"Bởi vì đến bây giờ hai người mới chỉ ký đơn chứ chưa thật sự ly dị, đúng không?" Cố Thừa Viễn tin tưởng vào suy đoán của mình.

Tâm trạng Mộ Diễn Chi càng thêm phiền muộn: "Đúng vậy."

"Tôi nghĩ nhất định cô ta sẽ nói với cậu là bây giờ ly hôn sẽ làm mọi người buồn, cho nên muốn cậu chờ qua một thời gian nữa, đến khi người trong nhà thích ứng thì sẽ nhắc đến chuyện này, phải không?" Cố Thừa Viễn đã sớm biết rõ kịch bản quen thuộc của mọi phụ nữ.

Nói xong liền hất cằm lên, chờ đợi Mộ Diễn Chi khen ngợi.

Mộ Diễn Chi nhìn Cố Thừa Viễn một cái, nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Không phải! Sau khi cô ấy ký đơn ly hôn xong liền đưa cho tôi ký nhưng tôi không ký."

"..." Cố Thừa Viễn không hiểu được tình hình thế nào: "Vì sao?"

Theo lý thuyết, không phải là Bùi Thanh Thiển sẽ tạo lý do để cản trở sao?

Vì sao mọi chuyện đều trở nên trái ngược vậy chứ?

"Bởi vì hộ khẩu ở trong tay bà nội." Mộ Diễn Chi không có ý định che giấu Cố Thừa Viễn.

"Bà nội thích Bùi Thanh Thiển như vậy, nghe tin hai người ly hôn, chắc chắn là sẽ không muốn cho Bùi Thanh Thiển lấy giấy chứng nhận ly hôn!" Cố Thừa Viễn càng ghét Bùi Thanh Thiển hơn: "Lợi dụng bà cụ để không ly hôn, Bùi Thanh Thiển này đúng là quá ghê tởm!"

"Cô ấy không nói cho bà nội biết." Mộ Diễn Chi đỡ trán: "Chỉ nói là tài khoản ngân hàng của cô ấy xảy ra vấn đề, cần dùng hộ khẩu, bà nội còn định đi lấy cho cô ấy."

"Nếu như vậy thì sao còn chưa ly hôn đi?" Cố Thừa Viễn không hiểu.



Nghe như vậy thì có nghĩa là Bùi Thanh Thiển đã hợp tác với Mộ Diễn Chi.

Nhận đơn ly hôn, không nói gì liền ký tên của mình.

Muốn lấy giấy chứng nhận ly hôn mà trong tay không có hộ khẩu nên đi lừa người nhà để lấy được hộ khẩu.

Tất cả những hành động này đều thể hiện rõ là cô ta muốn ly hôn mà!

Cố Thừa Viễn nhìn về phía Mộ Diễn Chi.

Mộ Diễn Chi mất tự nhiên, trả lời: "Bởi vì tôi cảm thấy lừa gạt người lớn như vậy là không đúng, nên lúc bà nội lên tầng lấy hộ khẩu xuống, tôi đã nói với bà nội là cô ấy muốn lấy hộ khẩu để ly hôn với tôi."

"..." Cố Thừa Viễn thật sự bó tay: "Nếu nguyên nhân là do cậu mà dẫn tới không thể ly hôn, thì cậu có gì phải phiền muộn vậy chứ?"

Mộ Diễn Chi cũng không hiểu sao, nói chung trong lòng bây giờ đang rất bí bách.

Chỉ cần nghĩ đến sau khi ly hôn, người khác nhìn thấy Bùi Thanh Thiển, không gọi cô là cô Mộ nữa, trong lòng anh cũng thấy rối bời.

Nhất là qua mấy năm nữa, Bùi Thanh Thiển sẽ tái hôn với người đàn ông khác...

Anh lại càng khó chịu.

"Được rồi, gạt người là không được, cậu kịp thời ngăn lại là đúng." Cố Thừa Viễn nhìn thấy người anh em của mình khó chịu, cũng không định tiếp tục đề tài không vui này nữa, anh ta đi lấy cho mình một ly rượu.



"Ừm." Mộ Diễn Chi có bạn bè trấn an, tâm trạng cuối cùng cũng khá hơn một chút.

Cố Thừa Viễn chưa kịp uống hết ly rượu thì đột nhiên nghĩ đến gì đó, liền mở miệng hỏi: "Cậu có cảm thấy bản thân cậu đối với Bùi Thanh Thiển có chút kì quái không?"

"Kì quái à?" Mộ Diễn Chi hỏi ngược lại.

"Tình trạng hiện tại của cậu giống như là đã yêu rồi..." Cố Thừa Viễn vừa nói vừa thưởng thức rượu vang đỏ.

Mộ Diễn Chi khinh thường nói: "Cậu đang nói đùa à? Tôi yêu cô ấy? Cả đời cũng không thể nào!"

"Vậy cậu giải thích xem tình trạng hiện tại của cậu là như thế nào?" Cố Thừa Viễn dựa vào ghế sofa, đợi đợi đáp án từ Mộ Diễn Chi.

Mộ Diễn Chi do dự rất lâu, mới mở miệng nói: "Có lẽ là do quen rồi, sau này ly hôn, tôi ở một mình một thời gian rồi thì chắc cũng sẽ quen thôi.."

"... Quen?" Cố Thừa Viễn miễn cưỡng tiếp nhận lời giải thích này: "Vậy ý của cậu là vẫn thích Joanna?"

Lúc Mộ Diễn Chi nghe thấy chữ thích Joanna, chẳng hiểu sao lại cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên, nhưng anh đã thích cô ấy nhiều năm như vậy mà.

Bây giờ không thế nào là không thích!

Anh sờ môi trả lời: "Không sai."

"Vậy cậu nói tôi nghe xem, vì sao tối hôm nay Joanna gọi cho cậu nhiều cuộc mà cậu không nghe máy?" Cố Thừa Viễn lắc chất lỏng trong ly, chậm rãi hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play