Đây cũng là lần đầu tiên Thuận Bình và Thuận Đức nghe nói về chuyện cũ. Nghe Không Tĩnh nhắc tới ‘Thung lũng chết’ thì trên người bọn họ cũng không tự chủ mà biến sắc. Nhất là Thuận Đức, anh không tự chủ được lui về phía sau hai bước, hoảng sợ nhìn cửa phòng, hình như sợ Không Vong đã chết sẽ đi từ bên trong ra vậy.
La Phi có biết đến ‘Thung lũng chết’, nó là một thung lũng sâu hiểm trở nằm ở ngọn núi Bắc Bộ. Bởi vì địa hình hiểm ác, trước kia có không ít người đến nơi đó nhảy xuống núi tự sát, dần dần, thì có tên là ‘Thung lũng chết’, hơn nữa từ nơi đó cũng sinh ra một truyền thuyết kinh khủng quái dị, khả năng đây chính là nguyên nhân làm cho Thuận Đức sợ hãi như vậy. Nhưng mà bây giờ trên vách đá đã được bố trí hàng rào phòng vệ, lúc La Phi đảm nhiệm quản lý ở đây cũng không có xảy ra chuyện gì.
Không Tĩnh hình như cũng không thèm để ý đến phản ứng của người nghe, chỉ lo tiếp tục kể lại những gì mình biết: “Khi sư phụ vác thầy ấy vào trong chùa, tất cả mọi người đều không nghĩ đến người này có thể sống nữa. Vết thương chi chít trên người ông, phần bị thương nặng nhất là cổ, đến đầu cũng không thể thẳng lên được.”
Đó là do rơi từ trên cao xuống khiến cho xương cổ bị thương. Trái tim La Phi thầm nghĩ, chịu vết thương nặng như vậy còn chưa chết, đúng là một kỳ tích.
“Sư phụ để cho thầy ấy ở lại trong căn nhà nhỏ sau chùa kia, tự mình chăm sóc thầy ấy. Sư phụ thầy không chỉ tin thông Phật pháp, mà còn thường xuyên nghiên cứu Y thuật Trung Quốc. Qua chừng có nửa tháng, thân thể và trí não người kia cũng từ từ khôi phục lại. Nhưng mà thầy ấy lại không hề cảm kích ơn cứu mạng này của sư phụ, mỗi ngày các thầy đều nghe thấy tiếng gầm thét và mắng chửi của thầy ấy truyền từ ngôi nhà phía sau chùa ra. Một chuyện mà thầy sợ nhất chính là đi đưa cơm đến nhà nhỏ, bởi vì chỉ cần thấy được thầy ấy, cho dù là năm phút ngắn ngủi, cũng làm cho người ta kinh sợ và run rẩy suốt mấy ngày kế tiếp.”
“Là sự tức giận của thầy ấy làm cho thầy sợ sao?” La Phi hỏi.
Không Tĩnh gật đầu một cái, dùng một giọng điệu trầm tĩnh tối tăm nói: “Thầy vĩnh viễn không quên được tình cảnh khi đó. Hai gò má thầy ấy vặn vẹo, cả người phun trào lửa giận, cặp mắt khủng bố từ đầu đến cuối rất hung tợn nhìn chằm chằm thầy – đơn giản đó không phải một người, mà là một con ma, một con ma tùy thời có thể ăn hết thầy.”
La Phi tưởng tượng ánh mắt xuất hiện trên thi thể mới vừa rồi kia, nếu như ánh mắt kia xuất hiện trên một người sống, nhất định sẽ càng làm cho người ta kinh hồn bạt vía.
Sau khi Không Tĩnh trầm mặc hồi lâu, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hình như đang muốn đi ra khỏi ký ức kinh khủng ấy, lại tiếp tục nói: “Nhưng sư phụ thầy lại tuyệt không sợ thầy ấy, thậm chí không thèm để ý đến những lời nhục mạ khó nghe kia. Cả ngày lẫn đêm ông đều ở trong phòng nhỏ ngây ngô, niệm kinh, luận đạo Phật, hình như muốn cảm hóa đối phương. Dần đần những tiếng gầm gừ truyền từ trong nhà ra càng ngày càng ít. Chẳng qua tình cờ thầy nghĩ đến, vẫn có thể thấy gương mặt tàn nhẫn của người kia. Cho đến sau kia chuyện kia phát sinh…”
“Chuyện gì?” La Phi hỏi.
“Có một ngày, sư phụ bảo các thầy chuẩn bị giấy vẽ tranh và bút màu xong thì đưa đến căn nhà nhỏ. Sau đó bọn họ ở lại trong phòng cả một ngày trời. Khi cửa phòng được mở ra lần nữa thì thầy ấy đã biến hóa cứ như thay da đổi thịt – mặc dù dung mạo vẫn xấu xí như vậy, nhưng ánh mắt lại làm người ta cảm giác là một người ấm áp nho nhã, cũng không nhìn thấy một chút phẫn nộ nào cả.”
“Cái này là sau một ngày bọn họ ở trong phòng vẽ tranh ra sao?” La Phi cảm giác quả thật tựa như đang nghe đến tình tiết ly kỳ trong chuyện xưa vậy, đột nhiên, anh ý thức được cái gì đó, “Chẳng lẽ chính là bức tranh đó…”
“Không sai.” Không Tĩnh gật đầu một cái, “Chính là bức vẽ ‘Bức tranh tức giận’ mất tích tối ngày hôm qua. Ngay sau đó nó lập tức bị sư phụ che lại, hơn nữa cấm đoán bất cứ người nào nhìn vào. Về sau người đó ở lại trong chùa, sư phụ thu nhận thầy ấy làm học trò, pháp danh ‘Không Vong’.”
Bức tranh tức giận! Lại là Bức tranh tức giận kia! Đến tột cùng ở trong đó vẽ cái gì? Nó có thể thay đổi tính tình một người, rồi lại bí mật niêm phong cất vào kho. Sau hơn hai mươi năm, nó bị mở ra lần nữa, trong chùa liên tục xảy ra án mạng, cái này có liên quan gì đến nhau?
Nguyên một đống nghi vấn dây dưa ở trong đầu La Phi, giống như những sợi dây quấn lại tán loạn, anh phải tìm được đầu sợi dây đó, mới có thể cẩn thận điều tra đem sợi dây sửa lại ngay ngắn.
Mà đầu sợi dây, chỉ sợ phải bắt đầu từ khi Không Vong xuất gia.
Suy tư chốc lát, La Phi hỏi: “Tình hình lúc thầy Không Vong xuất gia thầy có biết không?”
Không Vong lắc đầu nói: “Việc này thầy cũng không rõ lắm. Chỉ là lúc quy y vẫn có tài liệu ghi chép, có lẽ phía trên kia sẽ có chút thông tin.”
“Bây giờ thầy phải đi tra.”
“Được, được.” Không Tĩnh nhanh chóng nhận lời, xoay người đi tới sân trước.
Lúc này, bộ đàm bên hông La Phi vang lên – là Chu Bình gọi cho anh.