Dạ Mị quay đầu nhìn hắn, lạnh giọng hỏi: "Bị truy nã, rất nghiêm trọng sao?"
Khóe miệng Lâm thành chủ giật giật, kỳ thật hắn rất muốn nói rất nghiêm trọng nhưng nhìn thái độ hờ hững của Dạ Mị, đoán chừng người ta căn bản không có coi truy nã là gì.
Cũng không biết Tứ hoàng tử điện hạ tìm đâu ra một cô nương vô pháp vô thiên như này….
Lâm thành chủ nhìn Dạ Mị nửa ngày, mà ngay lúc này, "Bịch" một tiếng, âm thanh bình hoa lần nữa bị đập truyền tới.
Lâm thành chủ bị dọa đến nỗi bắp chân run rẩy, lập tức quỳ gối trước mặt Dạ Mị, nước mắt nước mũi bắt đầu kể lể: "Cô nương, ngài không quan tâm. Nhưng lúc Quận chúa mang theo chỉ dụ của Hoàng hậu đến yêu cầu tiểu nhân nhất định chăm sóc tốt cho nàng ta! Nếu tiểu nhân không xử lí tốt chuyện này, cả nhà tiểu nhân đều sẽ xảy ra chuyện đó. Nàng ta bây giờ lại đang tuyệt thực, chuyện này nếu bị Hoàng hậu biết được, nàng ta còn chưa có chết vì đói thì tiểu nhân đã bị chết vì mất đầu trước rồi!"
Một đại nam nhân lại khóc đến phi thường thê thảm.
Ánh mắt Dạ Mị lạnh lùng nhìn hắn, cũng không hề nói chuyện.
Lâm thành chủ tiếp tục khóc lóc nói: " Hơn nữa cô nương, cho dù ngài không lo lắng bị truy nã nhưng nếu chuyện này truyền đi sẽ không dễ nghe? Bị một đám người đuổi theo bốn phía, có thể ảnh hưởng rất lớn đến hình tượng cao ngạo của ngài!"
Hắn còn nhớ rõ nàng rất quan tâm đến hình tượng cao ngạo.
Dạ Mị dừng một chút.
Nhìn chằm chằm vào Lâm thành chủ: " Ta cảm thấy chuyện này, nếu như ta nhúng tay vào, truy binh đuổi theo ta càng tăng thêm gấp đôi!"
"Hả?" Lâm thành chủ một mặt mộng bức.
Dạ Mị nhìn vẻ mặt lơ ngơ của hắn, đành phải lạnh lùng tiếp tục nói: " Ý ngươi là muốn đem cơm cho nàng ta ăn sao?"
Lâm thành chủ gật đầu: "Đúng vậy!"
Trước mắt, vấn đề làm cho người đau đầu nhất này là nàng ta tuyệt thực, đập mấy món đồ đã tính là gì.
Lâm thành chủ nói, còn bò tới bên chân Dạ Mị: "Cô nương, ngài giúp tiểu nhân một chút đi! Ngài…"
Nói đến đây, hắn còn khóc đến thảm thương hơn.
Dạ Mị luôn sống vì bản thân mình, cảm giác đồng cảm càng ít đến đáng thương, nàng lạnh giọng hỏi: "Vì sao lại không tìm Hoàng tử điện hạ của các ngươi đi xử lý chuyện này?"
"Hả?" Lâm thành chủ run một cái, ánh mắt lập tức bắt đầu sợ hãi.
Nhìn bộ dáng hoảng sợ của hắn, Dạ Mị đứng lên, lạnh lùng nói: "Được rồi, dù sao bây giờ ta đang nhàn rỗi, lúc này không có gì thú vị cả nên đành giúp các ngươi một tay?"
Lâm thành chủ xem thái độ này của nàng, tựa hồ như việc này nàng không phải không thể giải quyết, nàng đối xử với người khác sao có thể quá lạnh lùng như này?
Lâm thành chủ lập tức nói lời đa tạ rồi đứng dậy, nhường đi qua một bên.
Lau đi nước mắt nước mũi: "Cô nương, mời ngài! Mời ngài!"
Dạ Mị nhanh chân bước ra cửa.
……
Trên nóc nhà cách đó không xa.
Một đôi mắt tà mị đem toàn cảnh trong phòng nhìn rõ ràng.
Nam nhân nghiêng người dựa trên nóc nhà, đôi chân nhàn nhã mà không mất đi ưu nhã cong lên, càng lộ ra mấy phần phách lối. Con ngươi yêu mị mang theo vài phần thích thú không biết là ác ý hay là thiện ý nhìn chằm chằm Dạ Mị đang đi về hướng căn phòng của Tư Đồ Sắc*
(*) Đến đoạn này editor đổi Ti Đồ Sắc thành Tư Đồ Sắc cho hay hơn nha.
Hắn ngoái đầu nhìn thoáng qua Ngọc Vĩ: "Ngươi nói xem, nàng sẽ giúp giải quyết vấn đề không muốn ăn cơm của Tư Đồ Sắc như thế nào?"
Khóe miệng Ngọc Vĩ giật một cái, Điện hạ, người ta là tuyệt thực, không đơn giản là không muốn ăn cơm đâu. Được rồi, kỳ thật đều là không ăn cơm, khác biệt cũng không lớn.
Ngọc Vĩ:" Thuộc hạ cũng không biết! Nhưng mà thấy thái độ của Quận chúa, vị cô nương này sợ là phải quỳ xuống trước mặt Quận chúa tạ lỗi, chuyện này mới có thể chấm dứt được. Đương nhiên, cũng có khả năng không thể biết được kết quả, dù sao Quận chúa dường như cũng muốn mạng của cô nương này!"
Hắn nói xong, lại nhìn sang bên cạnh khuôn mặt Điện hạ nhà mình.
Nhưng bây giờ đã qua mặt trời lặn rồi mà Điện hạ cơm tối đều không ăn, bản thân ngài lại đến nhìn trộm cô nương này….A, không phải lúc Điện hạ đi ra cửa có nói, là" quan sát tình yêu" với vị cô nương này. Điện hạ thật sự bị điên rồi?
Bắc Thần Tà Diễm nhướng mày, đôi mắt ưu nhã híp lại, càng lộ ra mấy phần hương vị mị hoặc lòng người.
Hắn chậm rì rì đứng dậy: " Đi thôi, đuổi theo! Bản Điện hạ cảm thấy, nàng sẽ không cô phụ quan tâm của ta với nàng!"
Ngọc Vĩ gật đầu: "Rõ" Ngọc Vĩ thật ra muốn nói, Điện hạ, ta đói….Điện hạ ngài không đói bụng sao?
…
Trước cửa gian phòng Tư Đồ Sắc.
Dạ Mị nhanh chân đi tới.
Thị vệ canh cửa trông thấy nàng liền giật nảy mình, mau chóng bao vây dùng trường kích nhắm vào Dạ Mị! Nữ nhân này lúc ấy thế nhưng lại đánh Quận chúa, bây giờ nàng lại tới đây làm gì, có thể gây bất lợi đối với Quận chúa hay không?
Dạ Mị nhìn tình cảnh trước mắt rồi lại quay đầu nhìn Lâm thành chủ.
Lạnh giọng hỏi: "Bọn hắn đây là đang bày tỏ hoan nghênh với ta sao?"
Nếu như không phải là hoan nghênh thì nàng vẫn quay trở về là được rồi.
Khóe miệng Lâm thành chủ giật một cái, nhìn vẻ mặt Dạ Mị, hắn tương đối am hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, thế là lập tức nói: " Đúng vậy nha! Bọn hắn đều đang chào mừng ngài đó!"
Nói xong, nhìn về đám thị vệ nháy mắt ra hiệu.
Đám thị vệ nhìn hắn một cái, sau đó nhìn nhau, lúc này mới hiểu ra rồi cầm trường kích vẫy vẫy.
Đám người: "Hoan nghênh cô nương!"
Thấy bọn họ thức thời, Dạ Mị hài lòng gật đầu, lạnh lùng nói: " Ta biết các ngươi rất ủng hộ ta, sau này không cần phải thanh thế lớn hoan nghênh ta như thế, lại khiến cho người ta hiểu lầm ta không đủ khiêm tốn."
Đám người: "…" Ủng hộ? Khiêm tốn?
Dạ Mị không tiếp tục để ý đám người này nữa, cất bước đi vào gian phòng Tư Đồ Sắc, lạnh lùng nói tiếp: " Ta sẽ mau chóng khiến nàng ta ăn cơm xong, nếu như các ngươi không muốn nàng chết đói thì bất kỳ người nào cũng không được vào quấy rầy!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT