Anh nhìn cánh cửa văn phòng, mở rồi lại đóng, đóng rồi lại mở...
Anh mím môi, cảm giác ngột ngạt trong lòng vẫn chưa tiêu tan đi chút nào.
Trong nhà để xe ở tầng dưới.
Trước sự chứng kiến của đồng nghiệp, hai người có hành động rất thân mật vừa bước vào xe đã lập tức buông nhau ra.
Bùi Thanh Thiển ngồi ở ghế lái phụ, một tay chống mặt, yên lặng nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Có phải là cô đang rất đắc ý không?” Cố Thừa Viễn ngồi trong xe, không vội lái xe mà quay mặt sang nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển và hỏi.
Bùi Thanh Thiển mù mờ: “Tôi đắc ý cái gì?”
“Bố tôi rất hay soi mói. Từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng nghe bố mình khen bất kỳ ai.” Cố Thừa Viễn nói rõ từng chữ: “Cô là người đầu tiên.”
Bùi Thanh Thiển quay đầu sang hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Mộ Diễn Chi cũng là một Diêm La mặt lạnh nổi tiếng trên thương trường. Cậu ta không quan tâm đến tình nghĩa, trong công việc còn hà khắc đến cùng cực.” Cố Thừa Viễn không nghĩ rằng Bùi Thanh Thiển có khả năng khiến Mộ Diễn Chi công nhận: “Nhưng dự án mà cô làm, cậu ấy chưa từng bắt bẻ được một lỗi nào.”
Bùi Thanh Thiển thờ ơ: “Cho nên?”
“Có thể đồng thời được hai người này thừa nhận, chắc hẳn là cô vô cùng tự hào đúng không?” Cố Thừa Viễn ra vẻ như là đã nhìn thấu cô.
Bùi Thanh Thiển bị anh ta làm cho buồn cười: “Nhưng những chuyện này có gì mà đáng để tự hào?”
Cô thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của Cố Thừa Viễn.
“Cô thật sự không biết, hay là đang giả bộ hồ đồ?” Cố Thừa Viễn khởi động xe, lái xe ra khỏi bãi đậu xe: “Hai người bọn họ đều keo kiệt khen ngợi người khác, nhưng lại công nhận cô...”
“Họ không thể công nhận tôi sao?” Bùi Thanh Thiển hỏi ngược lại một cách thờ ơ: “Hay là anh cho rằng dù tôi có năng lực tốt, làm ra dự án không có chút sai sót nào, cũng không đáng được công nhận sao?”
“Vậy sao?” Bùi Thanh Thiển thu ánh mắt lại: “Tôi nghĩ anh có thể xem kế hoạch tôi dự tính cho các dự án đó trước, rồi hẵng đánh giá xem tôi có hiểu ý của anh hay không.”
Những người khác không được công nhận là bởi vì dự án mà họ thực hiện ít nhiều gì cũng sẽ xuất hiện vấn đề.
Còn dự án của cô thì không...
Bùi Thanh Thiển thấy đã tới nơi, sau khi xe dừng lại, cô liền mở cửa, bước xuống xe.
Vì để thể hiện rằng mình đang rất hạnh phúc với Cố Thừa Viễn, cô còn đặc biệt nặn ra một nụ cười, vẫy tay với anh ta, sau đó đóng cửa đi lên lầu.
Khi Cố Thừa Viễn nghe thấy tiếng bước chân biến mất, anh ta mới quay đầu nhìn về hướng Bùi Thanh Thiển đã biến mất.
Dự án được thực hiện tốt và được công nhận là điều tất nhiên mà?
Anh ta cũng hiểu điều này.
Nhưng!
Công nhận cũng tùy người!
Nhận được sự công nhận của người bình thường đương nhiên là cũng không khó khăn gì, nhưng đồng thời có được sự công nhận của bố và Mộ Diễn Chi rõ ràng khó như lên trời!
Cố Thừa Viễn hít sâu một hơi, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Mộ Diễn Chi.
Mộ Diễn Chi trả lời: “Có chuyện gì?”
“Ừm.” Cố Thừa Viễn muốn biết rằng Mộ Diễn Chi khen Bùi Thanh Thiển đã thực hiện dự án rất tốt, rốt cuộc chỉ là lịch sự hay là nghiêm túc: “Cậu nghĩ kế hoạch của Bùi Thanh Thiển như thế nào?”
Mộ Diễn Chi im lặng một lúc, sau đó mới nghiêm túc trả lời: “Kế hoạch của cô ấy là bản tốt nhất mà tôi từng thấy trong số tất cả các kế hoạch.”
“Cậu đang nói đùa à?” Cố Thừa Viễn vẫn cảm thấy khó tin, trước khi tìm thấy công việc này, Bùi Thanh Thiển vẫn là một bà nội trợ!
Bây giờ mới tìm được công việc, thực lực đã hồi phục rồi à?
Mộ Diễn Chi nhàn nhạt trả lời: “Tôi chưa bao giờ nói dối về loại vấn đề này.”
“Nhưng tôi chưa từng nghe cậu khen tôi...” Trong lòng Cố Thừa Viễn hồi hộp: “Tại sao? Là bởi vì tôi rất tệ sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT