Ước chừng khoảng tám giờ, Chu Bình từ bệnh viện trở về đồn công an, sau đó anh lập tức dùng bộ đàm liên lạc với La Phi. Tại khu núi vắng vẻ này, mô hình radio bao trùm bán kính năm cây số là phương thức truyền tin duy nhất.
Hai người thông báo cho nhau tình hình chính thức mà mình tìm hiểu được, mà ‘Bức tranh tức giận’ kia thành đầu mối chung trong đó. Tình huống hiện trường chuyển biến xấu làm cho Chu Bình rất lo lắng: Tác giả ‘Bức tranh tức giận’ Không Vong đã tử vong khiến cho vụ án càng thêm phức tạp, Hồ Tuấn Khải bị bệnh dưới chân núi cũng là phiền toái không lớn không nhỏ.
Hiện tại ở chỗ La Phi cần tăng tiếp viện khẩn cấp. Trong đồn Chu Bình tìm được trinh sát viên Tiểu Liên và pháp y Đoạn Tuyết Minh, bảo bọn họ lập tức chuẩn bị lên núi.
Năm phút sau, ba người khởi hành, bước lên đường núi.
Khi bọn họ đi về phía trước khoảng chừng bảy, tám trăm mét đường núi, có một nhóm người cũng tiến lên trên núi, trong đó có mấy người mặc quần áo cảnh sát, đi trong đất tuyết hết sức bắt mắt. Chu Bình chú ý tới tình huống này, hỏi thăm Tiểu Lưu: “Phía trước có phải là đồng chí của chúng ta không? Đã có người lên đường trước sao?”
Tiểu Lưu ngẩng đầu liếc nhìn, trả lời: “Đó là phó sở trưởng Vương mang theo mấy cảnh sát nhân dân, còn có hai người ở trên núi. Bọn họ đi cứu hộ người rơi xuống núi, lên đường trước chúng ta khoảng hai mươi phút.”
“À.” Chu Bình gật đầu một cái, anh cũng phát hiện mấy người kia không có đi lên núi, mà sau khi vào núi không lâu lập tức quẹo qua khúc cua, biến mất ở thung lũng chỗ ngọn núi dưới chùa Khô Mộc. Xem ra mặc dù La Phi đang ở trên núi, nhưng đã sớm sắp xếp ổn thỏa tất cả những việc cần làm dưới chân núi rồi.
Tuyết vẫn đang rơi liên tục dưới đất, không có khuynh hướng nhỏ đi. Những bậc thang trên núi đã sớm bị tuyết đọng bao phủ, chỉ lưu lại dấu vết nhàn nhạt như sóng gợn trên mặt. Lúc ba người đi không thể không hết sức cẩn thận, mỗi bước chân giẫm ở trên tuyết đều cố gắng khống chế sức lực, xác định trọng tâm mới dám đi lên trước một bước, nếu không rất có thể bị tuyết đọng lồi lõm trên thềm đá làm cho vấp ngã. Dưới trạng thái này, qua gần một canh giờ, ba người không đi được tới một phần năm hành trình.
Kỳ thật tốc độ chậm một chút thì cũng chẳng là gì, điều Chu Bình lo lắng nhất chính là có thể thuận lợi đến chùa Khô Mộc hay không. Phía trước cách đó không xa có một khe núi nhỏ, chiều dài ước chừng hai trăm mét. Cái đoạn đường này cho dù trong ngày thường cũng bởi vì cao chót vót mà khó đi, loại thời tiết này có thể vượt qua quá nó hay không là một ẩn số lớn.
Khi bọn họ chuyển qua một đoạn cua, đi tới lối vào khe núi thì Chu Bình phát hiện lo lắng của mình tuyệt không dư thừa: Xen lẫn bông tuyết đầy trời là những trận gió núi đột nhiên gào thét từ miệng thung lũng, làm cho người ta gần như thở không nổi.
“Gió quá lớn rồi! Trước tiên nên lui đi!” Tiểu Lưu hắng giọng hô.
Chu Bình gật đầu một cái, ba người tạm thời lui trở về ngoài miệng thung lũng để tránh gió bão.
“Làm thế nào? Tiếp tục đi sao?” Hình như Đoạn Tuyết Minh có chút cầm cự không nổi, anh cõng rương dụng cụ phục vụ cho công việc khám nghiệm hiện trường, là người mệt nhất trong ba người.
“Nên làm thế nào để vượt qua thời tiết quỷ quái này!” Chu Bình có chút bất đắc dĩ phát ra bực tức, nhưng mà một lát sau, anh lại kiên định nói: “Đợi một lát nữa gió nhẹ rồi, các người đi theo phía sau tôi, xông lên trước.”
“Được.” Đoạn Tuyết Minh khẽ cắn răng, tựa hồ đang gom hết sức lực.
Chu Bình nhìn bộ dáng căng thẳng của Đoạn Tuyết Minh, vui vẻ cười “ha ha”, vỗ vỗ bờ vai của anh, trêu chọc nói: “Cậu cùng bản thân cắn răng so đo cái gì? Như vầy đi, trước tiên cậu đưa rương thuốc cho tôi, bắt đầu từ bây giờ, ba người chúng ta sẽ thay phiên nhau vác.”
“Đoạn đường này anh để em vác đi.” Tiểu Lưu giành lấy cái rương, “Anh đi trước mở đường, không tiện vách.”
“Cũng được.” Chu Bình gật đầu một cái, tiếng gió truyền từ trong thung lũng ra hình như yếu đi một chút, anh vung tay lên: “Đi thôi.”
Ba người nối đuôi tiến vào miệng thung lũng, đẩy mình vào gió, ra sức đi về phía trước. Tình huống còn bết bát hơn so với bọn họ tưởng tượng, bởi vì hai bên đường nhỏ trong thung lũng núi là vách núi rất chật hẹp, vì vậy tuyết trên đường đọng ở miệng thung lũng càng lúc càng sâu, đi không bao xa, lập tức không thể nhấc đùi lên, đi lên một nửa, càng không có cách nào cất bước leo thêm.
Chu Bình dừng bước lại, quay đầu nhìn ra sau lưng: “Tuyết đọng trong thung lũng này quá sâu!”
“Rút lui thôi, bây giờ căn bản không lên được! Chờ tuyết ngừng lại hãy nghĩ biện pháp đi!” Tiểu Lưu trả lời. Đoạn Tuyết Minh nhìn Chu Bình, hiển nhiên cũng đồng ý với quan điểm của Tiểu Lưu.
Chu Bình bất đắc dĩ nuốt nước miếng, làm thế tay lui về.