- Kiếm thuật hay! Kiếm tốt!

Nhìn thấy một kiếm của Tiểu Mục phóng ra khiến cho A Nhĩ Pháp vương tử ngã quỵ xuống đất, tổng đốc Xích Châu Niếp Nguyên Cái lúc đầu hơi sửng sốt, sau đó đứng bật dậy tán thưởng một câu.

Bằng vào nhãn lực của hắn đương nhiên là nhận ra được kiếm thuật của Tiểu Mục đã đạt tới đẳng cấp có thể khai tông lập phái, đạt tiêu chuẩn của cảnh giới đại tông sư, hơn nữa còn tiếp cận đỉnh cấp, nhất là ở chuôi thanh Vô Thường kiếm còn hiện lên tầng tầng lớp lớp văn vân hình hoa quỳnh trắng, càng khiến cho kẻ khác nhìn vào mà thầm giật mình.

Trên thực tế, Tiểu Mục vốn đã là một thiên tài võ thuật, kể từ sau khi phục dụng máu Tà Thần lại càng được thoán thai hoán cốt, hiện giờ lại học thêm đạo thuật, mang ý niệm võ đạo bên trong máu Tà Thần dung nhập vào trong võ công tinh thần của bản thân làm cho kiếm pháp càng sắc bén, mạnh mẽ.

Thực lực hiện giờ của Tiểu Mục, thân thể đã tiếp cận với đỉnh cấp đại tông sư, còn về tu luyện đạo thuật cũng tới cảnh giới phân thần hóa niệm, phụ thể đại thành.

Với cảnh giới hiện giờ của Tiểu Mục, trên giang hồ, về cơ bản đã đạt tiêu chuẩn của chưởng môn một môn phái, ngang hàng với Đoạn Thiên Nhai của Khí Hồn môn hay Cam Thanh Phong của Thiên Kiếm môn.

Đại La phái, Phương Tiên đạo, Chính Nhất đạo đã thuộc về cấp bậc vượt qua khái niệm môn phái nhất lưu. Còn về phần Thái Thượng đạo, thì đó chính là thánh địa rồi.

Môn phái cũng phân chia ra làm nhiều loại.

Thật ra người bên cạnh Hồng Dịch, chỉ cần là tu luyện đạo thuật, đều được hắn cưỡng chế đề thăng tới cảnh giới phân thần hóa niệm.

Bản thân hắn có thần niệm hai lần lôi kiếp của Hồng Lăng lão tổ, Hồng Dịch không thể không có khả năng đề thăng cấp độ đạo thuật của thuộc hạ lên được.

Thần niệm của cao thủ hai lần lôi kiếp, chỉ cần hơn mười khối là đã có thể đề thăng một người tu luyện đạo thuật lên tới một cảnh giới đáng sợ rồi.

Chẳng qua hiện giờ loại thần niệm này trên người hắn cũng không còn nhiều, phải nói là hết sạch sành sanh, tựa như một kẻ nghèo bần cùng. Nếu như ví thần niệm là tiền tài, thì khi luyện hóa Thiên Mang Giác Thần Khải, quả thực hắn vốn đang là một phú ông có trăm vạn lượng bạc, bỗng chốc trở thành một tên ăn mày.

Đương nhiên, nếu nói về thần niệm của người tu đạo có thể mang ra buôn bán thì cho dù có cả trăm vạn hoàng kim cũng không mua được một khối thần niệm của cao thủ lôi kiếp.

- Niếp tiên sinh quá khen.

Tiểu Mục đâm kiêm ra, thu kiếm lại, sau đó lặng lẽ đứng sau lưng Hồng Dịch mỉm cười, tiếp đó khuôn mặt thu liễm lại, chẳng khác nào một bóng ảnh thị nữ của Hồng Dịch.

- Một cao thủ đáng sợ...

Trong lòng của vị tổng đốc Xích Châu Niếp Nguyên Cái này lập tức đưa ra nhận xét đối với Tiểu Mục.

- A Nhĩ Pháp, ngươi nói Minh Thần sao? Có phải là thứ này không?

Hồng Dịch nhìn A Nhĩ Pháp vương tử đang quỳ gối trên mặt đất, mỉm cười nói.

- Kể cả là thần linh của các ngươi, Minh Thần, cũng chỉ là đồ chơi của ta mà thôi. Chí cao thần của các ngươi, Nguyên Khí Thần, cũng sắp bị hủy diệt rồi, nền văn minh Tây Vực của các ngươi cũng chuẩn bị trở thành một phân nhánh của nền văn minh Thiên Châu, dung nhập vào trong đạo chính thống của chúng ta.

Hồng Dịch trong lúc nói, bàn tay chợt vung lên, lập tức một vòng quang sau gáy xuất hiện, sau đó hơi biển ảo một chút.

Choang!

Tổng đốc Xích Châu Niếp Nguyên Cái hơi sửng sốt, lập tức một thanh trường kiếm trong nháy mắt được rút ra, hàn quang bắn ra bốn phía, thân kiếm màu tím sẫm, mũi kiếm tản ra một chùm ánh sáng xanh nhạt mông lung, tựa như sương trắng.

Đây là bội kiếm của hắn, Tử Điện Thanh Sương, sắc bén, cứng rắn đến mức có thể chặt đứt bất cứ thứ vật chất kim loại kiên cố nào, không thua kém gì Tóai Diệt đao.

Tử Điện Thanh Sương vừa ra khỏi vỏ, Niếp Nguyên Cái ngầng đầu nhìn lên phía trên của thư phòng, ở đó vừa xuất hiện một pho tượng toàn thần mặc áo choàng đen, tay cầm bạch cốt trường mâu, phát ra những tiếng cười điệp điệp điệp điệp quái dị. Đây đúng là Minh Thần ngưng tụ thành hình, cả người Niếp Nguyên Cái lúc này giống hệt như một con hùng sư đang núp trong bụi cỏ, chuẩn bị lao ra vồ mồi.

- Tây Vực tà giáo Minh Thần!

- Niếp tổng đốc đừng kinh hoảng, đây là Minh Thần phân thân mà ta bắt hàng phục khi giết chết thánh giả Đạo Phu trước đây!

Hồng Dịch vung tay ngăn Niếp Nguyên Cái lại.

Minh Thần phân thân sau khi vừa xuất hiện, trong lúc phát ra những tiếng cười điệp điệp quỷ dị, bạch cốt trường mâu trong tay liền búng ra, chỉ thẳng vào gáy của A Nhĩ Pháp vương tử.

- Minh Thần vĩ đại...Ngài...Ngài vì sao....

Nhìn thấy tình huống như vậy, A Nhĩ Pháp vương tử sợ ngây cả người.

- Minh Thần đã hoàn toàn bị ta bắt hàng phục, thánh giả Đạo Phu của Minh Thần điện cũng bị ta giết chết. Không biết ngươi còn thứ gì để ỷ lại nữa không?

Một tiếng keng vang lên, Minh Thần Luyện Hồn Lục bằng đồng xanh liền xuất hiện trước mặt A Nhĩ Pháp vương tử.

- Không thể nào! Điều này không thể nào xảy ra! Các ngươi khinh nhờn thần linh, các ngươi sẽ phải chết hết! A Địch thân vương vĩ đại đã suất lĩnh đại quân đến giết chết các ngươi, trong tay người có thần khí Trật Tự Tỏa Liên, Mệnh Vận Lao Lung do đích thân giáo hoàng đại nhân ban tặng, bất luận kẻ nào cũng không thể trốn tránh được trật tự và mệnh vận! Các ngươi chết chắc rồi, chết chắc rồi! Các ngươi, lũ dị đoan khinh nhờn thần linh, nhất định sẽ bị A Địch thân vương thiêu sống trên cọc gỗ!

A Nhĩ Pháp vương tử cười một cách dữ tợn, gào lên.

- Mang hắn áp giải xuống dưới, đem đi thiến rồi tống về kinh thành tống làm thái giám! Gần đây đại thái giám lục cung Vương Thao công công hình như đang thiếu một nhóm thái giám võ đao cao thủ, người này vừa vặn để bổ sung làm thái giám!

Hồng Dịch nói một câu liền quyết định số phận của A Nhĩ Pháp vương tử.

Thủ lĩnh lục cung, đại thái giám Vương Thao, đúng là từng nói qua trong cung đang thiếu khuyết một vài thái giám có võ công cao cường để làm việc. Hiện giờ Hồng Dịch mang tên vương tử này thiến đi rồi phái người áp giải về kinh thành. Một đại tông sư võ đạo đỉnh cấp, linh nhục hợp nhất có giá trị cực lớn.

Tuy rằng tên A Nhĩ Pháp vương tử này bướng bỉnh kiêu ngạo, nhưng một khi rơi vào sự huấn luyện của đám thái giám kia, lão hổ cũng có thể dạy dỗ thành thỏ con. Còn về phần dạy dỗ như thế nào, Hồng Dịch cũng không cần quan tâm nhiều lắm.

- Được lắm! Bình thường ta vẫn thiến trâu ngựa để làm việc. Còn về phần thiến người, đúng thật là chưa từng thử qua, hôm nay lại có dịp làm thử. Trong sử sách không biết chừng cũng ghi lại tên của ta đấy.

Xích Truy Dương mang theo Toái Diệt đao chớp lên vài cái, sau đó túm lấy A Nhĩ Pháp vương tử lôi ra ngoài.

- Hồng thế đệ, tin tức tình báo tên A Nhĩ Pháp này vừa tiết lộ ra không thể coi thường được.

Sau khi thấy A Nhĩ Pháp bị lôi ra ngòai, Niếp Nguyên Cái nhíu mày.

- A Địch thân vương? Đỉnh cấp võ thánh, em ruột của hoàng đế Hỏa La quốc A Dục vương, hơn nữa còn là đại nguyên soái của Hỏa La quân đội, đã từng quyết đấu qua với Thần Uy vương. Khi ấy hai người cũng chưa phân thắng bại, đó là chuyện của mười lăm năm về trước. Người này tu luyện võ đạo của Mộc Di phái, Nê Lê kinh. Địa vị cực cao, tương đương với lệnh tôn Võ Ôn Hầu, dưới một người, trên vạn người. Nhất này thủ hạ cao thủ của người này đông như mây, mưu sĩ như mưa rầm, hơn nữa, một điều không thể bỏ qua được, hắn còn có một vị vương phi càng thần bí hơn, chính là tông chủ của Mộc Di phái.

- Mộc Di phái?

Hồng Dịch nghe thấy lời giải thích này của Niếp Nguyên Cái, gật đầu. Hắn cũng biết được một số tin tức tình báo của Hỏa La quốc, đồng thời đối với Mộc Di phái cũng hiểu biết khá rõ.

Điển tịch của Mộc Di phái là một bộ Nê Lê kinh, vô cùng thần bí quỷ dị.

Mộc Di phái cùng Sâm Di phái là một trong rất ít giáo phái ở Tây Vực cho đến giờ vẫn chưa bị Tinh Nguyên Thần Miếu phá hủy. Mối quan hệ này cũng giống như Thiên Long phái với Huyền Thiên quán ở Vân Mông vậy.

Đương nhiên, hoàn cảnh ở Tây Vực cực kỳ khác biệt, tín ngưỡng cuồng nhiệt, ngay cả là tông chủ Mộc Di phải tôn thờ Nguyên Khí Thần, còn về phần thờ phụng thật hay thờ phụng giả, tự bản thân biết là được rồi. Dù sao chỉ cần thể hiện ra rằng mình cũng thờ phụng tín ngưỡng Nguyên Khí Thần thì Tinh Nguyên Thần Miếu cũng không quay sang tiêu diệt.

Điều này cũng giống như mối quan hệ giữa các thế gia hào môn với hoàng thất Đại Kiền vậy.

Các thế gia hào môn Đại Kiền chỉ cần tuân theo pháp luật của triều đình, thừa nhận hoàng quyền thì cho dù có một số việc nho nhỏ vượt trái với lệ thường, triều đình vẫn có khả năng dễ dàng bỏ qua được, dù sao nước nếu quá trong thì ắt sẽ không có cá sống.

Đương nhiên, giáo phái có thể ở trước mặt một con quái vật khổng lồ như Tinh Nguyên Thần Miếu sinh tồn thì thủ đoạn bên trong cũng không tầm thường chút nào.

- Niếp thế huynh, câu này của huynh còn chưa nói đến chuyện chính yếu. Bất kể là tên A Địch thân vương gì gì kia, hay cho dù vương phi của hắn có là tông chủ Di Mộc phái cũng không đáng là gì. Điều đáng lưu ý duy nhất chính là hai kiện thần khí của giáo hoàng Tinh Nguyên Thần Miếu, Trật Tự Tỏa Liên (xiềng xích trật tự), Mệnh Vận Lao Lung (lồng giam số phận). Hai thứ này không biết là thứ gì nhỉ, nhất định phải tra hỏi rõ ràng mới được. Thế này đi, Niếp thế huynh, huynh khẩn cấp gửi thư cho Thần Uy vương! Hôm nay ta suốt đêm khởi hành, phải đến được đại doanh ở Sa Châu.

Hồng Dịch nói.

- Trật Tự Tỏa Liên, Mệnh Vận Lao Lung, hai kiện thần khí này...

Niếp Nguyên Cái cũng trầm tư suy nghĩ. Soạt một tiếng, nhét Tử Điện Thanh Sương vào vỏ, sau đó nói.

- Ta lập tức viết thư, một bức gửi đến đại doanh Sa Châu nơi Thần Uy vương đóng quân, một bức gửi về tấu lên triều đình.

- Xem ra Tinh Nguyên Thần Miếu đúng thật là rất nguy hiểm. Ngay cả thần khí như Trật Tự Tỏa Liên, Mệnh Vận Lao Lung cũng lấy ra, không biết chúng muốn làm gì đây? Trong điển tịch của Đại Thiện Tự cũng chỉ ghi lại tên của hai kiện thần khí này, không ghi rõ chúng là thứ gì? Ngay cả hình vẽ cũng không có.

Niếp Nguyên Cái đi rồi, Hồng Dịch một mình lặng lẽ suy nghĩ.

Trong truyền thuyết, Tinh Nguyên Thần Miếu có ba kiện thần khí. Mỗi một kiện đều có uy lực kinh thiên động địa, so với thất bảo của Đào Thần đạo còn lợi hại hơn rất nhiều lần. Đại Thiện Tự cũng từng có một vị phương trượng là cao thủ sáu lần lôi kiếp lưu lại bút ký, trong đó ghi lại tên gọi của ba kiện thần khí này.

Trật Tự Tỏa Liên. Mệnh Vận Lao Lung. Vinh Diệu Quyền Trượng.

- Vương phi của Thần Uy vương, Tạ Phiên Phiên, là một nữ tử thần bí, vương phi của A Địch vương kia cũng là tông chủ Mộc Di phái thần bí, đạo lữ của ta là Ngân Sa vương trong thiên hạ bát đại yêu tiên, Hồng Huyền Cơ cùng mẫu thân của ta là thánh nữ Thái Thượng đạo có vướng víu. Dương Bàn cùng Vân Hương Hương kiếp trước có quan hệ, sinh ra Vô Địch Hầu..Mộng Thần Cơ lại cùng sư phụ của Vân Hương Hương có dính líu không rõ ràng. Tựa như sau lưng mỗi một nam tử lợi hại đều có một nữ tử thần bí, nam nam nữ nữ, nữ nữ nam nam, đúng thật là khó có thể nói rõ được.

Trong lúc đó đột nhiên Hồng Dịch thở ra một hơi thật dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play