Khải giáp của thượng cổ thánh hoàng, khải giáp của thánh thiên tử chinh chiến khắp bốn phương, trên tuân theo ý niệm của hoàng thiên, dưới nắm giữ ý của hậu thổ. Đây chính là là đệ nhất lợi khí của binh gia từ cổ chí kim.

Vương giả mặc thần khải, chinh chiến bốn phương.

Đó chính là Hoàng Thiên Khải!

- Hai mươi năm rồi chưa mặc lại bộ khải giáp này.

Hồng Huyền Cơ nghe câu này của Kiền đế Dương Bàn, mắt nhìn về phía kiện khải giáp màu hoàng kim treo lơ lửng giữa không trung, từ trên khải giáp, từng cỗ vị đạo quen thuộc truyền vào trong ý niệm của hắn.

- Thánh thiên tử không phải chuyện gì cũng phải làm, hoàng thượng phụ trách thiên đạo. Còn chinh chiến sát phạt là công việc của thần. Tể tướng thái sư là người quản lý toàn bộ nội bộ triều đình, quản lý non sông, có trách nhiệm đối với thiên tử. Đây cũng là đại nghĩa của quân thần.

Hồng Huyền Cơ khe khẽ nói.

Khuôn mặt Dương Bàn không biểu lộ chút gì, chỉ vung tay lên, lập tức toàn bộ ánh sáng vàng kim đột nhiên tiêu tán, sau đó từng sợi từng sợi xích màu vàng kim hiện lên.

Những sợi xích màu vàng kim này phong tỏa xung quanh Hoàng Thiên Thủy Long Giáp, trông giống như đang phong tỏa một con thái cổ thủy long (thủy ở đây hiểu theo nghĩa thủy tổ, tổ tiên, thái cổ thủy long là con rồng thủy tổ thời cổ đại).

Vù vù...

Kiện khải giáp này không ngờ lại có hô hấp của tự bản thân! Hơn nữa trong lúc hô hấp lại phát ra những âm thanh rất lớn, âm thanh giống như từ mũi phát ra, lớn đến mức chẳng khác nào sấm sét, khiến cho toàn bộ không gian bên trong Hoàng Thiên ngọc tỷ đều rung lên.

Ầm ầm ầm ầm.

Tiếng hô hấp của kiện khải giáp này so với thổ tức của nhân tiên còn cường đại hơn nhiều, chẳng khác nào kiện khải giáp này là do một con rồng thủy tổ thời cổ đại hóa thành.

Thủy long, thủy long.

Thủy tổ của loài rồng.

- Bóp nát xiềng xích, trở về thân ta, tổ tiên thủy long, hóa thân làm giáp, cùng với vương giả chinh chiến bốn phương! Chúng ta lần thứ hai chiến đấu, làm bạn với ta, cùng phấn toái chân không, đi đến bờ bên kia của đại thiên thế giới. Hoàng Thiên Thủy Long Giáp! Ngươi chỉ có cưỡi con thuyền tạo hóa thì mới có thể siêu thoát miền cực lạc, bằng không tất cả chỉ là vô vọng.

Hồng Huyền Cơ nhìn mũ giáp hình đầu rồng liên tục hô hấp, trong ánh mắt lóe lên những chùm ánh sáng rực rỡ chói chang không gì sánh được.

Cùng lúc đó, trong giọng nói của hắn, âm lượng càng lúc càng lớn, hơn nữa nhịp hô hấp không ngờ dần dần hòa nhập với tần suất hô hấp của hoàng thiên khải giáp. Hơi thở của một con rồng, hơi thở của một nhân tiên, trong lúc giao hòa phối hợp với nhau, tần số hô hấp dần dần sinh ra sự cộng hưởng.

Ngâm.......

Ngay khi nhịp hô hấp của ngươi hoàn toàn phối hợp, vào thời điểm sự cộng hưởng đạt tới đỉnh điểm, bên trên Hoàng Thiên Khải Giáp đột nhiên phát ra một loạt âm thanh cường liệt mà xa xăm cổ xưa. Cuối cùng toàn bộ khải giáp bắt đầu biến hóa kịch liệt, không ngờ lại biến thành một con cuồng long toàn thân màu đỏ sẫm như vàng ròng, dương nanh múa vuốt đầy dữ tợn.

Con cuồng long này so với loài rồng trong tranh ảnh hoàn toàn bất đồng. Những móng vuốt thật dài, từng mảng lân phiến tầng tầng lớp lớp, tất cả đều tản ra một loại khí tức trân quý thời viễn cổ, tựa như nó đúng là thủy tổ của loài rồng vậy.

Sau đó, con cuồng long này ra sức ngâm lên một tiếng, trong lúc ngâm, toàn thân chấn động.

Rắc rắc rắc rắc rắc rắc rắc!

Một loạt những âm thanh bạo hưởng vang lên, sau đó những sợi xích màu vàng kim đều bị chấn đứt.

Ầm ầm!

Ngay khi xiềng xích bị chấn đứt, con cuồng long này tựa như nhằm thẳng về phía Hồng Huyền Cơ mà bay đến. Hồng Huyền Cơ không tỏ ra sợ hãi chút nào, trái lại trên khuôn mặt lại hiện ra chút mỉm cười, vung tay lên một cái. Bàn tay với lớp da trong suốt, hiện ra một thứ màu sắc biến hóa kỳ ảo đến mê hoặc, bàn tay nắm giữ lực lượng đáng sợ nhất trên thế giới, lần tìm đến trên đầu của cuồng long.

Con cuồng long kia lập tức thu nhỏ lại, biến thành một hư ảnh kim long nho nhỏ, ẩn vào bên trong mi tâm của Hồng Huyền Cơ.

Sau đó, từ mi tâm của Hồng Huyền Cơ cho đến tận vùng thiên đình, tất cả đều hiện lên hư ảnh của một con thần long màu xích kim, lúc ẩn lúc hiện, nhìn tựa như thực chất lại tựa như ảo ảnh.

Cứ như vậy, thân thể vốn mang khí tức nắm giữ vạn vật của vương giả trong chúng thần, lúc này lại càng có thêm một tia khí tức thần bí mang theo một cỗ lực lượng thâm sâu khôn lường.

Ý niệm trong đầu vừa khẽ động, toàn thân hắn lập tức hiện lên từng mảng từng mảng lân phiến, mỗi phiến đều lớn bằng miệng bát, giống hệt như vẩy rồng, cùng lúc đó, đầu của hắn cũng biến hóa, một chiếc mũ giáp với hai chiếc sừng, hai chòm râu, giống hệt như đầu rồng xuất hiện, trực tiếp bó gọn lấy đầu của hắn.

Trên mu hai bàn tay của hắn cũng xuất hiện lân phiến, hai bàn tay hoàn toàn biến thành long trảo đầy sức mạnh, móng tay sắc bén nhô dài ra, tựa như có thể xuyên thủng bất cứ loại vật chất cứng rắn nào trên thế giới này.

Sau đó, thân thể của hắn rời khỏi mặt đất, lặng lẽ lơ lửng giữa không trung, bất động không nhúc nhích, tựa như núi cao sừng sững.

- Thật tuyệt vời. Hồng Huyền Cơ. Không nghĩ tới quyền ý tinh thần của ngươi lại lớn như vậy, có thể khống chế hoàn toàn Hoàng Thiên Thủy Long Giáp. Kiện khải giáp này cũng không biết được chế tạo từ thứ gì mà thành, chỉ biết rằng bản thân nó mang theo thần lực vô cùng vô tận, cộng thêm sự cường đại của Huyền Cơ, ta cảm thụ một cách sâu sắc rằng, cho dù là năm kẻ như ta cũng bị ngươi giết chết, hoàn toàn không có năng lực kháng cự!

Ngay khi Hồng Huyền Cơ khống chế Hoàng Thiên Thủy Long Giáp xong, mặc khải giáp vào, biến thành dáng dấp thân người đầu rồng tựa như đại thần thời cổ đại, sau lưng Kiền đế Dương Bàn liền xuất hiện một người.

Người này có vóc dáng cực kỳ cao lớn, sau lưng là một thanh đạo thật lớn, chuôi đao đỏ tươi diễm lễ, trông giống như bị nhiễm máu mà đỏ hồng như vậy. Thân đao cùng thân người dài như nhau, dài đủ chín xích (tầm 3 m), so với Toái Diệt đao còn dài hơn gấp đôi.

Người này chính là kẻ tại bên ngoài Ngọc kinh thành đánh lén Hồng Dịch một đao, đại đao thánh Công Dương Ngu một trăm năm về trước.

- Công Dương Ngu, hiện giờ thể lực của ngươi thế nào rồi? Thọ nguyên của ngươi có vẻ rút gắn rất nhanh đấy.

Hồng Huyền Cơ lơ lửng giữa không trung, nhìn Công Dương Ngu hỏi.

- Thái sư cũng là nhân tiên, đồng thời tu vi cảnh giới còn cao hơn ta rất nhiều, lẽ nào còn không biết rằng nhân tiên chúng ta có thân thể hoàn mỹ, chỉ tại một thời khắc trước khi chết, thân thể tán công, thể lực mới từ đó mà mất đi, còn không, cho dù là một ngày trước khi chết, thể lực vẫn dồi dào như thời tráng niên.

Công Dương Ngu mỉm cười nói.

- Điều này đương nhiên là ta biết, chẳng qua sự việc lần này không thể coi nhẹ được. Tinh Nguyên Thần Miếu nhất định phải bị hủy diệt, Nguyên Khí Đại Thần cũng phải bắt bằng được. Chỉ có bắt được Nguyên Khí Đại Thần, chúng ta mới có thể khống chế được con thuyền tạo hóa, tiến nhập vào hư không loạn lư. Bên cạnh đó còn phải giết chết Mộng Thần Cơ! Chỉ cần giết chết được Mộng Thần Cơ, quần hào, thế gia trong thiên hạ lập tức gạt bỏ triệt để ý niệm phản kháng trong đầu.

Hồng Huyền Cơ lạnh lùng nói.

- Thần niệm dương thần ư....

Công Dương Ngu thở dài nói.

- Phục dụng được thần niệm của dương thần, nhân tiên có thể đột phá được gông cùm xiềng xích của sinh mệnh, có thể có hy vọng đạt tới cảnh giới phấn toái chân không. Nếu không, bằng vào thân thể người thường hoàn toàn không thể phấn toái chân không. Hai trăm năm tuổi thọ thật sự là quá ngắn ngủi.

- Tiêu Trường Phong, những đệ tử Phương Tiên đạo khanh bồi dưỡng chế áo giáp đến đâu rồi?

Đúng lúc này, Kiền đế Dương Bàn lặng lẽ ho khan một tiếng.

Bàn tay của Hồng Huyền Cơ khẽ động, lân phiến toàn thân lập tức tiêu tán, trên cơ thể vẫn là cẩm y triều phục như cũ, đầu vẫn đội tử kim quan. Chỉ có tại mi tâm của hắn lúc này giống như có thêm một con kim long lúc ẩn lúc hiện trong sương mù, thỉnh thoảng hiện lộ ra chút hình thể.

Phía dưới đại điện là một tòa tế đàn, phía dưới tế đàn là một vùng đất bằng phẳng, trên vùng đất bằng phẳng này có rất nhiều phong ốc, lò cao, trông xa xa có vẻ có rất nhiều đạo nhân đang bay tới bay lui, trong không khí loáng thoáng truyền đến khí tức của luyện đan như lưu hoàng, hỏa dược, thủy ngân, chì, vàng bạc...

Một đạo nhân từ dưới chân núi bắt đầu đi lên, đi qua chín nghìn chín trăm chín mươi chín bậc thang mới tới tế đàn trên đại điện. Phía sau hắn là hai đạo nhân, trên tay bọn họ cầm một kiện khải giáp, kiện khải giáp này nửa trên có màu đen, nửa dưới có màu vàng.

- Bệ hạ, chế tạo ra được một kiện thần giáp. Ước chừng so với Nguyên Thần Bạch Cốt Khải của Thứ Đạo Minh không chênh lệch là mấy.

Vị đạo sĩ được Kiền đế gọi là Tiêu Trường Phong nói.

Đạo sĩ này tuổi trông có vẻ còn trẻ, thế nhưng trong đôi mắt giống như từng trải qua vài kiếp người, rất rõ ràng đây là quy tiên thi giải chuyển thế. Nếu như lúc này Tiêu Ảm Nhiên, Tiêu Vân Phong có mặt tại nơi này sẽ kinh ngạc mà phát hiện ra rằng, khí tức của đạo sĩ này giống hệt như cao thủ lôi kiếp duy nhất của Phương Tiên đạo hai mươi năm về trước, trong trận chiến với Đại Thiện Tự, bị tứ đại thiên vương liên thủ rống một tiếng mà tan thành tro bụi, Tiêu Trường Phong.

- Giống như Nguyên Thần Bạch Cốt Khải sao? Không có khả năng phá không phi hành, như thế trong thực chiến có tác dụng gì cơ chứ? Ta không cần khanh chế tạo ra loại khải giáp có tốc độ vượt qua tốc độ âm thanh, thế nhưng ít ra cũng phải bay lượn được như chim chứ.

Kiền đế Dương Bàn lắc đầu nói.

- Tiêu Trường Phong, năm đó khanh chỉ còn một tia thần niệm, thân thể tan thành tro bụi, nhờ có trẫm vận dụng đại lực lượng bảo trì ký ức của khanh, cuối cùng ở trong Hoàng Thiên ngọc tỷ mà khôi phục lại nguyên khí cho khanh, hơn nữa còn cấp cho khanh rất nhiều thiên tài địa bảo, thậm chí ngay cả thân thể võ thánh đều ban cho khanh để khanh sống lại. Hai mươi năm này, khanh không chỉ khôi phục hoàn toàn pháp lực, trẫm còn giúp cho khanh vượt qua cả hai lần lôi kiếp! Tất cả đều là trẫm vừa ý với bản lĩnh luyện khí của ngươi. Trẫm mời cả nhân thủ đến đây để khanh chế tạo con thuyền tạo hóa! Thế mà chuyện nho nhỏ như thế này khanh cũng không làm xong? Vậy còn cần khanh làm gì nữa?

- Hoàng thượng, vi thần đã tận lực rồi.

Tiêu Trường Phong lẳng lặng nói.

- Hơn nữa kiện Huyền Hoàng thần giáp này chẳng qua chỉ là tạm thời không thể phi hành mà thôi, vi thần còn cần một thứ nữa.

- Là thứ gì?

- Máu của thái sư. Thái sư thân là nhân tiên, hơn nữa còn tìm hiểu qua hai kinh Vũ Trụ của Thái Thượng đạo. Tinh thần và máu huyết kết hợp làm một thể, cường đại không gì sánh được. Nếu như để cho máu của thái sư nhỏ lên kiện khải giáp này, vi thần tiếp tục lấy bản mệnh chân hỏa luyện hóa một lượt, lập tức khiến cho khải giáp có được năng lực phi hành.

Tiêu Trường Phong nói.

- Ồ? Nếu là như vậy cũng không thành vấn đề.

Hồng Huyền Cơ tiếp lời nói, năm ngón tay xòe ra. Trên đầu năm ngón tay, máu thấm cho lỗ chân lông nhỏ ra bên ngoài, sau đó tựa như đầu đạn, gầm lên phá không bay đi, thoáng chốc bắn tới mặt trên của khải giáp.

Coong coong coong coong coong.

Năm tiếng nổ liên tục vang lên tựa như tiếng chuông đánh, năm viên đạn máu của nhân tiên hoàn toàn bám chặt lên khải giáp, phát ra những âm thanh va chạm kịch liệt.

Tiêu Trường Phong thấy máu huyết thấm vào trong khải giáp liền vội vàng móc một tấm phù lục từ trên người ra, ném mạnh về phía trước. Thoáng chốc một ngọn lửa hừng hực bùng lên, sau đó nhanh chóng bao quanh lấy kiện khải giáp. Thế nhưng kiện khải giáp kia cũng không bị nung chảy, chỉ phát ra những tiếng ông ông ông ông đầy linh tính, sau đó đột nhiên bay vút lên phía trên, sau khi xoay tròn một vòng, toàn bộ lửa đều được dập tắt, tiếp đó liền được nhúng vào một chiếc ao ngọc lớn ở bên cạnh.

Xì xì xì xì.

Một loạt những tiếng tôi thép vang lên, sau đó kiện khải giáp lại bay lên, hạ xuống thân thể của Công Dương Ngu.

Công Dương Ngu thuận tay mang khải giáp mặc vào, nhất thời khải giáp bó chặt lấy thân thể hắn, kín không một kẽ hở, cả người hắn giống như một vị thần linh với những vết xăm tự hổ tự hùng.

Sau đó, hai chân của hắn cũng hơi rời khỏi mặt đất, không ngờ lại có thể lơ lửng giữa không trung!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play