Từ trong miệng Chu Bình, La Phi gián tiếp có thể hiểu được những hình ảnh Trương Bân đã nhìn thấy ở hiện trường vụ án, việc ‘Bức tranh tức giận’ đóng một vai trò quan trọng trong vụ án càng lúc càng rõ ràng. Nhưng mà lúc này La Phi vẫn còn cần thái độ lạc quan để phán xét vấn đề, anh tin tưởng chỉ cần đám người Chu Bình tới hiện trường, sự thật về hai vụ án tử vong sẽ nhanh chóng được phơi bày. Ở nơi lớn bằng bàn tay thế này, đếm tới đếm lui cũng chỉ ba mươi người, có thể giấu được bí mật to lớn gì?
Dĩ nhiên, nếu như trước khi Chu Bình lên núi, mình lập tức có thể tra ra chân tướng sự thật, vậy thì đó sẽ là chuyện làm cho người ta vui vẻ đến cỡ này! Cũng không phải không có khả năng này, dù sao trên núi, còn có một người từng tận mắt thấy ‘Bức tranh tức giận’ – Hồ Tuấn Khải.
Lúc này anh còn chưa ý thức được, tình thế đang rơi vào trạng thái tiếp tục chuyển biến xấu sắp có chuyện kinh khủng không cách nào khống chế được…
La Phi mới vừa kết thúc cuộc trò chuyện với Chu Bình, lập tức nhìn thấy Thuận Hòa hốt hoảng chạy tới. Trên mặt cậu ta đầy vẻ hoang mang sợ hãi nói cho La Phi: Nhất định lại có chuyện gì đáng sợ xảy ra rồi.
“Các người… các người mau đi xem một chút đi…” Tiểu hòa thượng nói chuyện cũng không quá trôi chảy.
“Vội cái gì?” Thuận Bình che mặt hỏi, “Xảy ra chuyện gì? Từ từ nói.”
“Người khách kia… Anh, anh ấy đang chảy máu.” Thuận Hòa nói một cách không đầu không đuôi.
Chảy máu? Trái tim La Phi nhảy “thình thịch” một chút, chẳng lẽ Hồ Tuấn Khải không chỉ ngã bệnh, còn bị thương? Việc này không nên chậm trễ, phải lập tức đi đến xem rõ ngọn nguồn. Anh chỉ chỉ phòng nhỏ sau lưng, phân phó Thuận Bình: “Thầy phụ trách canh giữ nơi này, bảo vệ hiện trường thật tốt, bất luận kẻ nào cũng không thể tùy tiện đi vào.” Sau đó rồi phất phất tay với Thuận Hòa: “Cháu và chú đi đến phòng khách xem một chút.”
“Sở trưởng La, cháu cũng muốn đi cùng, có tình huống gì có thể gọi cháu cầm giữ.” Thuận Đức chủ động xin đi giết giặc.
La Phi “ừ” một tiếng tỏ vẻ đồng ý, sau đó lập tức xoay người đi tới sân trước.
Cổ họng Thuận Bình “ơ” một tiếng, hình như muốn nói cái gì, nhưng lại nuốt trở vào trong bụng. Ông đưa mắt nhìn ba người La Phi rời đi, trong mắt léo lên một vẻ mặt căm tức – kể từ sau khi La Phi xuất hiện, quyền uy ở trong chùa của mình hình như thấp xuống ngay, mà ông quyết không cam chịu để ột người khác đến khống chế tình thế.
Bước chân La Phi rất nhanh, hai tiểu hòa thượng nhỏ hơn cơ hồ phải chạy mới có thể đuổi kịp anh.
“Là chỗ nào đang chảy máu?” La Phi vừa đi, vừa hỏi Thuận Hòa.
“Rất nhiều nơi… mắt… miệng… còn có… còn có móng tay…” Không biết bởi vì sợ hay là do nguyên nhân đi quá nhanh, Thuận Hòa nói tới nói lui có chút thở không ra hơi.
“Cái gì? Mắt chảy máu?” La Phi dừng bước chân lại, chợt xoay người nhìn chằm chằm Thuận Hòa, anh hoài nghi có phải tiểu hòa thượng nói sai rồi hay không. Thuận Đức ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Thuận Hòa gật đầu một cái: “Các người… các người đi xem một chút là biết.”
Sự thật chứng minh Thuận Hòa nói không sai, khi La Phi tới căn phòng khách sắp xếp cho Hồ Tuấn Khải thì trước mắt anh xuất hiện một cảnh tượng làm vô cùng kinh sợ.
Người nằm ở trên giường bệnh bây giờ đã tỉnh, phát hiện có người vào phòng, anh cố hết sức quay đầu lại. Giống như bị người ta hung hăng đánh một trận, hai hốc mắt anh sưng lên thật cao, con mắt giăng đầy tia máu, hoàn toàn biến thành đỏ tươi, khóe mắt lại rỉ ra một dòng máu dài.
Mặc dù đã gặp qua tra tấn đáng sợ, nhưng ánh mắt Hồ Tuấn Khải vẫn duy trì tỉnh táo, anh nhìn La Phi từ trên xuống dưới, tựa hồ đang suy đoán thân phận của đối phương.
“Tôi là sở trường đồn công an núi Nam Minh.” La Phi đi đến trước giường, Thuận Đức lập tức mang cái ghế đến, người nhát gan thấy anh trong tình trạng này vẫn đưa mắt nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn tới mặt của Hồ Tuấn Khải.
La Phi ngồi xuống ghế, mặt của Hồ Tuấn Khải cách anh không tới nửa mét. Trừ hốc mắt lồi ra bên ngoài, những chỗ khác như gò má cũng xuất hiện sưng đỏ tương tự, khóe miệng và lỗ mũi đều có máu rỉ ra bên ngoài.
Cho dù là La Phi, đối mặt với gò má như vậy, cũng không khỏi lộ ra vẻ mặt khác thường.
Hình như Hồ Tuấn Khải ý thức được cái gì đó, anh nâng tay phải lên, dùng ngón tay trỏ chùi nhẹ khóe mắt, vết máu dính ở trên đầu ngón tay anh.
“Tôi… ở đây… chảy máu…” Anh không còn hơi sức để nói, trong giọng nói là sự sợ hãi và tuyệt vọng làm cho người ta không rét mà run.
Đúng như Thuận Hòa nói vậy, móng tay của anh cũng chảy máu đó thôi.
Trái tim La Phi đột nhiên trầm xuống, anh ý thức được đỗ nhiều máu như vậy có ý nghĩa thế nào: Đây là triệu chứng mạch máu ở động mạch chủ cơ thể bị vỡ, nếu như không kịp thời cứu chữa, trong thời gian rất ngắn bệnh nhân sẽ tử vong.
“Nhanh, đi ra bên ngoài lấy một ít tuyết vào, lau cơ thể chú ấy.” La Phi nhìn về phía hai tiểu hòa thượng lo lắng phân phó, lau nước đá có thể trì hoãn tốc độ xuất huyết bên trong, với tình hình khẩn cấp trước mắt đây có lẽ là biện pháp duy nhất.