôn Ngôn bị Tần Húc muốn rất nhiều lần, thay đổi tư thế khác nhau. Kỳ phát tình lần ba mang đến cho cậu thống khổ cùng dày vò mới bị áp chế một chút.
Càng về sau, Tần Húc càng say.
Dần dần quyền chủ động nằm trên tay Tần Húc, tuy rằng Ôn Ngôn cảm thấy mệt mỏi nhưng còn lâu mới đủ. Cậu còn muốn nhiều hơn nữa từ trên người hắn.
Chân trời gần ửng sáng, Tần Húc và Ôn Ngôn đã mệt mỏi không chịu nổi, Ôn Ngôn phát hiện Tần Húc sắp phát tiết thì trộm biến đuôi cá ra. Bụng đuôi cá trắng như tuyết, khoang sinh sản của Ôn Ngôn như ẩn như hiện.
Ôn Ngôn cầm lấy cậu em của Tần Húc, từ miệng nhỏ đưa vào. Miệng quá nhỏ, cái cảm giác như bị xé rách làm cho trán cậu phủ đầy mồ hôi lạnh.
Cảm giác nóng rực bắn vào trong, kết thúc một đêm hoang đường này.
……
Tần Húc cũng không phát hiện ra khác thường gì, Ôn Ngôn cố nén buồn ngủ thu đuôi cá lại. Chui vào trong ngực Tần Húc ngủ thiếp đi.
Kỳ phát tình cuối cùng cũng đã vượu qua.
Một giấc này hai người đều ngủ rất sâu, mãi cho đến hoàng hôn buổi chiều Tần Húc mới chậm rãi tỉnh lại. Tối hôm qua hắn uống quá nhiều rượu, nên bây giờ không dễ chịu gì. Hắn lắc lắc đầu, mới làm dịu đi cảm giac choang váng.
Ôn Ngôn rất yên ổn ngủ trên tay hắn, Tần Húc theo phản xạ có điều kiện lại hôn Ôn Ngôn.
Trên người hắn dính nhớp không quá thoải mái, cẩn thận đặt cậu lên gối rồi đứng dậy.
Trong phòng rất loạn đặc biệt là trên giường, hắn vẫn còn nhớ chút ít hôm qua cậu quyến rũ hắn như thế nào.
Tần Húc im lặng cười vài tiếng, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Ôn Ngôn bị tiếng nước trong phòng tắm đánh thức, chỉ trong nháy mắt cậu liền vội vàng xốc chăn lên xem đuôi cá của mình đã thu lại hay chưa.
Là hai chân Ôn Ngôn yên lòng, ngửa đầu nhìn trần nhà ngẩn người. Tần Húc đi từ phòng tắm ra từ lúc nào cậu không biết.
“Đi tắm đi, đã chuẩn bị sẵn nước nóng cho cậu rồi đấy.” Tần Húc quỳ một gối trên giường, xuất hiện trong tầm mắt đang thất thần của Ôn Ngôn.
Cậu bối rối điều chỉnh lại cảm xúc của mình, đứng dậy chậm rãi đi vào phòng tắm.
Tần Húc nhìn thấy bộ dáng tập tễnh đỡ eo đi vào phòng tắm của cậu, cảm thấy buồn cười.Hắn cầm điện thoại để một bên, mở xem thì ngay lập tức trợn tròn mắt.
Bảy, tám cuộc gọi nhỡ còn có hơn mười tin nhắn, tất cả đều là của Lưu Phỉ.
Hắn mới nhớ lại hôm nay đồng ý hẹn hò với Lưu Phỉ, nhưng bây giờ thì chắc chắn không kịp rồi.
Tần Húc trả lời tin nhắn của cô, nói mình uống quá nhiều nên ngủ thiếp đi không thấy tin nhắn.
Lưu Phỉ trả lời cũng rất nhanh.
“Anh Tần Húc, em muốn mời anh ăn tối” Lưu Phỉ còn gửi định vị nhà hàng cho hắn.
Tần Húc rất không tình nguyện. Có điều là do hắn thoải mái hẹn trước, hơn nữa ước định của hắn và cô cũng chỉ có một tuần cuối cùng. Tần Húc cũng không muốn phát sinh chuyện gì nữa, chỉ có thể đồng ý.
Tần Húc nói cho Ôn Ngôn một tiếng, rồi rời khỏi căn hộ. Trong phòng tắm, cậu cẩn thận biến ra đuôi cá của mình.
Màu xanh của kỳ phát tình đã biến mất khỏi đuôi không dấu vết, cùng biến mất còn có khoang sinh sản của cậu.
Ôn Ngôn nằm trong bồn tắm, giơ đuôi lên. Cái đuôi ở dưới ánh đèn càng thêm trắng thuần khiết.
Thì ra, ngay cả cơ hội nói cho Tần Húc biết thân phận của mình cậu cũng không có…