Mộ Diễn Chi trầm mặc rất lâu, cuối cùng không nói gì, liền cúp điện thoại.
Anh bước vào trong xe, hai tay vịn tay lái.
Ngã bệnh, khó chịu sao?
Thế nhưng chắc chắn là cô ấy không khó chịu như anh năm đó nhỉ?
Sau khi quen nhau, tất cả mọi người đều cho là bọn họ sẽ đi vào cung điện hôn nhân, thậm chí ngay cả chính anh cũng cảm thấy như vậy.
Cho nên anh đã chuẩn bị một buổi lễ kết hôn long trọng, lãng mạn cầu hôn...
Vào ngày cầu hôn đó, Joanna lại lấy lý do là đã được mời vào vũ đoàn Tâm Nghi mà từ chối anh, đồng thời kéo hành lý rời đi ở ngay trước mặt tất cả mọi người.
Để lại một mình anh đối mặt với lời chỉ trích của tất cả mọi người.
Tâm trạng lúc đó của anh thế nào sao?
Mộ Diễn Chi không còn nhớ nữa, nhưng anh nhớ rõ là lúc đó anh giống như xác chết di động, bố bảo anh kết hôn, anh liền chọn đại một cô gái trong hình.
Cô gái này chính là Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển lúc đó còn là sinh viên năm bốn, khí chất dịu dàng, lúc gặp mặt thì hay cười, tạo cho người khác cảm giác thoải mái.
Anh thấy kết hôn với người như vậy cũng không tệ, vì thế anh cũng không phản đối, sau đó thì đi làm giấy chứng nhận kết hôn với Bùi Thanh Thiển.
Mộ Diễn Chi khẽ dựa vào trong xe.
Và rồi cũng sống yên ổn với Bùi Thanh Thiển mấy năm, thậm chí anh cảm thấy nếu sống cả đời như thế cũng tốt.
Thế nhưng Joanna lại quay về!
Mộ Diễn Chi buồn bực dẫm chân ga rồi biến mất ở lối đi bộ.
Sau khi dừng lại, đã là nửa giờ sau, cách một con đường, thấy Bùi Thanh Thiển từ trên xe bước xuống, anh lại bỗng nhiên rất muốn hút thuốc.
Lấy ra một điếu từ trong hộp thuốc lá, vuốt rồi lại vuốt, nhìn Bùi Thanh Thiển đi vào trong căn hộ, mở đèn...
Mộ Diễn Chi chợt không hiểu nổi bản thân mình.
Không phải anh không thích Bùi Thanh Thiển sao?
Tại sao sau khi cô lên xe taxi anh lại sợ cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Tại sao lạii lái xe đến dưới chung cư cô ở, chắc chắn cô về đến nhà rồi mới yên tâm?
Nhưng nếu như là thích, vậy tình cảm hiện tại của anh đối với Joanna là như thế nào?
Mộ Diễn Chi càng nghĩ càng không hiểu.
"Ting ting."
Có người gửi tin nhắn, nhìn lướt qua, thấy người gửi là Joanna.
Nội dung tin ngắn rất đơn giản: Nửa tiếng rồi, sao anh còn chưa tới?
Mộ Diễn Chi hít sâu một hơi, dựa vào ghế xe nghỉ ngơi trong chốc lát rồi quay đầu xe, biến mất ở trong bóng tối.
Trong quán bar, âm nhạc huyên náo.
Trên bàn đầy vỏ chai rượu.
Mộ Diễn Chi xưa nay luôn biết kiềm chế, hôm nay tâm trạng buồn bực, cầm ly rượu đỏ, từng ngụm từng ngụm uống hết.
"Sao lại uống nhiều rượu như vậy chứ?" Cố Thừa Viễn quả thực không thể tin được vào mắt mình.
Anh ta vốn dĩ đã hẹn bạn gái, định cùng bạn gái trải qua một đêm lãng mạn, thế nhưng trên đường Mộ Diễn Chi lại gọi điện thoại cho anh ta, bảo anh ta đến uống rượu cùng.
Trong ba anh em bọn họ, chỉ có Mộ Diễn Chi là chưa bao giờ hẹn ai...
Cũng chính vì như thế, sau khi nhận được điện thoại, anh ta liền không nói hai lời lập tức đến điểm hẹn.
Nhưng nào ngờ lại nhìn thấy tình cảnh này...
Cố Thừa Viễn ngồi bên cạnh Mộ Diễn Chi: "Có phải Bùi Thanh Thiển không muốn ký đơn ly hôn không?"
Lúc anh ta yêu cầu Mộ Diễn Chi ra điều kiện hà khắc trong đơn ly hôn, cũng đã sớm nghĩ Bùi Thanh Thiển sẽ không đồng ý, cho nên mới nghĩ là Bùi Thanh Thiển cũng ra điều kiện.
Nhưng Bùi Thanh Thiển có mở miệng ra điều kiện, quyền chủ động vẫn ở trong tay bọn họ!
Cô muốn bao nhiêu bọn họ bằng lòng cho bấy nhiêu!
Bùi Thanh Thiển vốn không có quyền lên tiếng!
"Không phải, tôi đã đưa đơn ly hôn đưa cho cô ấy, cô ấy không nói gì mà kí luôn rồi." Mộ Diễn Chi nhắc tới chuyện này lại cảm thấy phiền muộn: "Không phải cậu nói con gái đều ham tiền như nhau, chắc chắn sẽ không đồng ý sao?"
"Cái này..." Cố Thừa Viễn có chút chột dạ, Bùi Thanh Thiển ấy vậy mà lại chịu ký tên sao?
Trong đơn ghi gì, anh ta là người hiểu hơn ai hết.
Hà khắc như vậy!
Người bình thường sẽ không ký!
Bây giờ anh ta không hiểu rõ được suy nghĩ của Bùi Thanh Thiển, vừa định trả lời thì nhận được ánh mắt giống như giết người của Mộ Diễn Chi, toàn thân anh ta rét run, cẩn thận nói: "Cũng có thể là cô ta chỉ lạt mềm buộc chặt?"
"Không!" Tâm trạng Mộ Diễn Chi càng ngày càng suy sụp: "Chắc chắn là cô ấy muốn li dị."
"Không thể nào!" Cố Thừa Viễn dù đúng hay không vẫn phản bác: "Tôi lấy ba năm chơi gái ra thề, nếu như cô ta li dị với cậu, trong ba năm tôi sẽ không qua đêm với gái!"
Đối với người đàn ông không thể tách rời khỏi phụ nữ như Cố Thừa Viễn, thì đây chính là thề độc.
Mộ Diễn Chi nửa tin nửa ngờ hỏi: "Vì sao cậu lại chắc chắn như thế?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT