Nếu Bắc Thần Tà Diễm đã đoán được sẽ có người động tay chân sau lưng, còn tự tin bảo mình không cần ngăn mấy tên hắc y nhân đó lại, như vậy có nghĩa là hắn đã đoán được thủ phạm sau lưng rồi.
Bắc Thần Tà Diễm nhìn vẻ mặt đứng đắn của nàng, dáng vẻ đáng thương lập tức biến mất tăm, chậm rãi nói: "Dạ Mị cô nương đoán xem?"
Trong mắt hắn chứa ý cười, nhìn Dạ Mị, hiển nhiên cho rằng nàng cũng có thể đoán được.
Dạ Mị dừng một chút, hộc ra ba chữ: "Bắc Thần Tường!"
Không đợi Bắc Thần Tà Diễm kịp nói gì, Dạ Mị tiếp tục nói: "Ở Bắc Thần hoàng triều không mấy ai dám trêu ngươi, các tướng sĩ đó thấy ngươi sợ tới độ đứng không vững, càng không nói đến chủ động trêu chọc ngươi. Cho nên kẻ duy nhất khả nghi chỉ có Bắc Thần Tường, hắn ngứa mắt ngươi từ lâu, chỉ thiếu điều vết lên mặt. Hơn nữa giữa các ngươi còn cả vấn đề hoàng vị!"
Dạ Mị nhanh chóng phân tích lý do.
Bắc Thần Tà Diễm nghe vậy, trong mắt có ý cười: "Dạ Mị cô nương phân tích không sai, đại hoàng huynh là điển hình của loại người thực lực không đủ, ngu xuẩn có thừa. Tâm tư ác độc, chỉ giỏi tự cho mình là thông minh. Cho nên Diễm đề nghị Dạ Mị cô nương sau này không nên có qua lại gì với hắn, chỉ với tính tình độc ác của hắn đã không xứng cùng Dạ Mị cô nương cao quý nói một lời nào!"
Đề nghị nàng tránh xa trai đẹp khác, hắn cũng không quên một câu vuốt mông ngựa.
Làm vừa mới đi trở về tới Ngọc Vĩ, vẻ mặt không lời gì để nói, hơn nữa nhịn không được lại trợn trắng mắt.
Ngọc Vĩ yên lặng cho rằng, gần đây điện hạ đã khiến hắn không nhịn được khinh bỉ quá nhiều, nếu chuyện như vậy xảy ra càng thường xuyên hơn, một ngày nào đó không cẩn thận bị điện hạ ghi thù, một đi không trở lại, điều này khiến hắn thật ưu sầu...
Dạ Mị lại đối Bắc Thần Tà Diễm nói, rất là hưởng thụ, tán đồng gật gật đầu: "Ngươi nói không sai, hắn quả thật không xứng nói chuyện với ta! Nhưng dù sao tên đó cũng là đại hoàng huynh của ngươi, ngươi định xử lí hắn thế nào?"
Bắc Thần Tà Diễm suy tư một lát, môi mỏng nhếch lên nụ cười u ám, ưu nhã nói: "Vậy đưa chỗ gạo độc này đến phòng bếp đi, không cho người phòng bếp để lộ ra, sau này lấy chúng nấu thành cơm cho đại hoàng huynh, Dạ Mị cô nương thấy thế nào?"
—————
Ngoài cửa thành.
Tư Mã Nhụy kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt: "Sao ngươi cũng tới?"
Người đến đúng là Hân Duyệt Nhạn.
Trên mặt Hân Duyệt Nhạn lộ ra vài phần vui mừng: "Ngươi tới ta không thể tới sao? Ngươi cũng tới vì nghĩa huynh ngươi?"
"Không sai!" Tư Mã Nhụy gật đầu, "Ta đang đợi có người cùng ta đến Đại Mạc tìm hiểu tin tức, ta vốn cho rằng người đến sẽ là Chung Nhược Băng, không ngờ lại là ngươi, dù sao ta cũng nhận ra rằng ngươi không thích nghĩa huynh ta."
Trên mặt Hân Duyệt Nhạn hiện ra tia xấu hổ, sờ mũi: "Chính là bởi vì không thích nên khi hắn không rõ sống chết mới quyết phải tìm được hắn, sau đó từ hôn, để cho người đời khỏi gièm pha chúng ta còn chưa kết hôn mà hắn đã bị ta khắc chết!"
Khóe miệng Tư Mã Nhụy co giật, nhất thời không biết phải nói gì.
Hân Duyệt Nhạn lại tòa thành phía sau nàng: "Mà sao ngươi lại ở đây? Theo lý thuyết nếu ngươi đã tới trước thì nên đến Đại Mạc thăm hỏi tin tức rồi chứ?"
Nàng vừa nói dứt lời, Tư Mã Nhụy tinh tế giải thích nguyên do.
Hân Duyệt Nhạn lập tức khắc đại kinh thất sắc: "Ý ngươi là Tông Chính Hi?"
Hân Duyệt Nhạn này một tiếng ra tới, lập tức im tiếng, Tông Chính hoàng triều đã huỷ diệt, người Bắc Thần hoàng triều ít ai muốn nghe đến cái tên này.
Cũng may các nàng ở khá xa, đám thị vệ không nghe thấy.
Hân Duyệt Nhạn hướng nơi xa nhìn thoáng qua, Tư Mã Nhụy hiểu ý, hai người đều đi đến chỗ xa hơn, tránh khỏi tai mắt đám binh sĩ.
Tư Mã Nhụy xụ mặt: "Ta vốn cảm thấy A Hi vẫn còn chưa chết! Nếu nàng thật sự là A Hi..."
Không ai quên được huyết chú mà nàng công chúa lương thiện được ca ngợi là "món quà trân quý trời ban" đã lập trước khi chết.
Dù là đương kim hoàng đế Bắc Thần hoàng triều đi nữa thì khi mơ vẫn thương bị mấy câu nói căm hận của nàng làm cho bừng tỉnh.
Cũng từng có một đoạn thời gian, không ít thuật sĩ đều nói, người lật đổ Bắc Thần hoàng triều nhất định là Tông Chính Hi, khiến cho lòng dân cả kinh thành đều hoảng sợ, cho đến khi tìm được thi thể nàng giữa sông, hoàng đế đã gán cho những thuật sĩ đó tội mê hoặc lòng dân, hạ lệnh xử tử.
Sắc mặt Tư Mã Nhụy trở nên hung ác: "Nếu thật sự là nàng, nàng muốn báo thù, ta nhất định liều chết đi theo, đây là Bắc Thần hoàng triều nợ Tông Chính gia!"
Hân Duyệt Nhạn từ trước đến nay vốn không đứng đắn lúc này cũng nghiêm túc: "Nếu nàng thật sự là Tông Chính Hi, ngươi không thể nhận nàng! Nếu không người Bắc Thần hoàng triều nhất định sẽ không buông tha nàng. Hoàng đế chính là loại thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!"
Hân Duyệt Nhạn sờ cằm: "Điều này quả thật khiên ta không khỏi tò mò, rốt cuộc cô nương kia trông như thế nào mà có thể khiến ngươi không màng tất cả như thế! Bây giờ ta rất cần một cô nương thật là ưu tú..."
"Ngươi muốn làm gì?" Tư Mã Nhụy phòng bị nhìn chằm chằm Hân Duyệt Nhạn, "Chẳng lẽ ngươi không thích nghĩa huynh ta là bởi vì ngươi thích con gái?"
Hân Duyệt Nhạn suýt nữa ngã quỵ: "Ngươi nghĩ gì vậy! Nghĩa đệ ta Cô Nguyệt Vô Ngân, ngươi biết đấy, hắn tính tình cao ngạo, không coi ai ra gì. Ta phải giúp hắn tìm một cô nương ưu tú, giải quyết hôn nhân đại sự! Không được, mặc kệ cô nương này có phải A Hi của ngươi không, ta cũng nhất định phải gặp!"
Hân Duyệt Nhạn nói, liền hấp tấp muốn vào thành.
Tư Mã Nhụy vội vàng vươn tay kéo nàng: "Được mà! Đã giờ nào rồi, muốn gặp cũng để ngày mai hẵng nói!"
"Cũng đúng!" Hân Duyệt Nhạn đồng ý, lại đắc ý, "Trong tay ta có một quyển bí tịch trộm đến từ chỗ sư bá, nếu nàng phù hợp với tiêu chuẩn chọn em dâu của ta, ta sẽ đưa bí tịch đó cho nàng, giúp nàng trở thành võ lâm cao thủ, vừa lúc lấy lòng nàng, giúp Vô Ngân lấy hảo cảm!"
Tư Mã Nhụy cả kinh: "Sư bá của ngươi, chẳng lẽ là..."
Hân Duyệt Nhạn đắc ý chớp chớp mắt: "Đúng vậy!"
Tư Mã Nhụy hít sâu một hơi, bội phục nhìn nàng một cái: "Đồ của ông ta mà ngươi cũng dám trộm, nhưng nếu Dạ Mị cô nương thật sự có thể luyện thành bí tịch của ông ta, nhất định có thể trở thành cao thủ tuyệt thế!"
"Tên nàng là Dạ Mị?" Hân Duyệt Nhạn nhìn nàng một cái.
Tư Mã Nhụy gật đầu: "Không sai! Ít nhất là bây giờ. Ngày mai nàng phải đến Đại Mạc giao dịch với Tả Dực Vương!"
Hân Duyệt Nhạn vẻ mặt tính kế: "Ngươi thử thuyết phục nàng đưa ta đi cùng với. Ta muốn xem xem nàng có bao nhiêu năng lực, có xứng với quyển bí tịch này của ta không!"
"Được!" Tư Mã Nhụy dứt khoát gật đầu.
—————
Một bên khác.
Dạ Mị nghe xong ý kiến của Bắc Thần Tà Diễm để đáp lễ Bắc Thần Tường, quyết đoán gật đầu, lạnh giọng tán đồng: "Được!"
Dù sao cũng là ca ca ruột, đến hắn còn không sợ độc chết Bắc Thần Tường thì người ngoài như nàng càng không phải nhọc lòng.
Xử lý xong hết thảy, Dạ Mị đã quên mất chuyện Bắc Thần Tà Diễm thả rắn độc trên giường nàng.
Ngày mai còn có chính sự, nàng ngáp một cái, xoay người chuẩn bị trở về: "Ta đi về ngủ trước, ngày mai bảo Lư Tương Hoa mang gạo đế tìm ta."
Không ngờ nàng vừa mới đi được hai bước.
Giọng nói ưu nhã của hắn truyền đến từ sau lưng nàng, mang theo mê hoặc trí mạng: "Người muốn ngủ? Dạ Mị cô nương, tối nay có cần Diễm thị tẩm không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT