"Rầm!" Một tiếng, thân thể Bắc Thần Tường lại đâm thẳng vào cột, rơi phịch xuống đất, miệng hộc ra một ngụm máu tươi.

Bắc Thần Tường hung tợn nhìn Bắc Thần Tà Diễm, nhìn tên ác ma vừa đi vào đã giết một người.

Hai lần đánh bay hắn khiến hắn hai lần hộc máu, còn có mặt mũi nói muốn giao hảo với hắn?!

Bắc Thần Tà Diễm còn vừa nói gì cơ?

Nói mình đừng bắt nạt hắn? Bắc Thần Tường lập tức máu nóng dồn lên não, đang sống sờ sờ mà lại bị chọc tức hộc máu.

Đang lúc hắn tức giận không nén nổi.

Còn thấy ác ma kia nghiêng đầu nhìn Ngọc Vĩ một cái, có vẻ buồn rầu, chậm rãi nói: "Ngọc Vĩ, ngươi thấy chưa? Đại hoàng huynh thân thể cường tráng, hai lần đập trúng cột còn chưa chết, đủ thấy hắn mạnh mẽ thế nào, nhưng vì sao hắn lại thích bắt nạt người yếu ớt như Diễm? Còn muốn bắt nạt cả Dạ Mị cô nương của Diễm?"

Bắc Thần Tường: "?!" Hắn thấy mình còn hộc máu được tiếp!

Hắn trúng hai chiêu không chết, có nghĩa là hắn mạnh mẽ? Mà kẻ giết người hầu hắn, còn đánh hắn là Bắc Thần Tà Diễm lại yếu đuối đáng thương? Trên đời này còn thiên lý không?

Tuy Ngọc Vĩ kiên định theo đảng Tứ hoàng tử, nhưng khi nghe đến đó vẫn xoay đầu không muốn nhìn Bắc Thần Tà Diễm một cái nào, ánh mắt nhìn về phía nóc nhà: "Đừng hỏi thuộc hạ, thuộc hạ không biết gì hết! Ngài vui vẻ là được!"

Không biết mấy chuyện ma quỷ đó có đủ để điện hạ lừa gạt chính mình không!

Với phản ứng của Ngọc Vĩ, Bắc Thần Tà Diễm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Hắn bước về phía Bắc Thần Tường, Bắc Thần Tường theo bản năng có rúm lại, trong lòng càng hoảng loạn, trên thực tế, dù Bắc Thần Tường có không phải đối thủ của Bắc Thần Tà Diễm, nhưng cũng không đến mức không có sức đánh trả, thật sự là do độc trong đồ ăn sáng khiến công thể của hắn bị hao tổn, để bây giờ hoàn toàn bị đàn áp.

Bắc Thần Tà Diễm nhìn dáng vẻ hoảng hốt của hắn, vươn tay đỡ Bắc Thần Tường dậy, quan tâm hỏi: "Đại hoàng huynh, huynh làm sao vậy? Sao lại hộc máu rồi?"

Bắc Thần Tường: "!?" Còn không phải do bị ngươi đánh sao? Ngươi vờ vịt cái gì?



Đang lúc hắn phẫn nộ trong lòng, lại nghe thấy giọng ác ma thong thả vang lên: "Có phải là nội tâm đại hoàng huynh áy náy vì nhận thức được mình thân là huynh trưởng lại bắt nạt đệ đệ ruột và em dâu tương lai là không đúng, nhằm xám hối cho hành vi của mình nên mới hộc máu đúng không?"

(Editor: Đọc đến đây không chỉ Bắc Thần tường đau mà tim tui cũng đau đó nha, máy bợn ác dừa thôi, đừng đi đọc trang reup nữa mà sang wattpad ủng hộ tui đi, thấy trang reup đã up đủ hết mấy chương chuyện của tui mà bên tui vẫn chưa được lượt đọc nào tổn thương lắm đó.)

Bắc Thần Tường tức giận đến xanh mặt, còn chưa kịp nói gì đã bị Bắc Thần Tà Diễm vừa đỡ mình dậy đột ngột dùng sức ném mạnh hắn xuống đất.

Bắc Thần Tường tiếp xúc thân mật với đất mẹ, quỳ rạp xuống, mũi phụt máu, dưới cơn đau nhức, hắn hoài nghi xương sống mũi của mình đã gãy vụn!

Đang lúc thân thể và tinh thần chịu đả kích nghiêm trọng, lại nghe thấy giọng ác ma kia: "Đại hoàng huynh thế mà lại vì hổ thẹn, từ chối để Diễm nâng, còn cúi gằm mặt xuống là bởi không còn mặt mũi nào nhìn Diễm!"

Hắn vừa nói dứt lời, Ngọc Vĩ không đành lòng nhìn Bắc Thần Tường bị đánh thảm hết chỗ nói, xoay người ra ngoài cửa.

Bắc Thần Tường lại cảm thấy máu nóng dồn lên não.

Trên thực tế, dù hắn thân là hoàng tử, được nuông chiều từ bé, nhưng nỗi đau thân thể với hắn mà nói thật sự không đáng là gì, điều khiến hắn thật sự cảm thấy phẫn nộ chính là mỗi một câu Bắc Thần Tà Diễm thốt ra lúc này lọt vào tai hắn đều là nhục nhã không thể rửa sạch của kẻ mạnh với kẻ yếu!

Lúc này hắn cũng không khỏi hận chính mình, vì sao thực lực của mình đuổi không kịp đối phương!

Đang lúc nội tâm hắn rối như tơ vò, giọng nói ưu nhã của Bắc Thần Tà Diễm lại vang lên: "Để Diễm đỡ đại hoàng huynh dậy nhé!"

Bắc Thần Tường nhớ đến cảnh ngộ mình gặp phải sau khi bị hắn đỡ dậy, lập tức nghiến răng nói: "Cút ngay, ta không cần ngươi đỡ!"

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, như thể đã chịu đả kích lớn lao, giọng nói cũng trở nên đáng thương, buồn bã: "Đại hoàng huynh ghét bỏ Diễm như vậy sao? Ngay cả Diễm đỡ ngươi một chút cũng không muốn? Huynh thật sự chán ghét ta như vậy à? Huynh thật sự không muốn thương hại hay quan tâm đệ đệ ruột của mình chút nào sao?"

Hắn đang nói chuyện thì bỗng giơ tay lên, nội lực nhấc chiếc bàn ở cách đó không xa lên đập thẳng vào lưng Bắc Thần Tường. Cái bàn bị đánh tan nát vụn gỗ, còn Bắc Thần Tường lại trúng thêm một đòn công kích!

Bắc Thần Tường bị đánh đến đau nhức cả người, còn phải nghe hắn kể chuyện ma quỷ, lập tức giận đến máu tró dồn lên não, máu tươi vọt lên cổ họng, vội vàng muốn nhổ ra.

Hắn nghiến răng nói: "Bắc Thần Tà Diễm! Ngươi..."

Hắn còn chưa nói dứt lời, ác ma kia đã ngồi xổm xuống, không màng Bắc Thần Tường giãy giụa thế nào, mạnh mẽ nâng Bắc Thần Tường dậy, thuận khí cho hắn, dịu dàng nói: "Đại hoàng huynh đừng tức giận! Tuy rằng huynh vô tình từ chối để Diễm nâng, nhưng vì tình thân ái giữa huynh đệ với nhau, Diễm sẽ không vì huynh lạnh nhạt mà chùn bước. Diễm vẫn sẽ quan tâm huynh, yêu quý huynh, như đối xử với thủ túc!"



Hắn nói xong, đột nhiên lấy ra một chiếc bình sứ từ trong tay áo.

Bắc Thần Tường hoảng sợ nhìn bình sứ trong tay Bắc Thần Tà Diễm, run giọng hỏi: "Đây là cái gì?"

Bắc Thần Tà Diễm bình sứ trong tay mình, vẻ mặt cực kỳ vân đạm phong khinh, ung dung nói: "Đây là cổ trùng chế thành độc hoàn, chỉ cần đại hoàng huynh nuốt nó, từ nay hàng đêm cảm nhận được khoái cảm bị sâu gặm nuốt ngũ tạng. Thứ tốt như vậy, Diễm thật là gấp không chờ nổi muốn chia sẻ với đại hoàng huynh."

Bắc Thần Tường tức giận đến suýt nữa chửi ầm lên.

Hàng đêm bị sâu gặm thực ngũ tạng thì có gì mà sung sướng? Khi còn nhỏ Bắc Thần Tà Diễm không đọc sách sao? Người kia không dạy hắn dùng từ à?

Còn nữa, hắn vừa mới nói gì cơ? Quan tâm hắn? Yêu quý hắn? Như yêu quý thủ túc?

Ai biến thái đối đãi với thủ túc mình như vậy chứ!?

"Đừng..." Đang lúc con phẫn nộ Bắc Thần Tường sắp bùng nổ, đã thấy Bắc Thần Tà Diễm mở bình sứ ra, đổ ra viên độc hoàn màu đen.

Trong lòng Bắc Thần Tường vạn phần hoảng sợ, nhưng sự kiêu ngạo của hắn cũng không cho phép mình quỳ xuống xin tha, càng không cho phép chịu thua, chỉ đành sợ hãi đối mặt với ác ma.

"Đừng?" Bắc Thần Tà Diễm hiển nhiên cũng nghe ra sự sợ hãi trong giọng nói của hắn, kinh ngạc nghiêng đầu nhìn hắn một cái, chậm rãi hỏi, "Đừng gì? Đại hoàng huynh muốn nói gì cứ nói thẳng! Trên thực tế, Diễm sờ lương tâm mà nói với đại hoàng huynh, Diễm thật sự cực kì kính trọng đại hoàng huynh, cực kì muốn làm huynh đệ chí thân với huynh..."

Ngọc Vĩ thật sự nhịn không được ở bên cạnh chen vào nói: "Điện hạ, lúc ngài sờ lương tâm mà nói... thật sự không đau sao?"

Bắc Thần Tà Diễm ưu nhã nhìn lướt qua Ngọc Vĩ, chậm rãi nói: "Vẫn hơi đau một chút!"

Dứt lời, hắn lại nhìn về phía Bắc Thần Tường, thong thả nói: "Đại hoàng huynh, vì tình huynh đệ của chúng ta, không bằng ngươi công bằng, thành khẩn mà nói xem, Diễm nên độc chết huynh, hay đánh chết huynh, hay khiến huynh sống không bằng chết thì tốt hơn? Khi nào huynh mới nguyện buông bỏ ác niệm, cùng Diễm làm huynh đệ?"

*

Diễm à... Hắn thật sự là một ác ma... không hơn không kém, chính là loại ác ma không bôi cũng đen ấy...* cười khóc*... Đúng rồi, hôm nay các ngươi đi qq đọc đánh call cho ca chưa?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play