Edit: Đậu
Giọt mưa rơi vào cửa sổ xe phát ra tiếng lộp bộp, Ôn Ngôn rụt vào trong ngực Tần Húc phát run. Trong ngực Tần Húc đủ ấm Ôn Ngôn cũng không cảm thấy lạnh, nhưng cả người lại không chịu khống chế mà phát run.
Tần Húc ôm cậu không nói gì, ánh mắt yên tĩnh dừng trên đỉnh đầu ướt đẫm của cậu.
Người này ngồi xổm khóc một mình trong đêm mưa, cô đơn bất lực. Khiến cho một xíu tức giận trong lòng hắn đối với cậu, không khỏi biến thành đau lòng thương tiếc.
Xe đậu ở bãi đỗ xe ngầm của chung cư, Tần Húc cũng không buông Ôn Ngôn ra mà trực tiếp ôm vào thang máy về nhà.
Hệ thống sưởi ấm trong nhà 24h không ngừng nghỉ, cho nên vào nhà ấm hơn bên ngoài rất nhiều.
Ôn Ngôn được đặt xuống sô pha, Tần Húc vẫn không nói một lời. Xoay người đi vào phòng tắm, lúc ra thì trong tay cầm cái máy sấy.
Gió ấm áp cùng với bàn tay to lớn của Tần Húc, ở trên đầu Ôn Ngôn xoa vò thổi khô mái tóc bị mưa thấm ướt của cậu.
Ngay trong nháy mắt Tần Húc xoay người muốn đi, Ôn Ngôn túm lấy góc áo hắn. Cậu cúi đầu, không dám nhìn hắn.
“Tần thiếu, em, em sai rồi……”
“Anh đừng giận em nữa, được không anh?”
Ôn Ngôn nghẹn ngào nói khó khăn từng chữ, nói xong đã nhận mệnh nhắm mắt lại. Chờ lửa giận với trừng phạt của hắn.
Kết quả Tần Húc chỉ xoa nhẹ trên đỉnh đầu cậu vài cái, động tác cũng không thô bạo mà thậm chí mang theo sự ôn nhu.
“Nếu hôm nay tôi không đến, cậu định ở đó khóc đến bao lâu?” Tần Húc hỏi lực trên tay mới nặng thêm.
“Khóc đến khi mưa tạnh sao?”
Điều này nằm hoàn toàn ngoài dự đoán tiếp theo của Ôn Ngôn.
Thấy cậu trầm mặc không trả lời hắn cũng không cố chấp hỏi, nắm tay Ôn Ngôn còn đang túm góc áo hắn, nhéo hai cái.
“Tôi vốn rất giận, cậu thế mà đi làm nhân viên phục vụ. Nhưng khi cậu vừa khóc, thì tôi giận không nổi.”
Lời này của Tần Húc khiến Ôn Ngôn thật vất vả mới ổn định cảm xúc lại dao động, hốc mắt nóng rực như muốn đem nước mắt bốc hơi.
“Không nói chuyện này nữa, còn nhà hàng thì cậu đừng đi làm nữa là được.” Tần Húc buông Ôn Ngôn ra cầm máy sấy đem vào phòng tắm.
Ôn Ngôn đương nhiên không dám đi nữa, mặc dù Tần Húc không nói nhưng cậu cũng sẽ chủ động xin nghỉ.
Tần Húc lại đi ra, nhìn thấy Ôn Ngôn vẫn ngồi trên sô pha ngẩn người phát run, khẽ thở dài.
“Tôi dọa cậu sợ lắm à?” Tần Húc nắm lấy cằm cậu, “Có thể khiến cậu run thành như thế này”
Ôn Ngôn hồi phục ôm lấy eo hắn, liều mạng lắc đầu. Tần Húc cũng không dọa người, hơn nữa còn đối với cậu rất tốt.
“Tần thiếu, ngươi ôm ta thì tốt rồi.” Ôn Ngôn nói chuyện rất nhỏ, nhưng Tần Húc vẫn nghe rrox ràng như trước.
Tần Húc thở dài biến thành ý cười, bộ dáng Ôn Ngôn dính người làm hắn rất thích.
Hắn thuận theo ôm lấy cậu.
Ôn Ngôn biết những động tác này chẳng qua là vì bình phục nội tâm bất an của mình, sợ mất đi Tần Húc nên mới ôm hắn như vậy, mới cảm thấy chân thật có khi được.
“Có phải cậu ghen đúng không?” Tần Húc thình lình hỏi ra những lời này.
Trong lòng ngực, cả người Ôn Ngôn đột nhiên cứng đờ.
Ý cười của hắn càng đậm, thì ra Ôn Ngôn cũng là một cái bánh bao dấm.
“Để tôi xem bộ dáng ghen tuông của cậu nào.” Khi Tần Húc nói chuyện. Đem Ôn Ngôn từ trong ngực kéo ra giữ chặt mặt cậu, để cho cậu không có chỗ trốn.
Khuôn mặt Ôn Ngôn hầu như ửng đỏ hoàn toàn, ánh mắt càng né tránh.
“Yên tâm đi, tôi với cô ta không có ý gì cả.” Tần Húc nhéo chóp mũi Ôn Ngôn, “Vẫn là cậu hợp tâm ý tôi nhất.”
Tần Húc còn hôn trên trán Ôn Ngôn một cái, bầu không khí nặng nề vừa rồi quét sạch hơn nửa.
Cảm giác mất mát và nguy cơ trong lòng Ôn Ngôn giảm đi rất nhiều.
Lúc này, bụng cậu không đúng lúc kêu lên hình như cả ngày hôm nay cậu không ăn uống gì. Nghe bụng mình kêu một tiếng lại một tiếng, khuôn mặt xấu hổ dần dần tăng lên.
“Đúng lúc tôi cũng đói.” Lòng bàn tay Tần Húc cách lớp quần áo đặt lên bụng, “Đêm nay tôi cũng không ăn gì nhiều, toàn bộ tâm tư đều dùng để giận cậu rồi.”
“Bù lại, cậu phải bồi thường một bữa cơm cho tôi.”
“Trong tủ lạnh có lẩu.” Mặt Ôn Ngôn đỏ lên nhỏ giọng nói thầm, cậu đã đói đến mức bụng vô dán lưng rồi.
“Vậy vừa vặn.” Tần Húc ôm lấy Ôn Ngôn, rồi đi mở tủ lạnh nguyên liệu nấu ăn rất phong phú.
Nồi lẩu uyên ương sôi trào sóng nhiệt, đầu tiên Tần Húc gắp mấy miếng trâu béo bỏ vào đĩa Ôn Ngôn sau đó lại bóc vỏ.
Ôn Ngôn vùi đầu yên lặng ăn, ánh mắt vẫn len lén nhìn Tần Húc.
Khuôn mặt Tần Húc ôn nhu nội liễm, rất giống người chồng biết thương vợ. Bọn họ giống như một đôi vợ chồng nhỏ ở cùng một chỗ thật lâu.
Hôm sau, lúc Tần Húc ra ngoài thì Ôn Ngôn vẫn chưa dậy. Tối hôm qua mắc mưa, nên cậu hơi cảm lạnh.
Ôn Ngôn ngủ đến mơ mơ màng màng, duỗi tay sờ soạng vị trí bên cạnh. Nhiệt độ của Tần Húc cũng đã tiêu tán không còn.
Cậu biết hắn ra ngoài rồi, cậu xoay người dậy, nhìn thấy một hộp thuốc cảm và một ly nước để như đầu giường.
“Hôm nay sẽ về trễ một chút, nhớ uống thuốc. Nếu thật sự chán quá, thì làm việc nhà đi.” Tần Húc để lại cho cậu một tờ giấy nhỏ.
Ôn Ngôn sờ chữ viết của hắn rồi nhìn một lúc, lộ ra nụ cười ngây ngô, lúc này mới đứng dậy đi rửa mặt.
Phòng tắm của Tần Húc có một cái bồn tắm đu, bởi vì Tần Húc thân hình cao lớn, kích cỡ bồn tắm này là tự đặt làm. Ôn Ngôn nhìn bồn tắm một hồi lâu, lần đầu tiên sinh ra tâm tư muốn xuống ngâm mình.
Hơn nữa không có Tần Húc ở đây, cậu có thể biến đuôi cá ra.
Nghĩ đến đây, Ôn Ngôn mới ma xui quỷ khiến đổ nước vào.
Cởi sạch quần áo trên người, cậu cẩn thận bước vào nằm xuống. Đuôi cá trắng như tuyết trong nháy mắt phá tan trói buộc, giống như tù nhân thoát khỏi nhà tù, tùy ý xoay chuyển trong nước.
“Xin lỗi.” Ôn Ngôn vuốt ve đuôi cá của mình, “Lâu như vậy mới thả ngươi ra.”
Đuôi cá này không có một chút tỳ vết, từ phần hông mãi cho đến vây đuôii. Nói thật, đây là lần đầu tiên Ôn Ngôn nghiêm túc đánh giá đuôi cá của mình. Cái đuôi rất đẹp, và cũng không đáng sợ như cậu nghĩ.
Nhưng cái đuôi cá đẹp đẽ này đã đem đến rắc rối cho cậu…. Không biết Tần Húc có thể tiếp thu cậu hay không, nhưng nếu cậu muốn ở lâu dài với hắn thì chuyện này cũng sẽ không giấu được.
Tìm một thời cơ thích hợp, tự mình thẳng thắn là tốt nhất. Ôn Ngôn nghĩ thế, rồi hạ quyết tâm.
Tiêu hao ở trong nước gần hai giờ, Ôn Ngôn ngồi thẳng người chuẩn bị đứng dậy. Lúc này đột nhiên cậu phát hiện vây đuôi của mình đổi màu, màu xanh của kỳ phát tình.
Tuy rằng chỉ có một mảnh nhỏ.
Lại sắp đến kỳ phát tình, hơn nữa là lần thứ ba. Ôn Ngôn nhớ đến kỳ phát tình lần trước mình tiêm thuốc ức chế, không khỏi hơi sợ hãi. Thuốc ức chế có tác dụng phụ tất nhiên cậu cũng biết.
“Ding dong!” Chuông cửa căn hộ đột nhiên vang lên.
Ôn Ngôn đang hoảng loạn, bị một tiếng chuông này dọa sợ tới mức run rẩy.
Chuông cửa lại vang lên liên tiếp vài tiếng, cậu không rảnh để ý quá nhiều vội vàng mặc quần áo đi mở cửa.
Cửa mở ra một luồng gió lạnh thổi vào, đập vào mặt Ôn Ngôn là một thân hình cao lớn.
“Tần tiên sinh.” Ôn Ngôn không ngờ người đến là Tần Cao Dương, vội vàng tránh ra mời anh ta vào.
Tần Cao Dương đi một mình, sau khi vào nhà thì ngồi xuống sô pha.
Ôn Ngôn vội vàng đi chuẩn bị nước trà, tim đập như sấm. Kỳ thật cậu rất sợ Tần Cao Dương, bởi vì trên người anh ta luôn có cảm giác áp bách không nói nên lời.
Cậu bưng nước trà lại, câu nệ đứng một bên không dám động.
“Tần thiếu, hôm nay anh ấy không có ở nhà.”
“Tôi biết.” Giọng điệu của Tần Cao Dương thường thường, “Ngồi xuống.”
Ôn Ngôn không dám nhiều lời, ngồi xuống ở vị trí đối diện anh ta.
“Nếu tôi nhớ không lầm, thì cậu tên là Ôn Ngôn đúng không.” Tần Cao Dương ngước mắt nhìn vào mắt Ôn Ngôn.
Cả người cậu lập tức run rẩy, “Đúng vậy, Tần tiên sinh.”
Tần Cao Dương khẽ gật đầu, “Hôm nay tôi lại đây tìm cậu, đương nhiên tôi hy vọng chuyện này sẽ không có người thứ ba biết.”
Lời của Tần Cao Dương vừa nói ra, trong lòng Ôn Ngôn liền có dự cảm không lành.
“Rời khỏi Tần Húc.” Chỉ có bốn chữ, Tần Cao Dương nói rất hời hợt.
Ôn Ngôn giật mình.
“Đương nhiên tôi sẽ không để cậu rời khỏi hắn vô ích rồi, dù sao cậu cũng theo hắn lâu như vậy.” Khi nói chuyện, Tần Cao Dương móc ra một tấm thẻ ngân hàng đặt trước mặt Ôn Ngôn, “Bên trong có khoản tiền, mặc dù cậu rời khỏi Tần Húc nhưng cũng sẽ có một cuộc sống không tồi.”
“Tần tiên sinh…..” Ôn Ngôn nặn ra một nụ cười, vốn tưởng rằng mình sẽ rất mạnh mẽ, nhưn khi thật sự mở miệng lại phát hiện giọng nói mình phát run.
Tần Cao Dương dừng lời Ôn Ngôn muốn nói.
“Cậu không phải nói thêm cái gì nữa, hôm nay tôi không đến đây để hỏi ý kiến của cậu, mà là thông báo.”
“Tôi nhìn ra được là Tần Húc đối với cậu không giống những người khác, có lẽ cậu ở cùng với hắn cũng không phải chỉ vì tiền. Nhưng chuyện này cũng không liên quan đến tôi, cũng không liên quan đến Tần gia.”
“Tần Húc là một phần của Tần gia, nên vì Tần gia ra mà giúp sức. Không phải chuyện gì cũng phải theo sở thích của hắn, bao gồm cả hôn nhân .”
“Bối cảnh của cậu không phải là tôi chưa từng điều tra qua, mặc kệ là đối với Tần Húc hay Tần gia. Cậu – đều chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Bàn tay Ôn Ngôn ở bên cạnh siết chặt gắt gao lấy góc áo, lời giải thích bị kẹt lại cổ họng không nói nên lời.
“Hoặc là cậu không cần tiền, tôi cũng có thể giúp cậu mai mối đấy, giúp cậu tìm một chủ nhân không tồi. Lấy điều kiện của cậu không phải là khó khăn.”
“Không cần….” Ôn Ngôn cúi đầu, nhỏ giọng kiên định nói, “Tôi sẽ không rời đi, cũng không cần cái gì mà chủ nhân mới.”
“Tôi chỉ là, chỉ là… Thích anh ấy.” Ôn Ngôn đã liều mạng khống chế nước mắt của cậu, cậu không muốn chịu thua kém.
“Thích.” Tần Cao Dương bắt lấy chữ này cười lạnh.
“Tần thiếu từng nói anh ấy sẽ không liên hôn.” Lời này của Tần Húc giống như cọng rơm cứu mạng cuối cùng của cậu. Cậu siết chặt tay, liều mạng tẩy não cho mình nhất định phải tin tưởng Tần Húc.
“Tần gia từ trước đến nay cũng không phải do hắn định đoạt.” Những lời nói lạnh băng của Tần Cao Dương từng chữ đập lên người cậu, làm cho cậu đau quá…
“Nếu cậu thức thời rời đi, tôi sẽ không chỉ cho cậu số tiền này, còn có thể an bài giúp em trai cậu một bệnh viện tốt hơn tiến hành điệu trị.” Tần Cao Dương điều chỉnh dáng ngồi, “Ngược lại…”
“Cầu xin anh đừng đụng đến em ấy!” Ôn Ngôn đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Tần Cao Dương, “Em ấy, chuyện này không liên quan đến em ấy.”
“Tôi đương nhiên biết là không liên quan đến nó rồi, có điều có liên quan hay không là do cậu.” Tần Cao Dương đặt một tấm danh thiếp lên bàn trà, đứng lên, “Trong vòng hai ngày, tôi hy vọng nhận được câu trả lời của cậu.”
“Rời đi, đối với cậu hay đối với Tần Húc đều tốt.”
Tần Cao Dương đi rồi.
Căn phòng trống rỗng Ôn Ngôn chỉ dám nhỏ giọng vùi đầu khóc, chênh lệch của cậu và Tần Húc vĩnh viễn là một khoảng trời…
Nhưng cậu không muốn đè nén nữa, giống như là phát điên cầm lấy danh thiếp mà Tần Cao Dương để lại phát tiết, xé nó thành từng mảnh ném vào thùng rác.
Cậu chỉ muốn cùng Tần Húc ở bên nhau thôi, nhưng sao khó khăn vậy…