Dạ Mị quay đầu lại nhìn hắn một cái, lạnh giọng hỏi: "Ngươi nóng lòng lao vào ta như vậy sao?"

Hai người bọn họ quen nhau chưa bao lâu, nàng lúc này không khỏi tò mò, hắn đối với bất cứ cô gái nào cũng như vậy hay chỉ với nàng mới như vậy.

Nghĩ như vậy, Dạ Mị đột nhiên hoảng hốt.

Việc nàng bắt đầu chú ý vấn đề này không phải là dấu hiệu tốt. Chẳng lẽ nàng thật sự có ý nghĩ đó với hắn?

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, trong mắt nhiễm ý cười, dịu dàng nói: "Dạ Mị cô nương, đối với nữ nhân mình thích, Diễm tất nhiên muốn để nàng chiếm hữu từ tâm đến thân. Nam nữ hoan ái là dục vọng bình thường, Diễm chỉ là người bình thường thôi, hà tất lảng tránh loại chuyện này?"

Ngọc Vĩ yên lặng trợn trắng mắt, nhìn lên không trung, điện hạ lại bắt đầu ngụy biện tà thuyết, mạnh mẽ tẩy não. Có cô nương nào không danh không phận đồng ý chiếm hữu ngài đây?

Nhưng Dạ Mị không phải cô nương bình thường, nàng chưa bao giờ yêu cầu người khác cho mình danh phận để chứng minh giá trị của bản thân. Đặc biệt là, Bắc Thần Tà Diễm nói không sai, nam nữ hoan ái là chuyện hết sức bình thường, có điều...

"Đúng!" Dạ Mị gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, lạnh lùng nói, "Tuy rằng ngươi nói có chút đạo lý. Nhưng ngươi không cần thị tẩm, ít nhất bây giờ ta chưa thích đến mức muốn hoan ái với ngươi!"

Khóe miệng Ngọc Vĩ co giật... Cái gì? Vị cô nương này còn cảm thấy điện hạ nói có lý?

Được rồi, hắn tức khắc cảm thấy điện hạ và Dạ Mị cô nương mới là cùng một loại người, hắn đi theo điện hạ nhiều năm như vậy đều uổng phí.

Dạ Mị lạnh lùng nhìn hắn, nói xong lời cần nói liền xoay người rời đi.

Nàng nhìn có vẻ trấn định, kỳ thật bước chân vội vàng, nàng thật sự sợ mình đi chậm một chút thôi, nam nhân này sẽ cưỡng chế thị tẩm, đối với loại nam nhân còn đẹp hơn cả mình, cho dù nàng không phải nhan khống, nhưng đối nàng mà nói cũng cực kì có sức mê hoặc.

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy cũng không giận, lại là từ từ cười ra tiếng, nhìn theo Dạ Mị đi xa.

Chờ nàng bóng dáng biến mất ở xưởng, tiếp theo.

Ngọc Vĩ thấy những ngón tay thon dài của điện hạ nhà bọn họ nhẹ nhàng sờ lên môi.

Ngọc Vĩ lập tức hiểu ra, điện hạ tám phần là hồi tưởng lại dư vị của nụ hôn kia, hắn vẻ mặt chết lặng dò hỏi: "Điện hạ, một nụ hôn đổi lấy một cái tát và một cú đấm, ngài cảm thấy đáng không?"

Sau khi điện hạ lên tám tuổi, không còn ai có thể động tay kiểu này với điện hạ.

Đặc biệt là đấm, lại còn đấm vào mũi!

Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, liếc mắt hắn nhìn hắn một cái không chút để ý, ung dung cười nói: "Dùng sinh mệnh đổi cũng đáng!"

Giọng nói vang lên, hắn tâm tình sung sướng rời đi.

Khóe mắt Ngọc Vĩ co giật...

Được rồi, xem ra sau khi điện hạ dâng hiến nụ hôn đầu tiên bị ăn đánh nhưng cá nhân điện hạ với lần này vẫn rất thỏa mãn, rất đắc ý, rất vui vẻ.

—————



Dạ Mị nhanh chóng rời khỏi xưởng, không bao lâu đã Cửu Hồn vội vàng tiến đến.

Sau khi Cửu Hồn thấy nàng liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Dạ Mị nhìn thần sắc của hắn cũng dần dần bình tĩnh lại, tâm hồ bị Bắc Thần Tà Diễm trêu chọc gợn sóng cũng chậm rãi lắng xuống.

Nàng nhìn về phía Cửu Hồn, lạnh lùng nói: "Ngươi tới tìm ta?"

Cửu Hồn gật đầu, không nói gì.

Dạ Mị biết hắn không thích nói chuyện, trực tiếp nói: "Ta đến xưởng xem xét, lúc ra ngoài không nhìn thấy ngươi. Ta không sao, chúng ta về đi!"

Nàng cũng không hỏi hắn vừa rồi đi đâu làm gì, vì sao lúc ra noài không thấy hắn. Mỗi người đều có cuộc sống của chính mình, dù hắn có quyết định đi theo nàng, nàng cũng không tự cho mình quyền xét hỏi hành tung của người khác.

"Được!" Cửu Hồn ngoan ngoãn gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Nhưng tiếp theo, hắn lại thấy Bắc Thần Tà Diễm và Ngọc Vĩ cũng từ xưởng đi ra.

Dạ Mị không để ý lắm đến vẻ mặt của hắn, sau khi hắn bảo "được", nàng bèn quay đầu rời đi luôn, nhưng sau khi đi được mấy bước mà vẫn không thấy hắn đuổi theo, cứ nghĩ Cửu Hồn không đuổi kịp.

Vì vậy nàng liền quay đầu lại, nhìn thoáng qua.

Tiếp theo, thấy Cửu Hồn phát hiện ra Bắc Thần Tà Diễm, Bắc Thần Tà Diễm cũng thấy Cửu Hồn.

Càng khiến nàng cảm thấy không thể hiểu nổi chính là, sau khi hai nam nhân này phát hiện ra sự tồn tại của đối phương đều khó hiểu nhìn nhau hồi lâu.

Bắc Thần Tà Diễm quét về phía Cửu Hồn, khóe miệng ưu nhã có ý cười, nhưng nụ cười kia nhìn thế nào cũng thấy giống cười lạnh.

Cửu Hồn nhìn chằm chằm Bắc Thần Tà Diễm, không nói gì, nhưng vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy âm trầm.

Nội tâm Dạ Mị lập tức có phần ngơ ngác...

Nàng cạn lời quay lại hai bước, liếc mắt nhìn Cửu Hồn một cái, lạnh giọng hỏi: "Hai người các ngươi có thù riêng sao? Sao mỗi lần gặp mặt đều giương cung bạt kiếm thế?"

Không ngờ nàng vừa lên tiếng xong.

Cửu Hồn bỗng nhiên quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, ánh mắt giống hệt như ông chồng số khổ bắt được vợ ngoại tình, thấp giọng nói: "Hắn vừa rồi cũng ở xưởng?"

"A?" Dạ Mị trong lúc nhất thời không thể lĩnh hội được ánh mắt kì quái của hắn, ngơ ngác lạnh giọng đáp lời, "Đúng vậy!"

Nàng rất ít khi cảm thấy mơ hồ như vậy, loại vẻ mắt kì quái này của Cửu Hồn...

Cửu Hồnvừa nghe vậy liền tức giận.

Tiếp theo, hắn không để ý đến Dạ Mị nữa, khoanh tay ôm kiếm, rảo bước rời đi.

Nội tâm Dạ Mị tức khắc từ mộng bức biến thành lăng bức......



Mà cách đó không xa, kia ác ma nam nhân, thấy Cửu Hồn căm giận rời đi bóng dáng, lại phảng phất tâm tình thực hảo, hữu lễ mỉm cười với Dạ Mị, đó là chào hỏi.

Dạ Mị nhăn mày lại, gật đầu, buồn bực xoay người rời đi.

Chuyện gì xảy ra?

Bắc Thần Tà Diễm như vậy nàng có thể hiểu được, rốt cuộc chính mình như vậy ưu tú, như vậy xuất sắc, như vậy mê người, hắn thích nàng, đây là chuyện bình thường.

Nhưng Cửu Hồn vẫn là một đứa trẻ. Hắn so đo cái gì?

Chẳng lẽ là dục vọng chiếm hữu của đệ đệ với tỷ tỷ?

Đúng vậy, tuy Dạ Mị đến bây giờ vẫn chưa biết được tuổi tác của thiếu niên xinh đẹp cao mét 8 Cửu Hồn, nhưng mỗi lần nhìn gương mặt sạch sẽ linh hoạt của hắn, nàng vẫn theo bản năng cảm thấy...

Hắn chỉ là một tiểu đệ đệ.

Nàng mang tâm tình buồn bực trở về phòng.

Vừa đến cửa đã thấy Cửu Hồn vẻ mặt đáng thương ngồi xổm trước cửa phòng nàng, dáng vẻ đó vừa đáng thương vừa uất ức.

Khóe miệng Dạ Mị co lại, đi tới cửa, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Cửu Hồn cúi đầu, không đáp lời, chỉ nhắc nhở Dạ Mị: "Hắn ném rắn độc lên giường ngươi."

Khóe mắt Dạ Mị giật giật.

Đúng vậy, sao vừa rồi nàng quên mất chuyện này? Nàng còn chưa hỏi Bắc Thần Tà Diễm rốt cuộc muốn thế nào đâu!

Nàng lạnh giọng gật đầu: "Ta biết rồi, món nợ này sớm muộn gì ta cũng tính sổ với hắn."

Cửu Hồn ngẩng đầu nhìn Dạ Mị một cái, ánh mắt vốn mang vẻ u buồn lúc này lại trông vô cùng đáng thương, nhẹ nhàng thấp giọng hỏi: "Có phải ngươi không thích ta không?"

Như vậy đáng yêu hệt như một chú thỏ con.

Dáng vẻ đó của hắn không khác gì đang hỏi nàng: Có phải ngươi có con thỏ khác bên ngoài rồi không?

Dạ Mị lập tức nhướn mày.

Một Bắc Thần Tà Diễm mạnh mẽ giả vờ đáng thương ngoan ngoãn đã khiến người ta không thể kiềm chế, lại thêm một Cửu Hồn bảo bảo ngây thơ đáng yêu.

Sao mọi người gần đây đều đã nhìn ra nàng ăn mềm không ăn cứng rồi?

------ chuyện ngoài lề ------

Ai nha ai nha, giả vờ đáng yêu và thật sự đáng yêu, các ngươi thích cái nào hơn, cười gian ing...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play