Trưởng bộ phận nhân sự nghe thấy câu này liền đau đầu vô cùng.

Nói những lời như vậy trước mặt người khác, làm sao người ta có thể thừa nhận được!

Bùi Thanh Thiển nhướng mày: “Cô nghĩ sao?”

Cô hỏi ngược lại, Tề Nguyệt nghĩ rằng cô đang ngầm thừa nhận, đột nhiên có chút khâm phục lòng dũng cảm của Bùi Thanh Thiển...

Loại chuyện này mà cũng dám thừa nhận, lớn gan quá đấy chứ?

Cô ta nắm tay Bùi Thanh Thiển, hiếu kỳ quan sát: “Nhưng cô trông đâu có đẹp.”

“Có lẽ là một số người có sở thích đặc biệt?” Bùi Thanh Thiển nói đùa.

Tề Nguyệt buông tay Bùi Thanh Thiển ra, sờ sờ cằm của mình, nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng có khả năng đó.”

Bùi Thanh Thiển cong mắt, đang chuẩn bị thảo luận về thiết kế của phương án mới với cô ta...

Tề Nguyệt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, liền nhét lá đơn từ chức vào tay Bùi Thanh Thiển: “Suýt nữa thì quên mất rồi, vừa rồi trưởng bộ phận nhân sự nói cô là thư ký của Cố Thừa Viễn, tôi phải đưa đơn từ chức cho cô mới được.”

Bùi Thanh Thiển thản nhiên cầm lấy, rồi tiện tay đưa bản kế hoạch trong tay cho Tề Nguyệt: “Cô xem thử.”

Tề Nguyệt vừa đi vừa lật xem qua tập tài liệu.

“Ban nãy tôi vừa nghe nói cô muốn từ chức.” Bùi Thanh Thiển liếc nhìn lá đơn từ chức, chắp tay sau lưng nhìn về phía Tề Nguyệt: “Cô có thể cho tôi biết tại sao không?”

“Câu hỏi này, cô nên đi hỏi cậu chủ Cố Thừa Viễn đấy!” Tề Nguyệt đóng tập tài liệu lại, chán ghét không nói nên lời.



Cô ta bất bình với Cố Thừa Viễn đến như vậy...

Bùi Thanh Thiển đoán: “Chẳng lẽ cô là bạn gái cũ của anh ta sao?”

“Phụt phụt phụt!” Tề Nguyệt đảo mắt: “Ai có thể thích loại khốn kiếp như anh ta chứ!”

Bùi Thanh Thiển ngập ngừng hỏi: “Cái đó...”

“Trước đây anh ta có một người bạn gái, có quan hệ khá tốt với tôi.” Tề Nguyệt nhắc tới chủ đề này, không khỏi muốn than thở vài câu: “Cô cũng biết Cố Thừa Viễn rất là trăng hoa, đúng không?”

Bùi Thanh Thiển gật đầu.

“Nhưng trong quá trình anh ta qua lại với người bạn đó của tôi, anh ta đã thật tâm thích cô ấy, thậm chí còn muốn dừng lại và kết hôn với bạn tôi.” Tề Nguyệt hít một hơi thật sâu.

Bùi Thanh Thiển khó hiểu: “Như vậy không phải là quá tốt sao?”

“Tốt cái khỉ gì!” Tề Nguyệt thật sự không thể nhịn được nữa: “Anh ta muốn kết hôn với bạn tôi, nhưng bạn tôi lại dụ dỗ bố anh ta...”

Cái tin này quả thật là khiến người ta kinh ngạc.

Bùi Thanh Thiển nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, hồi lâu sau cô mới nói: “Nhưng chuyện giữa hai người bọn họ không liên quan gì đến cô, đúng không?”

“Vấn đề ở ngay chỗ đó đó.” Tề Nguyệt nhăn nhó: “Ban đầu khi hai người họ mới bắt đầu hẹn hò, bọn họ đều đi chơi riêng…”

Cô ta lau mặt, khó chịu không nói nên lời: “Chuyện này tôi cũng biết, cho nên có khi Cố Thừa Viễn không liên lạc được với cô ấy sẽ trực tiếp gọi điện cho tôi, tôi sẽ tìm cách giấu giếm giúp cô ấy.”

Đây là một điều rất bình thường giữa những người bạn với nhau.



Bùi Thanh Thiển cũng có thể hiểu được: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó không giấu diếm được nữa!” Tề Nguyệt vừa nhắc tới đề tài này, đã chán nản không nói nên lời.

Nhưng tại sao lại không thể giấu diếm được nữa?

Bùi Thanh Thiển cất cao giọng: “Hả?”

“Thì là, có một ngày, Cố Thừa Viễn định tới thành phố bên cạnh đi chơi với bạn thì đột nhiên nhớ ra quên lấy đồ gì đó, nên quay ngược trở về nhà, thì đúng lúc nhìn thấy…” Tề Nguyệt khó khăn nói: “Bạn gái của anh ta và bố của anh ta ở trên ghế sô pha…”

Cô ta còn chưa nói xong, đã nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển và hỏi: “Cô hiểu ý tôi mà đúng không?”

“Hiểu.” Bùi Thanh Thiển đột nhiên có chút đồng cảm với Cố Thừa Viễn.

“Đương nhiên, đây không phải là chuyện tệ nhất.” Tề Nguyệt thở dài.

Bùi Thanh Thiển chợt nảy hứng thú bởi lời nói của Tề Nguyệt: “Còn có chuyện tồi tệ hơn như vậy nữa sao?”

“Chắc chắn rồi, nếu không cô nghĩ rằng Cố Thừa Viễn chỉ vì chút chuyện cỏn con đó mà trở thành một kẻ khốn nạn như vậy sao?” Tề Nguyệt nói, cảnh giác nhìn xung quanh.

Đây có thể xem là một chuyện con cỏn à?

Bùi Thanh Thiển đã bị sốc hoàn toàn.

Vốn dĩ Tề Nguyệt định nói cho Bùi Thanh Thiển ngay bây giờ, nhưng cô ta phát hiện ra rằng mặc dù xung quanh không có nhiều người nhưng vẫn luôn có người qua lại.

Cô ta không muốn để người khác nghe thấy, vì vậy móc móc ngón tay với Bùi Thanh Thiển và nói: “Đi với tôi, tôi sẽ nói cho cô biết chuyện khiến Cố Thừa Viễn thất vọng nhất là gì.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play