Bên kia im lặng một hồi lâu.

Ngay khi Cố Thừa Viễn nghĩ rằng lẽ nào anh đang có chuyện bận, không có thời gian để trả lời câu hỏi này...

Mộ Diễn Chi lên tiếng, giọng nói vẫn lạnh lùng như mọi khi: “Ý của cậu là phương diện nào?”

Tầng trên.

Bùi Thanh Thiển đẩy cửa bước vào, ngay lập tức ngửi thấy mùi thơm của thức ăn...

Mẹ đang nấu ăn ở nhà sao?

Cô thay dép lê, đi tới cửa nhà bếp, nhìn thấy mẹ đang bận rộn bên trong, trong lòng đột nhiên chợt cảm thấy ấm áp và bình yên: “Mẹ.”

“Con về rồi à?”

Mẹ Bùi quay lại mỉm cười với cô: “Làm việc cả ngày đã mệt mỏi rồi, mau ra phòng khách nghỉ ngơi đi, đợi mẹ làm cơm xong sẽ gọi con ra ăn cùng.”

“Không đâu.” Bùi Thanh Thiển làm nũng, ôm mẹ từ phía sau và vùi mặt vào vai mẹ.

“Đã bao nhiêu tuổi rồi?” Mẹ Bùi quở trách: “Vẫn còn giống như một đứa trẻ vậy.”

Bùi Thanh Thiển ậm ừ hai tiếng, nhưng vẫn không bỏ tay ra.

Trong phòng khách.

Đây là lần đầu tiên Bùi Thanh Mạch thấy chị mình bám người đến như vậy, không những không ghét bỏ mà còn cảm thấy cô như thế này càng chân thực hơn: “Chị, không phải chị nói là dạy em học sao?”



“Đến ngay đây.” Bùi Thanh Thiển lưu luyến không nỡ buông mẹ ra, nhìn vào nồi một cái, ngạc nhiên hỏi: “Đều là món yêu thích của con à?”

“Chứ sao.” Mẹ Bùi chiều chuộng cười: “Con gái cưng của mẹ khó khăn lắm mới về nhà được một chuyến. Đương nhiên là mẹ phải làm vài món ngon rồi.”

Bùi Thanh Thiển nở nụ cười hạnh phúc.

Mẹ Bùi bổ sung thêm một câu: “Để lỡ sau này con lấy chồng lại không muốn về nhà nữa.”

“Không phải là vì con sợ sau khi con về nhà, lại không muốn đi nữa sao!” Bùi Thanh Thiển giải thích.

“Mẹ không muốn nghe con viện cớ.” Mẹ Bùi xua tay: “Được rồi, con mau ra phòng khách đợi đi.”

“Vâng.” Bùi Thanh Thiển đi vào phòng khách.

Trong phòng khách, Bùi Thanh Mạch đang nằm bò trên bàn cà phê bằng kính làm bài tập.

Bên tay phải của cậu đặt một cuốn sách gồm những phần sai.

Cô ngồi xuống, cầm quyền sách có các câu sai đó lên, nhìn vào để xem sai ở chỗ nào.

Rồi nhớ những câu sai trong đầu, lại cầm sách của Bùi Thanh Mạch lên, lật tìm những nội dung cần dùng, tùy ý nhìn lướt qua vài lần, nhớ những công thức lát nữa sẽ dùng, rồi đặt sách sang một bên, quay đầu lại nhìn thấy Bùi Thanh Mạch đang lơ đễnh, cô giơ tay gõ bàn.

Bùi Thanh Mạch đột nhiên tỉnh táo trở lại và nhìn về phía Bùi Thanh Thiển.

Bùi Thanh Thiển hỏi: “Hay là chị giảng vài câu trước cho em, rồi em hẳn suy nghĩ?”



“Vâng!” Bùi Thanh Mạch gật đầu như gà mổ thóc.

Trên thực tế, có rất nhiều câu hỏi cậu đều không biết làm...

Bùi Thanh Thiển đã mở bộ câu hỏi sai ra và bắt đầu giảng câu hỏi đầu tiên.

Bùi Thanh Mạch vừa lắng nghe vừa gật đầu.

Cậu cũng không biết tại sao các câu mà giáo viên trong trường đã giảng cậu hoàn toàn không hiểu gì cả, Bùi Thanh Thiển chỉ lặp lại một lần nhưng dường như cậu đã hiểu hết tất cả rồi...

Sau khi Bùi Thanh Thiển giảng xong, sợ Bùi Thanh Mạch không thể tiêu hóa hết được, cô đặt bộ câu hỏi sai sang một bên, lấy ra một vài bộ đề thi trên bàn cà phê ra, đẩy đến trước mặt Bùi Thanh Mạch: “Em nên làm trước một vài câu hỏi cùng loại, củng cố lại kiến ​​thức vừa học một cách đàng hoàng trước.”

“Không thành vấn đề!” Bùi Thanh Mạch dâng trào ý chí, cầm lấy tờ bài thi, bắt đầu viết.

Bùi Thanh Thiển nhìn dáng vẻ loay hoay viết của cậu, bỗng có chút cảm khái.

Thật tuyệt khi còn trẻ.

“Ding ding ding.”

Trong lúc cô đang phân tâm, điện thoại di động vang lên, cô cúi đầu nhìn xuống màn hình, trong mắt hiện lên một tia bất ngờ.

Cô không muốn làm ảnh hưởng đến Bùi Thanh Mạch nên cầm điện thoại di động lên, đi ra ban công, thuận tay đóng cửa lại, sau khi chắc chắn rằng Bùi Thanh Mạch ở phòng khách không thể nghe thấy, cô mới ấn nút nghe máy: “Gọi tôi có chuyện gì à?”

"A Thiển, tôi sắp về nước rồi.”

Giọng người đàn ông vẫn dịu dàng và dễ nghe như trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play