Người Cá Nhỏ Câm Của Phó Thiếu Lại Làm Nũng Rồi!!

Chương 67: Đừng khóc, đưa em về nhà


2 năm

trướctiếp

Edit: Đậu

Lộ Tinh nhìn chằm chằm cái thùng to Phó Thâm đặt trên nóc tủ một hồi lâu, chiều cao của cậu có hạn thật sự không thể với tới nổi. Ánh mắt Lộ Tinh lướt qua nhìn thấy cái ghế dựa bên cạnh bàn làm việc, linh quang trong đầu lóe lên.

Cậu thuận lợi đem cái thùng đặt xuống, bên trong cái thùng chắc là có không ít thứ tốt đây.

Mở nắp hộp ra, bên trong có rất nhiều quần áo và một số thứ lông xù xù. Ví dụ như tai và đuôi hồ ly nè, mèo còn nè thậm chí còn có chân váy chữ A nữa.

Lộ Tinh lấy một đống đồ ném hết lên giường, lật đông lật tây cuối cùng cũng không tìm được kẹo mà mình muốn.

Lộ Tinh hơi thất vọng, có điều sau khi quay đầu thì cầm lấy tai hồ ly ở một bên đeo lên đầu. Tai hồ ly và tóc của cậu đều cùng một màu, nếu không nhìn kỹ có thể thật sự ngh rằng tai hồ ly là trực tiếp mọc trên đầu cậu.

Nhìn vào gương đánh giá tạo hình của mình bây giờ, Lộ Tinh rất vừa lòng rồi còn quái đản túm lấy hai má mình kéo kéo.

Có tai thì sao có thể thiếu đuôi được, Lộ Tinh lật ra đuôi hồ ly, lăn qua lộn lại nhìn rất nhiều lần cũng không biết đeo trên người như thế nào. Gốc đuôi hồ ly là cái nút chai nhỏ hình nón, trừ cái này ra thì không có gì đặc biệt, Lộ Tinh không đeo được nên dứt khoát không đeo nữa.

Lộ Tinh đi tìm chó đen của cậu, cho nó xem cậu cũng có tai nè.

Buổi tối Phó Thâm tan tầm về vừa bước một chân vào cửa, một chó một người đang ngồi ở bậc thềm hoa viên chờ anh. Lộ Tinh gấp không chờ nổi muốn cho Phó Thâm nhìn tạo hình mới của cậu, nhào đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh như một con hồ ly nhỏ cầu xin chủ nhân vuốt ve.

Lộ Tinh sợ Phó Thâm không nhìn thấy tai trên đầu cậu nên cố ý lắc lắc đầu, chờ Phó Thâm khen cậu kết quả khi anh nhìn thấy rõ thứ trên đầu cậu trong nháy mặt sắc mặt thay đổi.

Phó Thâm xách Lộ Tinh bước nhanh lên tầng, vừa vào phòng ngủ đã thấy quần áo tán loạn trên giường.

Xong rồi, trong đầu Phó Thâm nhảy ra hai chữ, không biết em ấy sẽ nghĩ mình như thế nào nữa.

Phó Thâm đứng ở bên cạnh giường giống như lâm vào trầm tư, Lộ Tinh đoán xem có phải mình làm cho căn phòng hỗn loạn quá nên khiến anh không vui không. Loại này hành vi này là không đúng, đến thế giới con người sinh sống lâu như vậy rồi cậu cũng biết quy củ của nơi đây, phải chịu trách nhiệm cho hành vi của mình.

Lộ Tinh cúi đầu túm góc áo Phó Thâm, tỏ vẻ nhận sai hy vọng anh đừng giận.

Phó Thâm đối với hành vi nhận sai của Lộ Tinh thì hơi mông lung, nhưng có điều cũng có thể chắc chắn rằng cậu không biết những bộ quần áo đó dùng để làm gì. Phó Thâm trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

Trang phục thú cưng, JK, đồng phục học sinh, y tá….. Phó Thâm vội vàng cất từng cái đi, mấy loại quần áo đa dạng này khiến anh không dám nhìn thẳng, không hổ là Nghiêm Đào.

Lúc Phó Thâm cất cái đuôi hồ ly có nút hình nón kia, Lộ Tinh lưu luyến không rời túm lấy cánh tay anh. Cậu rất thích cái này, còn hy vọng anh dạy cậu cách đeo trên người như thế nào.

yêu cầu này của Lộ Tinh làm Phó Thâm chịu không nổi.

“Chờ về sau sinh nhật anh thì đeo nhé.” Giọng nói của Phó Thâm vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng đã bổ não đủ loại hình dáng của cậu.

Sinh nhật Phó Thâm là chuyện quan trọng, Lộ Tinh đương nhiên cái gì cũng nghe theo anh.

“Ngày mai đi với anh ra sân bay đón người nhé?” Phó Thâm nắm lấy eo cậu nâng lên ôm vào ngực, anh còn chưa kịp kỹ hồ ly nhỏ nhà mình nữa.

“Đi thì chắc có thể có kẹo từ nước E về đó.”

Lộ Tinh lập tức đồng ý.

Ngày hôm sau, sân bay quốc tế Dung Thành.

Sau khi Lộ Tinh nhìn thấy rõ đối tượng mà cậu và Phó Thâm muốn đón, thì ngay lập tức cảnh giác. Bởi vì đó là con gái, một người con gái rất xinh đẹp, còn đẹp hơn so với Kỳ Nghiên rất nhiều.

Phó Thâm chủ động đi lại giúp nàng xách vali, Lộ Tinh cũng theo sau một tấc không rời, sợ Phó Thâm bị ngườita bắt cóc.

“Anh họ!” Hứa Nhân Nhân đi lên cho Phó Thâm một cái ôm thật lớn, còn tý nữa ấn anh xuống mặt đất.

Lộ Tinh ở một bên nhìn, mặt tức đến đỏ lên. Tủi thân nhìn Phó Thâm cùng cô gái kia nói nói cười cười, trong lòng hạ quýt tưm hum để ý đến tên móng lợn to Phó Thâm này.

“Ra nước ngoài du học mấy năm, nhưng vẫn hấp tấp như trước.” Phó Thâm ổn định thân hình, đánh giá Hứa Nhân Nhân từ đầu đến chân, “Ba năm không gặp đã là đại cô nương rồi.”

“Đó là đương nhiên, tại em đẹp mà.” Hứa Nhân Nhân rất tự tin.

“Được, đẹp đẹp. Đại mỹ nhân.” Phó Thâm khen không keo kiệt chút nào.

Lộ Tinh đứng ở bên cạnh nhìn hai người kia rất quen thuộc, anh một câu em một cậu cảm giác hoàn toàn không thể dung nhập vào được. Cậu như là bị anh bỏ qua rồi nè.

Cậu mới mà thèm bị bỏ qua á.

Lộ Tinh chen vào giữa hai người kia ngăn Phó Thâm ở đằng sau, ánh mắt đối diện với Hứa Nhân Nhân.

Lộ Tinh muốn tuyên bố chủ quyền, lại không tìm được biệp pháp nào tốt hơn.

“Đây là chị dâu của em ư?” Hứa Nhân Nhân kích động đến mức che miệng.

Má ơi!Thiếu niên mặt búp bê như vậy, thế mà chân thật thuần khiết sống sờ sờ đó!

Hứa Nhân Nhân đã sớm xem qua ảnh chụp của Lộ Tinh rồi, lúc ấy nàng còn đoán chắc chắn là ảnh đã qua chỉnh sửa, nào có người thật đẹp như vậy nhưng mà bây giờ nàng tin hoàn toàn rồi.

” Hề lô chị dâu em là Hứa Nhân Nhân, là em họ chị á ~” Giọng điệu nàng ra vẻ thần bí, lại đặc biệt cùng cậu rất thân cận.

Tình địch biến thành em họ Lộ Tinh hơi xấu hổ, cũng không biết hai người này có phát hiện ra ý nghĩ hoang đường lúc nãy của cậu hay không.

Trên đường từ sân bay Phó trạch, Hứa Nhân Nhân không hề kháchchiếm vị trí ghế sau của Lộ Tinh và Phó Thâm, còn chủ động yêu cầu muốn chụp ảnh chung với Lộ Tinh.

Sau khi nhận ra Hứa Nhân Nhân không có nguy hiểm, Lộ Tinh cũng không còn kháng cự đối với nàng nữa.

Hứa Nhân Nhân rất thích nói chuyện phiếm với người khác, vẫn luôn phun tào chuyện khi còn bé của Phó Thâm với Lộ Tinh.

Với bộ dạng người sống chớ gần trước kia của Phó Thâm, Hứa Nhân Nhân còn tưởng anh họ nhà mình sẽ độc thân cả đời chứ. Ai mà nghĩ tới bảo có đối tượng thì có luôn, hơn nữa lại còn là tiểu thụ cá manh mềm moe chứ, làm nàng không cảm khái cũng không được.

______________________________________

Tần Húc xuất phát từ thân sĩ mở cửa xe cho Lưu Phỉ, Lưu Phỉ mặc váy hồng nhạt tay xách túi trân châu, cộng thêm lớp trang điểm tươi mát thanh nhã càng ra vẻ thiếu nữ hơn.

“Anh Tần Húc cảm ơn anh đã cùng em ăn cơm.”

“Đây cũng là lần đầu tiên em đi nhà hàng tình nhân đó.”

Lưu Phỉ cười rất thân mật, nhìn là biết là đang lấy lòng.

Tần Húc gật đầu, lại không nói gì. Lưu Phỉ chủ động nắm cổ tay hắn Tần Húc cúi đầu nhìn, tuy rằng không quen nhưng cũng không từ chối, dù sao cũng đồng ý mười ngày cuối, cùng cô dùng phương thức tình nhân ở chung. Hắn cũng không muốn sinh ra nhiều chuyện.

Nhà hàng đã được đặt trước từ sớm, hai người bước vào. Âm nhạc nhẹ nhàng, cho cho bầu không khí của nhà hàng càng thêm lãng mạn.

Nhân viên phục vụ đưa hai người đến chỗ đặt trước, sau đó gọi món.

“Hai vị thỉnh chờ một chút.”

Tần Húc gật đầu, ánh mắt dừng ở bó hoa hồng giữa bàn ăn không khỏi nhớ đến Ôn Ngôn.

“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát.” Tần Húc dứt lời thì đứng dậy, đi về phía phòng vệ sinh lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ôn Ngôn.

“Đêm nay ngoan ngoãn ở nhà, bên tôi kết thúc sẽ qua đón cậu.” Tần Húc nghĩ rồi khóe miệng nhếch lên. Đây là thái độ bình thường của hắn bây giờ, vừa nghĩ đến Ôn Ngôn thì sẽ ngây ngốc cười.

Nhưng nhắn tin được một lúc lâu, Tần Húc vẫn không nhận được trả lời.

Chắc là cậu không cầm điện thoại.

Tần Húc xoay người trở lại, thấy Lưu Phỉ đang nói chuyện cùng với một nhân viên phục vụ.

” Anh Tần Húc, anh thích uống loại rượu nào?” Lưu Phỉ thấy Tần Húc quay lại thì hỏi ý kiến hắn.

“Tôi sao cũng được, gọi loại cô thích là được.” Tần Húc cúi đầu lại nhìn điện thoại, Ôn Ngôn vẫn chưa trả lời như cũ.

“Được rồi, vậy thì cái này đi.” Lưu Phỉ chỉ vào một loại rượu vang đỏ trên menu rượu.

“Vâng, tiểu thư.” Giọng của nhân viên phục vụ hơi run rẩy, bước nhanh rời đi.

Tần Húc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên phục vụ kia, nhưng chỉ có thể thấy được bóng lưng cùng với bước chân vội vàng. Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, giọng nói của nhân viên phục vụ kia rất giống Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn ôm lấy khay, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy cậu không nghĩ đến ngày đầu tiên đi làm nhà hàng lại gặp phải Tần Húc. Cậu vốn muốn tìm một phòng trưng bày làm việc, nhưng bởi vì vẫn đang còn học năm nhất, căn bản không tìm được việc trong phòng triễn lãm nên mới phải chọn làm nơi này.

Cho đến khi xác nhận sẽ không bị Tần Húc phát hiện, Ôn Ngôn mới dám dừng bước chân, nhớ lại vị tiểu thư đoan trang lễ phép vừa rồi. Thì ra đó chính là đối tượng kết hôn của Tần Húc sao….

Cậu không dám nghĩ quá xuất thần, vì vẫn đang trong giờ làm việc.

Ôn Ngôn đưa đơn đặt cho đồng nghiệp, bảo thân thể mình không thoải mái, làm phiền người ta đưa rượu giúp mình cho bàn Tần Húc.

Tần Húc đánh giá nhân viên phục vụ cầm rượu, xem ra vừa rồi thật sự là ảo giác của mình người này không có một chút nào giống Ôn Ngôn.

Ôn Ngôn trốn ở một góc không dễ bị Tần Húc nhìn thấy nhìn lén hai người kia, trong bầu không khí lãng mạn bọn họ thật sự giống một đôi tình nhân yêu đương ngọt ngào.

Tuy Tần Húc đã nói rõ rằng mình sẽ không liên hôn. Nhưng Ôn Ngôn vẫn khó chịu như cũ, trong lòng mất mát chóp mũi chua xót.

Thì ra mình cũng không phải là một người rộng lượng như mình nghĩ, không nghĩ chỉ muốn làm người trong suốt bên cạnh Tần Húc có cũng được không có cũng không sao, muốn chiếm hữu hắn toàn bộ.

Tần Húc và Lưu Phỉ hình như ở chung rất vui vẻ, Ôn Ngôn không dám nhìn nhiều lặng lẽ bỏ đi.

Tần Húc và Lưu Phỉ rời đi từ lúc nào, Ôn Ngôn không biết. Tần Húc ở – cậu khổ sở, Tần Húc đi rồi –  cậu giống như càng chịu giày vò hơn….

Tan tầm Ôn Ngôn đi từ nhà hàng ra, bên ngoài không biết trời đã mưa to lúc nào.

Trời mưa đến quá lớn, trên đường hầu như không có người đi bộ và xe cộ. Ôn Ngôn không mang ô, chỉ có thể đứng dưới mái hiên nhìn.

Tiếng mưa rơi che trời lấp đất, đủ để che giấu hết tất cả âm thanh. Cả người cậu chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu, tay áo dần dần ướt.

Ôn Ngôn không biết đến cuối cùng mình bị làm sao, chỉ là rất tủi thân, ngày mưa đem cảm xúc tồn đọng của cậu từng chút từng chút rửa sạch. Khóc đến hai mắt đỏ ửng, giống như con mèo con vô gia cư không có nhà để về.

Không biết qua bao lâu, Ôn Ngôn mới ngẩng đầu lên nhìn. Tầm mắt của cậu bị che khuất, trên đỉnh đầu xuất hiện một cái ô đen to, Tần Húc từ trên cao nhìn xuống cậu.

Ôn Ngôn giật mình, há miệng không thể thốt nên lời.

“Về nhà thôi.” Tần Húc nói xong đưa tay kéo Ôn Ngôn lên.

Tần Húc không có khả năng nhận không nhận ra Ôn Ngôn, chỉ nghe giọng nói thôi hắn cũng biết người kia là cậu rồi. Tần Húc vốn dĩ còn tức giận, nghĩ muốn bơ cậu vài ngày. Nhưng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, Tần Húc thỏa hiệp.

Ôn Ngôn nhào vào trong ngực Tần Húc ôm lấy hắn, lại không khống chế được cảm xúc khóc càng dữ hơn.

Tần Húc ôm cậu lên xe, cùng nhau về nhà……


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp