Vụt vụt vụt!

Liên tục ba đao xuất ra, hoàn toàn tự nhiên mà thành.

Công Dương Ngu sau khi mặc Huyền Hoàng khải giáp vào lập tức vung đao lên, đao quang quấn lấy toàn bộ cơ thể hắn, tạo thành một quả lôi cầu cực lớn chu vi lên tới ba trượng.

Từ trong quả lôi cầu truyền ra âm thanh chấn động của sấm sét.

Sau đó quả lôi cầu phương viên ba trượng kia liền mãnh liệt phát nổ, biến thành từng sợi thiểm điện, đao quang hình cung nổ tóe lên, bắn ra xa đến hơn bảy tám trăm bộ.

Phụt!

Trên mặt tế đàn, một khối tinh cương được đúc từ năm loại kim loại đặc chất, ngay khi vừa bị ánh đao bổ tới liền bị phanh ra như đậu hũ.

- Phương pháp đúc luyện thượng cổ khải giáp quả nhiên là kỳ diệu vô cùng, cũng chỉ có phương pháp luyện khí của Phương Tiên đạo mới có thể đúc ra thứ này, sau khi mặc kiện khải giáp này vào, uy lực đao thuật của ta tăng lên đến ba thành.

Công Dương Ngu sau khi thử một chiêu đao xong liền ha ha cười, sau đó thu hồi thanh đại đao dài đủ chín xích về sau lưng, ánh mắt ngưng luyện, khôi phục lại thần thái lúc bình thường.

- Thanh đao này của ngươi chính là thanh thần đao được dùng hài cốt xá lợi của đại cao tăng nhân tiên đời trước của Đại Thiện Tự sau khi đến niết bàn lưu lại, trải qua rèn đúc với ngũ kim ám cương trong lò lửa, hơn nữa còn lấy máu huyết của chính ngươi mới luyện thành thanh Phổ Độ Thần Đao bằng huyết văn cương tinh khiết như thế này, so với Toái Diệt đao còn cường đại hơn gấp mười lần. Sát thần trảm quỷ cũng chỉ cần bằng một ý niệm.

Hồng Huyền Cơ nói.

- Thái sư không có binh khí sao?

Công Dương Ngu điều chỉnh nhịp hô hấp hòa cùng tần suất dao động của khải giáp xong, cơ thể liền nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.

- Không cần thiết, ta luôn dùng quyền pháp để xuất thủ, không cần bất cứ thứ binh khi gì.

Hồng Huyền Cơ hờ hững nói.

- Nhưng mà, hoàng thượng, thần thấy người cũng nên chế tạo một kiện khải giáp, tuy rằng vi thần tận lực bảo vệ cho hoàng thượng, nhưng dù sao chiến sự hung hiểm, Mộng Thần Cơ cuồng ác. Nếu chẳng may giữa vạn quân gặp phải hiểm địa thì biết làm thế nào, cần phải có kế sách thật vẹn toàn.

- Chuyện này trẫm tự nhiên minh bạch.

Kiền đế Dương Bàn gật đầu, sau đó hỏi Tiêu Trường Phong.

- Chế tạo cho Công Dương Ngu kiện Huyền Hoàng khải giáp này dùng mất bao nhiêu nguyên liệu?

- Khởi bẩm bệ hạ, từ Mãng Hoang thu được tổng cộng sáu mươi tám đầu thi hoàng do Vu Quỷ đạo luyện chế, riêng chế tạo kiện Huyền Hoàng khải giáp này đã dùng mất hai mươi bốn đầu, còn đám phi thi, thiên thi còn lại, tuy rằng có đến hơn mấy trăm đầu nhưng chất liệu tương đối thấp, chỉ có thể chế tạo ra loại khải giáp thông thường mà thôi.

- Hiện giờ thần đã lĩnh suất toàn bộ nội viện đệ tử của Phương Tiên đạo, ngày đêm chế tạo gấp, sử dụng hài cốt xá lợi đại cao tăng các đời của Đại Thiện Tự cùng số thi hoàng còn lại để chế tạo ra một kiện Lão Nha Tinh Thần khải, sau đó lại dùng Tinh Thần Tế Đàn của con thuyền tạo hóa để thu thập tinh hoa của nhật nguyệt, thu thập thần lực của hàng tỉ ngôi sao trên bầu trời, từ đó khiến cho kiện khải giáp có được linh tính. Thế nhưng kiện khải giáp này còn chưa được tôi luyện triệt để, so với Huyền Hoàng khải giáp còn kém hơn rất nhiều chứ đừng nói đến việc để cho bệ hạ sử dụng. Thứ bệ hạ cần, ít nhất cũng phải sánh ngang với Thiên Mang Giác Thần Khải.

Tiêu Trường Phong cung kính nói.

- Thiên Mang Giác Thần Khải cũng không xứng với trẫm, chỉ có Như Lai Cà Sa trong truyền thuyết dưới địa cung của Đại Thiện Tự mới có thể xứng ngang với trẫm. Kiện Hoàng Thiên Thủy Long Khải này tuy rằng lực lượng cường đại, thế nhưng không đủ để xưng bá hiện thế. Nghe đồn rằng, thế tôn khai sơn ra Đại Thiện Tự, Như Lai đạo nhân, truyền lại một kiện áo cà sa, khi mặc lên thân thế lập tức có lực lượng xưng bá hiện thế. Tiếc là trẫm năm đó tiêu diệt Đại Thiện Tự, tìm kiếm lòng đất, vậy mà không phát hiện ra chút vết tích manh mối nào, kiện Như Lai chí tôn cà sa này cho đến giờ vẫn không tìm ra chút tung tích nào cả.

Kiền đế Dương Bàn thở dài một tiếng nói.

Hồng Huyền Cơ nghe thấy Dương Bàn thở dài liền vội vã khom người nói.

- Bệ hạ, kiện áo cà sa kia chẳng qua chỉ là đồn đại mà thôi. Nghe truyền rằng, thượng cổ thành hoàng Nguyên chính là người sáng lập ra phật đạo, là tổ sư khai sơn ra Đại Thiện Tự. Thế nhưng đó chẳng qua chỉ là một thủ pháp tự trát vàng lên mặt của Đại Thiện Tự mà thôi. Lực lượng có thể xưng bá hiện thế? Đâu phải dễ dàng mà có được như vậy, cho dù là tìm không được kiện Như Lai chí tôn cà sa kia thì vị tất đã vượt qua được Hoàng Thiên Thủy Long Khải, cùng lắm chỉ có thể sánh ngang với Hoàng Thiên Thủy Long Khải mà thôi. Tuy nhiên vi thần sẽ dốc toàn lực vì bệ hạ mà tìm ra bằng được kiện Như Lai Chí Tôn Cà Sa kia. Hơn nữa, bây giờ cũng không chắc không có được tin tức của kiện áo cà sa kia. Quá Khứ xuất hiện, Hiện Thế liền đến, bệ hạ đã từng nghe qua câu như vậy chưa?

- Quá khứ xuất hiện, hiện thế có thể đến sao? Khanh nói rằng nhi tử của khanh, Hồng Dịch, tu luyện Quá Khứ Di Đà Kinh sao?

Kiền đế Dương Bàn nghi vấn hỏi.

- Đúng vậy.

Hồng Huyền Cơ nói.

- Thần vốn cho rằng nó là quân cờ do Mộng Thần Cơ an bài, nhưng thật không ngờ nó lại có được cơ duyên khác, lại chiếm được Quá Khứ kinh của Đại Thiện Tự. Tòa địa cung kia của Đại Thiện Tự thần nghĩ rằng cũng tồn tại bên trong một tiểu thiên thế giới nào đó, chỉ có người tu luyện Quá Khứ kinh mới có thể cảm ứng được tiểu thiên thế giới này, sau đó mới tiến nhập vào trong đó.

- Thượng cổ thánh hoàng Nguyên còn có một thân phận khác, đó chính là Như Lai đạo nhân của phật môn. Đây chưa hẳn chỉ là đồn đại trong truyền thuyết. Ta từng đọc qua điển tịch, nghe nói rằng vào thời thượng cổ, thánh hoàng Bàn khi chuẩn bị nhường ngôi cho Thái Thượng đạo tôn Thái, khi đó Thái đang ngồi ở bên bờ sông Thông Thiên tu luyện, vừa nghe thấy Bàn muốn mang ngôi vị hoàng đế nhường cho mình, Thái lập tức đứng dậy, chạy đến bờ sông, rửa sạch lỗ tai, nói rằng Bàn làm dơ bẩn lỗ tai của hắn. Sau đó Bàn đành bất đắc dĩ mang ngôi vị hoàng đế nhường lại cho Nguyên. Nguyên về sau lại nhường ngôi cho Thủy. Sau khi nhường ngôi, Nguyên bỗng nhiên khai sáng ra giáo phái phật môn này.

Công Dương Ngu nghe Hồng Huyền Cơ nói, thoáng trầm ngâm đôi chút rồi mới mở miệng kể.

Tên của người thượng cổ, về cơ bản hầu như chỉ có một chữ.

Thái thượng tẩy nhĩ (thái thượng rửa tai) là thần thoại của đạo gia, trong đó nói rằng thánh hoàng Bàn khi chuẩn bị nhường ngôi cho Thái của Thái Thượng đạo, Thái vừa nghe xong liền chạy đi rửa lỗ tai, thể hiện sự coi thường.

Hồng Huyền Cơ thân là lý học đại gia, bài xích đạo môn, tự nhiên là tận lực muốn bưng bít loại thần thoại này.

- Được rồi, được rồi, việc của thượng cổ cần gì phải tranh luận.

Kiền đế Dương Bàn lắc đầu

- Việc này sau sẽ bàn bạc lại. Tiêu Trường Phong, khanh cố gắng đẩy nhanh tốc độ, mang đám thiên thi, phi thi còn dư này nhanh chóng luyện chế thành áo giáp. Tài liệu hoàng thất còn rất nhiều, các loại thiên tài địa bảo, võ thánh, thậm chí là hài cốt nhân tiên cũng còn rất nhiều. Kể cả là thần niệm tinh thuần của lôi kiếp cao thủ, trong tay trẫm cũng không thiếu. Khải giáp luyện chế thành cho dù không thể phi hành thì cũng phải vượt trên Nguyên Thần Bạch Cốt khải của Thứ Đạo Minh một bậc mới được.

- Sau khi tòan bộ được chế tạo hòan tất, chia ra cấp cho Càn Khôn Long Vệ. Ba trăm Càn Khôn Long Vệ, ta muốn khanh làm cho mỗi người một kiện khải giáp. Còn về phần Lão Nha Tinh Thần Khải kia, trẫm tạm thời chưa cần đến, chờ đến khi rèn xong, trẫm sẽ mang ban cho kẻ khác. Người trong thiên hạ có thể giết được trẫm không nhiều lắm, cho dù là Mộng Thần Cơ, muốn vượt qua được phòng tuyến của Hồng Huyền Cơ khanh để giết trẫm cũng không phải là chuyện dễ dàng.

- Hoàng thượng, chúng ta đi ra ngoài thôi. Chỉ cần thần còn chưa chết, không một kẻ nào có ý đồ bất thiện đến gần được hoàng thượng.

Hồng Huyền Cơ hơi khom người xuống, mở đường cho Dương Bàn.

Đôi quân thần này từ trong không gian Hoàng Thiên Ngọc Tỷ bước ra.

.....

Trong một tòa trang viên của Xích Châu, Hồng Dịch thân mặc một bộ nho phục rộng rãi, ngồi sau bàn sách, trên tay cầm một thanh loan đao thật dài mà ngắm nghía. Thanh loan đao này được rèn từ loại thép tinh chất, trong suốt sáng loáng, trông tựa như lớp men của gốm sứ.

Ở bên trong lớp men trong suốt là tầng tầng lớp lớp hoa văn hình bậc thang, trông giống như đang lưu chuyển, chẳng khác nào những chùm khí tím mờ ảo liên tục biến hóa.

Trong tầng hoa văn hình bậc thang lại có những lớp phù chú thần bí lưu động, đây chính là loại linh văn thần ngữ bí ẩn của thượng cổ Tây Vực.

- Đây là Pháp Huyết loan đao do Pháp Thần điện của Tinh Nguyên Thần Miếu chế tạo thành, quả nhiên rất sắc bén. So với thần kiếm do Xích Châu rèn thì không chênh lệch là mấy

Tay trái cầm một thanh loan đao, tay phải Hồng Dịch cầm một thanh trường kiếm trong suốt óng ánh. Một đao, một kiếm này cùng một lúc va vào nhau, chém vào cùng một chỗ.

Choang!

Một tiếng kim loại xa xăm ngân dài vang lên, tia lửa lập tức bắn nổ ra bốn phía.

Rắc.

Cả loan đao cùng trường kiếm đều bất ngờ xuất hiện một vết mẻ kích cỡ bằng hạt gạo.

- Dị đoan, ngươi dám hủy bảo đao của ta! Ngươi đang vũ nhục tôn nghiêm của ta. Bảo đao của một dũng sĩ chính là sinh mệnh của hắn! Ngươi, tên dị đoan kia, sau này linh hồn của ngươi sẽ phải chịu thống khổ trong địa ngục của Minh Thần, bị nhấn chìm trong sự dày vò, thiêu đốt của dung nham, lưu hoàng!

Ngay khi Hồng Dịch mang bảo đao trên tay chém xuống, tạo thành một vết mẻ, thì cùng lúc đó, một thanh niên Tây Vực, đầu quấn khăn vải bố trắng, mũi cao thẳng, đôi mắt hiện lên vằn máu, dáng vẻ hùng hổ nhưng thập phần anh tuấn liền phẫn nộ gầm rít lên, thanh âm cực lớn, khiến cho cả chén trà chấn động rung lên dữ dội.

- Hỏa la nhị thập bát vương tử, A Nhĩ Pháp vương tử. Ngươi hiện tại đã là tù nhân, tốt nhất là biết an phận đi. Loại man di thiếu văn hóa như ngươi lại dám nói Thiên Châu chính thống của ta là dị đoan sao? Thật hoang đường!

Rầm!

Ngồi bên cạnh Hồng Dịch là một người trung niên, thân mặc áo khoác màu xanh da trời, tay áo trắng như tuyết, trong tay cầm một cây chiết phiến, trông cực kỳ uy nghiêm. Nghe thấy A Nhĩ Pháp vương tử gầm rít, vị trung niên này liền vỗ bàn một cái thật mạnh, trong mắt bắn ra sát khí có vài phần sắc bén, dùng ngôn ngữ Tây Vực đáp trả lại, hơn nữa lại vô cùng trôi chảy lưu loát.

Vị trung niên này chính là tổng đốc Xích Châu, đại quan vùng biên giới, Niếp Nguyên Cái.

Người này cũng là tiến sĩ bảng vàng, xuất thân chính thống, sau mới theo Thần uy vương lập công trên chiến trường, bày mưu tính kế, rồi được tiến cử hiền tài, trở thành tổng đốc thành Xích Châu.

Mấy năm gần đây hắn vì đại quân Tây Vực mà đặt mua lương thảo, binh khí, vì triều đình trưng thu thuế má, cũng lập được rất nhiều công lớn. Xích Châu vốn là nơi cường hào thế gia sinh sống, tuy rằng giàu có thế nhưng hàng năm quan phủ vẫn bị thiếu hụt, thu nhập từ thuế má khó có thể gom đủ. Các quan viên thông thường cũng không dám hướng đến các thế gia đúc kiếm, thích khách mà cưỡng chế thu thuế.

Nhưng kể tử sau khi vị tổng đốc này đến đây, giữa trận vật lộn giằng co của cường hào nơi này với triều đình, không ngờ lại phối hợp với cả hai bên cực kỳ tốt. Có thể nói vị tổng đốc này hiện đã là trụ cột của triều đình, cho dù là phạm phải chuyện gì, triều đình cũng sẽ không truy cứu hắn, bởi lẽ chỉ có hắn mới có thể khiến cho toàn bộ các thế gia ở Xích Châu hòa hợp với triều đình mà thôi.

Động vào vị tổng đốc này, lập tức khiến cho trên mấy trăm vạn lượng bạc trắng từ thuế bạc hàng năm của triều đình giảm sút trầm trọng.

Hồng Dịch nghe đồn rằng, thậm chí còn có người nói vị tổng đốc Xích Châu này khi còn trẻ, trong khoa khảo đỗ tú tài xong liền xách kiếm du lịch thiên hạ, tôn thờ đạo lý "đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường". Sau đó từng luyện thành một bộ kiếm thuật cực kỳ cao thâm, gặp qua rất nhiều cường đạo, thổ phỉ, tất cả đều giết sạch, trong vòng mười bước chân lưỡi kiếm tất nhiễm máu, loáng thoáng trong giang hồ có truyền lại một danh hiệu là Thập Bộ Truy Hồn. Ý muốn nói rằng trong vòng mười bước chân, không một ai có thể thoát được sự truy sát dưới lưỡi kiếm của hắn.

Nho giả chân chính của Đại Kiền Thiên Châu đều nghiêm ngặt tuân thủ đạo tu thân, điều đầu tiên bao giờ cũng là tu thân tập võ, sau khi đọc sách có thành tựu liền chu du thiên hạ, tăng thêm kiến thức từng trải.

Không du lịch thiên hạ, không bước chân ra khỏi cửa, chỉ là đọc sách chết, như vậy không đạt được chút thành tựu nào cả. Thế nhưng ra khỏi cửa nếu không có võ lực, chưa nói đến việc gặp phải lũ cường đạo hại dân hại nước kia, mà chỉ nói đến sức khỏe để đi đường thôi cũng không có rồi.

Đây là lần thứ hai Hồng Dịch đến Thứ Châu, dọc đường đi đều thấy rất nhiều thế gia đệ tử hướng về phía Sa Châu mà bôn tẩu, vừa nhằm tăng thêm thực lực của bản thân, vừa để tăng thêm kinh nghiệm sống nhân sinh.

- Không ngờ rằng tên tổng đốc Xích Châu Niếp Nguyên Cái ngươi cũng nói được ngôn ngữ của Hỏa La tốt như vậy? Nhưng chẳng qua chỉ là khoe khoang nhất thời mà thôi. Các ngươi chết đến nơi rồi mà con không biết à? Ngươi là Hồng Dịch phải không, là Á Thánh dị đoan trạng nguyên phỉa không? Ngươi cũng chết đến nơi rồi. Kiếm của Đạt Ma Khắc Lý Tư đã treo lơ lửng trên đầu của ngươi rồi! Linh hồn của ngươi vĩnh viễn sẽ bị Minh Thần đày đọa.

Vị vương tử A Nhĩ Pháp vị Hồng Dịch bắt được này, trên khuôn mặt lại hiện ra vẻ khinh thường, thần tình vô cùng trấn định, tuy rằng toàn thân hắn bị dây thừng buộc chặt, trông chẳng khác gì một bó thịt ba chỉ.

Đây chân chính là thủ pháp "ngũ hoa đại bảng" (trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng), dùng một sợi "Phược quỷ tác" (dây thừng trói quỷ) cực kỳ đặc thù trói, khiến cho lưng người còng hẳn xuống, khí tức toàn thân đều bị ngưng trệ, cơ bắp co rút kịch liệt.

Nếu như là một người bình thường, nếm phải thủ pháp Ngũ Hoa Đại Bảng này, khí huyết liền đông lại thành một khối, sau đó lại bất thình hình buông ra, lập tức huyết khí dồn về tim mà chết.

Đương nhiên, vị A Nhĩ Pháp vương tử bị Hồng Dịch bắt này có tu vi của một đại tông sư đỉnh cấp, thân thể cường tráng đến mức khó có thể tưởng tượng nổi, bị trói như vậy mà vẫn có thể chửi rủa ầm ĩ cả lên.

Lúc hắn chửi ầm lên cũng dùng ngôn ngữ Đại Kiền, lời lẽ cũng khá lưu loát thế nhưng khẩu âm vẫn mang theo chút âm điệu quái dị của Tây Vực.

- Thành thật một chút đi!

Trầm Thiết Trụ cầm Bát Hoang thần kích, Xích Truy Dương đeo Toái Diệt đao sau lưng, hai người này đứng sau lưng A Nhĩ Pháp vương tử, vừa nghe thấy hắn chửi rủa liền tung ra một cước đá vào khửu chân của hắn, khiến cho A Nhĩ Pháp vương tử lập tức khuỵu xuống. Mắt nhìn thấy sắp khuỵu gối xuống mặt đất, trong đầu gối của A Nhĩ Pháp vương tử chợt phát ra một loạt tiếng rắc rắc rắc rắc mãnh liệt, trong lúc âm thanh đó vang lên, cả người hắn liền đứng thẳng trở lại.

- Ngươi không chịu quỳ xuống sao?

Tiểu Mục vốn đang đứng bên cạnh Hồng Dịch, nhìn thấy cảnh như vậy, hàng mi khẽ nhướng lên, bất thình lình tung ra một kiếm đâm tới.

Phụt!

Vô Thường kiếm giống hệt như phá bỏ mọi sự trói buộc của không gian, trực tiếp đâm vào một sợi gân trọng yếu ở khuỷu chân A Nhĩ Pháp vương tử. Kiếm ý dữ dội trực tiếp đâm thẳng vào người của tên vương tử A Nhĩ Pháp quật cường vô cùng này, khiến cho toàn thân hắn trở nên run rẩy, thoáng chốc liền quỵ xuống mặt đất.

Nằm trong tay Tiểu Mục hiện giờ chính là bảo vật trấn đường của Huyền Thiên quán Phá Hư đường, Vô Thường kiếm.

Thanh thần kiếm này sắc bén vô cùng, là một thần khí được đúc từ một khối vẩn thạch từ vũ trụ rơi xuống, bản thân cứng rắn không thua gì huyết văn cương, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Trên thân kiếm lại càng lưu giữ thần lực cực lớn, khi phi kiếm ám sát lại càng tuyệt vời hơn nữa.

Kể từ khi Hồng Dịch tiêu trừ ba mươi sáu đạo Phá Hư phù trên thân kiếm, Tiểu Mục liền nắm giữ thanh Vô Thường kiếm này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play