“Khi các người mời tôi vào làm việc trong công ty của các người, các người đã hứa với tôi như thế nào?” Giọng người phụ nữ rõ ràng và sang sảng: “Mấy người nói bộ phận game của mấy người chịu sự quản lý của Cố Thị, tuyệt đối sẽ không thiếu dự án!”

“Đây đúng là những gì chúng tôi đã nói...” Người can ngăn rõ ràng là đang rất đau đầu.

Người phụ nữ hỏi: “Vậy thì các người nói cho tôi biết, kể từ khi tôi đến đây làm việc, tổng cộng bộ phận của chúng ta đã thực hiện được bao nhiêu dự án rồi?”

Người can ngăn không nói nên lời.

Người phụ nữ tiếp tục kể lể: “Dự án không hoàn thành cũng không sao. Tôi sẽ coi đó như một kỳ nghỉ được trả lương, nhưng mấu chốt là Cố Thừa Viễn, lần nào cũng giao cho tôi những việc chưa đâu vào đâu và bảo tôi thiết kế!”

Cô ta dốc hết công sức ra thiết kế xong và chuyển bản thảo cho Cố Thừa Viễn...

Mỗi lần Cố Thừa Viễn đều sẽ nhìn qua một lần và nói rằng không tệ...

Sau đó nói với cô ta rằng dự án đã bị hoãn lại.

Người phụ nữ đó mỗi lần nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy cơn tức giận không tên chợt bộc phát: “Kết quả mọi người cũng đã thấy rồi. Từ khi thành lập bộ phận trò chơi đến nay, tôi đã thiết kế hết hình tượng này đến hình tượng khác, nhưng bộ phận của chúng ta thậm chí còn không thể hoàn thành nổi một dự án!”

Có nghĩa là toàn bộ bộ phận trò chơi đều không có việc gì để làm!

Mà bản thân cô ta lại bận tối mặt tối mũi!

Thành quả mà sau khi cô bận rộn như thế đến cuối cùng cũng chẳng có tác dụng gì!



Cô ta làm sao có thể chịu nổi chuyện này được nữa: “Dù sao tôi cũng không chịu nổi tên Cố Thừa Viễn ngu ngốc đó nữa rồi. Hôm nay bà đây muốn từ chức!”

Vừa nói, cô ta vừa hừng hực đẩy cửa văn phòng ra, bỏ đi thẳng mà không hề quay lại.

Bùi Thanh Thiển thấy có người đi ngang qua mình, quay đầu lại, chỉ nhìn thấy bóng đỏ đó biến mất vào trong góc.

Cô không khỏi lắc đầu, giơ tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Một giọng nữ nhẹ nhàng, yếu ớt.

Bùi Thanh Thiển lịch sự hỏi: “Xin hỏi người phụ trách bộ phận mỹ thuật có ở đây không?”

“Là người vừa đi ra ngoài đó.” Cô ta rất đau đầu.

Bùi Thanh Thiển cười nói: “Vậy thì tôi sẽ đi tìm cô ấy.”

Tòa nhà này có tổng cộng ba thang máy, có một thang máy chuyên dùng của chủ tịch, hai thang máy còn lại dành cho nhân viên bình thường.

Khi Bùi Thanh Thiển đi ngang qua, một trong hai thang máy đã có người vào rồi.

Cô suy nghĩ một chút, đi vào thang máy bên cạnh, nghĩ xem bộ phận nhân sự ở đâu, liền ấn nút tầng trên thang máy.

Khi thang máy dừng lại, cô bước tới cửa của bộ phận nhân sự, đúng lúc nghe thấy cô gái đó nói: “Đây là đơn từ chức của bà đây!”



“Xin lỗi, đơn từ chức của cô phải đưa cho cậu Cố xem.” Trưởng bộ phận nhân sự cũng rất bất lực: “Anh ấy đã dặn rằng những người khác trong bộ phận trò chơi có thể rời đi tùy ý, nhưng cô không thể.”

“Anh ta chỉ muốn hành hạ tôi mà thôi!” Cô ta xem như là đã thực sự nhìn thấu rồi.

Cái gì mà muốn tạo ra một môi trường làm việc tốt cho cô ta...

Hoàn toàn chỉ là giả dối!

Cô ta nói: “Tôi không quan tâm. Tóm lại, hôm nay mấy người nhất định phải phê duyệt, không muốn phê duyệt cũng phải phê duyệt!”

Trưởng bộ phận nhân sự chỉ muốn giải thích rằng mình không có quyền lực lớn như vậy, khi vừa ngẩng đầu nhìn lên thì thấy Bùi Thanh Thiển cũng đang ở đó rồi...

Ngay lập tức, anh ta giống như đã như tìm được cứu tinh, chạy tới trước mặt Bùi Thanh Thiển, nói với đối phương: “Tề Nguyệt, đây là thư ký mới của cậu Cố, cô có việc gì thì hãy nói thẳng với cô ấy, cô ấy có thể đưa ra quyết định thay cho cậu Cố.”

Như vậy không phải là đang đẩy tất cả trách nhiệm lên trên người Bùi Thanh Thiển hay sao?

Bùi Thanh Thiển cũng không ngại, chủ động đưa tay ra với Tề Nguyệt: “Xin chào, tôi là Bùi Thanh Thiển.”

“…” Tề Nguyệt không lên tiếng, chỉ cau mày quan sát cô: “Nhân viên của công ty đều nói thầm với nhau rằng chủ tịch Cố và cậu Cố đều có quan hệ đáng xấu hổ với thư ký mới của cậu Cố...”

Cô ta hỏi: “Người phụ nữ đó là cô à?”

Câu hỏi rõ ràng là có ý thiếu tôn trọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play