"Không tệ!" Dạ Mị đang một mình dùng bữa, mở miệng tán thưởng.
Miệng nàng luôn rất kén chọn, cho dù không phải là người tham ăn nhưng những món từng nếm qua cũng không ít,rất hiếm khi tán thưởng về đồ ăn.
Nhưng một bàn đồ ăn này, nàng cảm thấy đều nấu không tệ, vốn cho là tài nấu ăn của người cổ đại sẽ kém xa hiện đại, lại không nghĩ rằng những món ăn này, trình độ đều vượt xa hiện đại, điều này làm nàng vô cùng hài lòng.
Hơn nửa canh giờ sau, Dạ Mị mới ăn xong, cũng không quan tâm bữa cơm này là bản thân đang ăn một mình, càng không để ý những người khác ở đâu.
Đúng lúc này, Lâm thành chủ với vẻ mặt sốt ruột, mờ mịt, không biết làm sao tiến vào gian phòng Dạ Mị.
Dạ Mị lạnh nhạt nhìn về phía Lâm thành chủ, vẻ mặt hắn tựa như kiến bò trên chảo nóng, nóng lòng sốt ruột. Thần sắc trên mặt nàng không thay đổi , chờ người vừa tới lên tiếng.
Ngay tại lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng vang va chạm to lớn, là âm thanh đồ sứ bị ném vỡ trên mặt đất.
Loáng thoáng có thể nghe thấy tiếng Tư Đồ Sắc đang mắng chửi: "Tiện nhân này, tiện nhân. . ."
m thanh này từ đằng xa truyền đến, người trong nhà đều nghe một cách rõ ràng, Lâm thành chủ cẩn thận từng li từng tí quay đầu thoáng nhìn qua hướng âm thanh truyền tới bên ngoài cửa, lại thận trọng nhìn thoáng qua Dạ Mị, trên mặt hiện ra mấy phần xấu hổ.
Tiếp tục, lại là âm thanh của vật nặng vỡ nát, lại một lần nữa truyền đến.
Lâm thành chủ cả người run rẩy, đi đến trước mặt Dạ Mị, run rẩy nói: "Vị cô nương này. . ."
Dạ Mị giơ tay lên, nhắm mắt lại nghe một hồi, nhìn chằm chằm Lâm thành chủ, lạnh giọng hỏi: "Trước tiên chờ chút đã! Giọng nói bên ngoài này là đang mắng ta sao?"
"A? Cái này. . ." Vấn đề này thật đúng là hỏi khó Lâm thành chủ.
Trường Lạc quận chúa thật sự là đang mắng vị cô nương này không sai, nhưng là hơn nửa canh giờ trước đó, Trường Lạc quận chúa cũng là bởi vì đối nghịch với nàng, trực tiếp liền bị ném đến nửa sống nửa chết.
Lúc này hắn dám trả lời chính là đang mắng nàng ta sao? Nếu là Trường Lạc quận chúa bởi vậy mà lại bị đánh thì làm sao bây giờ?
Vả lại vị cô nương được Tứ hoàng tử điện hạ mang về, hắn cũng không dám tùy tiện đắc tội, để binh sĩ đi lên bắt người.
Nhìn vẻ mặt Lâm thành chủ khó xử, Dạ Mị thở dài một hơi, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi cũng nghe thấy rồi đó, nàng ta đố kỵ với sự ưu tú của ta, bây giờ lại còn đang nhục mạ ta. Nếu như ngươi đến là vì muốn để ta tạ lỗi đối với nàng ta, thỉnh cầu nàng ta tha thứ, vậy vẫn là mời ngươi trở về đi!"
Thấy mình vừa mới ăn một bữa cơm ngon, Dạ Mị đối với Lâm thành chủ có mấy phần khách khí đối với chủ nhà.
Nhưng mà đây chính là giới hạn, nhiều hơn cũng không có
Khóe miệng Lâm thành chủ giật một cái, nhìn vẻ mặt Dạ Mị chững chạc đàng hoàng, hắn kỳ thật rất muốn nói, Trường Lạc quận chúa không phải ghen tỵ vị cô nương này có ưu tú hay không, mà là ghen ghét Tứ hoàng tử điện hạ đối với nàng hết sức bảo vệ.
Nhưng suy cho cùng tính tình nữ nhân này dường như thực sự không tốt lắm, mình vẫn là không muốn gặp phiền phức.
Thế là trực tiếp cắt ngang chủ đề: "Cô nương, chuyện là như thế này. . . Trường Lạc quận chúa, là chất nữ Hoàng hậu sủng ái nhất, nếu như ngài đắc tội với nàng ta, chuyện này đối với ngài cũng không có chỗ gì tốt. . ."
Dạ Mị thở dài.
Sau khi ăn no rồi, sự nhẫn nại của con người thật sự sẽ tăng lên nhiều, cũng nguyện ý nói vài câu.
Nàng nhìn về phía Lâm thành chủ, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi nói đạo lý, ta không phải không hiểu, ta cũng không muốn đắc tội nàng ta, càng không có ý đắc tội Hoàng hậu. Cho nên lúc nàng ta dùng thần thái ngạo mạn thấp bé, nông cạn vô lễ, không có chút giáo dưỡng nào của bản thân nói chuyện với ta, ta đã dùng hết khả năng cố gắng khuyên ngăn bản thân mình, ta dù sao cũng tuyệt thế không lệ thuộc thế gian, không muốn so đo cùng loại người ngu xuẩn ngay cả một phần mười đầu ngón chân của ta cũng không sánh nổi, điều này sẽ làm giảm tư thái cao ngạo của mình xuống, đây cũng là nguyên nhân chính ta không sớm động thủ giáo huấn nàng ta. Nhưng nàng ta thực sự quá không biết thu liễm nên mới ép ta động thủ đánh nàng ta, chẳng lẽ đây đều là lỗi của ta sao?"
Dạ Mị tự thấy bản thân nàng thật sự đã đủ khoan dung, rộng lượng rồi.
Nếu không lúc Trường Lạc quận chúa mở miệng mắng nàng là tiện tỳ, nàng liền trừng trị nàng ta rồi. Nếu không phải vì tư thái cùng phong cách của bản thân, nàng sao lại dễ dàng tha thứ để đối phương rút kiếm mới động thủ?
Khóe miệng Lâm thành chủ giật một cái, trong lòng cũng không phải đã hiểu rõ, trên đời này vì sao lại có vị cô nương tự cảm thấy mình là người tốt đẹp như này. Vốn dĩ ngay từ đầu nguyên nhân chính không so đo là do cảm thấy sẽ giảm tư thái cao ngạo của mình xuống?
Nhưng có chuyện quan trọng hơn, hắn đành phải bỏ qua những suy nghĩ trong nội tâm này, mở miệng nói: "Cô nương dù vậy Quận chúa nàng ta hiện tại rất tức giận, nói nhất định phải nhìn thấy ngài quỳ gối xin lỗi trước mặt nàng ta, dập đầu đến chảy máu, nàng ta mới nguyện ý ăn cơm, không thì nàng ta liền tuyệt thực!"
Dạ Mị nghe vậy, đuôi lông mày hơi nhíu lại.
Nhìn về phía Lâm thành chủ, bất đắc dĩ thở dài một hơi, lạnh giọng nói: "Vậy đành phải để nàng ta tuyệt thực, xem ra là số mệnh định nàng ta phải chết, nhân lực bất khả kháng trời, ngươi phải tiếp nhận hiện thực!"
Lâm thành chủ: ". . ."
Hắn kỳ thật có chút muốn mắng người.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, ép buộc mình bình tĩnh một chút, chợt nhìn về phía Dạ Mị, mở miệng nói: "Cô nương, dù sao chuyện phiền toái này là ngài gây ra, ngài có thể giúp ta nghĩ một vài biện pháp giải quyết hay không?"
"Chuyện phiền toái này không phải chính nàng ta gây ra sao?" Dạ Mị kinh ngạc nhìn về phía Lâm thành chủ.
Khóe miệng Lâm thành chủ giật một cái, phát hiện cũng không có cách nào phản bác. Không thể làm gì khác nói: "Thế nhưng cô nương, việc này hoàn toàn chính xác có liên can đến người! Nếu như quận chúa thật sự chết đói, Hoàng hậu nương nương hỏi tội, cô nương có thể sẽ bị truy nã!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT