Dám nói chuyện này với hiệu trưởng chứng tỏ đối phương rất chắc chắn rằng Bùi Thanh Mạch không có gia thế chống lưng.

Bùi Thanh Thiển tò mò hỏi: "Hiệu trưởng cũng muốn nhúng tay vào chuyện này?"

"Không." Chủ nhiệm lớp thẳng thắn nói: "Nhưng hiệu trưởng cũng không thể chọc vào nó, cho nên chắc chắn hiệu trưởng sẽ lảng tránh chuyện này, sau đó tìm một người khác tới xử lý chuyện này."

"Thầy có biết hiệu trưởng sẽ tìm người nào không?" Bùi Thanh Thiển hỏi.

Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Chủ nhiệm lớp lắc đầu: "Chắc là ai đó trong trường."

Sau khi biết chuyện này, giáo viên nào rời đi được đã đi hết rồi, hiện tại trong trường học chẳng còn bao nhiêu người nữa.

Bùi Thanh Thiển khẽ mím môi.

Không xác định được người đối phương tìm là ai thì cũng không thể nghĩ ra cách đối phó trong một thời gian ngắn được.

Hiện tại cũng chỉ có thể yên lặng theo dõi mà thôi.

Bầu không khí trở nên đè nén.

"Này!"

Một giọng nam hống hách chợt truyền đến từ một nơi gần đó.

Ba người không hẹn mà cùng quay đầu thì thấy một cậu nhóc kiêu ngạo ương bướng, nhuộm tóc màu xanh lục, hai tay để trong túi quần, cà lơ phất phơ đi về phía họ: "Ông là chủ nhiệm của Bùi Thanh Mạch à?"

Chủ nhiệm lớp gật đầu: "Đúng vậy."



Thiếu niên ghét bỏ nói: "Lúc này trong trường học chẳng còn giáo viên nào, chỉ còn ông thôi, chuyện này chắc chắn sẽ giao cho ông xử lý!"

Cậu ta nói xong tình huống hiện tại thì vội vàng cảnh cáo: "Nhưng ông đừng tưởng ông là chủ nhiệm của Bùi Thanh Mạch thì có thể bảo vệ cho nó! Ngày hôm nay ông nhất định phải cho tôi một lời giải thích hợp lý!"

Chủ nhiệm lớp bó tay toàn tập, sớm biết thế thì ông ấy cũng rời đi luôn rồi...

"Hửm?" Bùi Thanh Thiển hỏi cậu nhóc: "Cậu muốn giải thích cái gì?"

"Em trai cô đánh tôi." Cố Tư ôm cánh tay: "Tôi muốn ngày mai em trai cô phải xin lỗi tôi ngay trước mặt tất cả mọi người."

"Tại sao em lại đánh cậu ta?" Bùi Thanh Thiển hỏi Bùi Thanh Mạch.

Bùi Thanh Mạch không được tự nhiên nói: "Nó đáng ăn đòn!"

Cố Tư cười khẩy: "Đáng ăn đòn? Sao tao lại thấy mày đáng ăn đòn hơn tao ấy nhỉ?"

"Rốt cuộc là có chuyện gì?" Bùi Thanh Thiển thật sự không chịu nổi việc hai người này mới vừa gặp mặt đã cãi nhau.

Cố Tư liếc Bùi Thanh Thiển: "Mày nó cho chị mày biết đi."

Bùi Thanh Mạch không nói.

Cố Tư hất cằm: "Mày không nói thì để tao nói."

"Nói đi." Bùi Thanh Thiển chỉ muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Cố Tư liếc mắt: "Em trai cô yêu đương trong trường, lại còn làm người ta lớn bụng, người ta muốn nó chịu trách nhiệm nhưng nó không chịu, tôi thấy ngứa mắt nên đánh nó một trận!"

Cậu ta khiêu khích hỏi Bùi Thanh Thiển: "Cô thấy tôi làm có đúng không?"

Bùi Thanh Thiển nghe thấy như thế thì phản ứng đầu tiên chính là Cố Tư đang nói láo, cô đã tận mắt chứng kiến em trai mình lớn lên, tính cách thằng bé ngại ngùng, hướng nội, căn bản không thể nào làm ra chuyện như vậy.



Cô hỏi Bùi Thanh Mạch: "Chuyện có đúng như cậu ta nói không?"

"Không đúng!" Mặt Bùi Thanh Mạch đỏ lên: "Nó nói lung tung!"

"Những gì tôi nói đều là sự thật!" Cố Tư đi tới trước mặt Bùi Thanh Thiển, phách lối nói: "Nếu cô muốn biết sự thật thì để tôi nói cho cô..."

Cậu ta nhếch miệng, để lộ hàm răng trắng bóng: "Nói thử xem, cô định xử lý chuyện này như thế nào?"

"Tôi muốn nghe em trai tôi giải thích một chút." Cậu ta đang cố tình ép cô nghiêm phạt Bùi Thanh Mạch, nhưng Bùi Thanh Thiển vẫn chưa biết rõ chân tướng sự việc, đương nhiên không thể đưa ra quyết định mù quáng gì được.

Cố Tư thấy Bùi Thanh Mạch định mở miệng thì đi trước một bước: "Em trai cô cũng biết chuyện này quá mất mặt nên không dám mở miệng."

Bùi Thanh Mạch đang chuẩn bị phản kích thì ánh mắt lạnh lùng của Cố Tư quét qua...

Bùi Thanh Mạch lập tức câm miệng.

"Cậu có chắc không?" Bùi Thanh Thiển cũng không sợ Cố Tư: "Sao tôi cứ cảm thấy cậu căn bản còn không cho em trai tôi cơ hội mở miệng nhỉ?"

"Không cho thì sao?" Cố Tư thản nhiên thừa nhận: "Nhưng cô thì sắp ly hôn với Mộ Diễn Chi, sau này cô và em trai cô hoàn toàn chẳng có chống lưng nữa, cho dù tôi làm hai người phải chịu oan, ép buộc cô trừng phạt em trai cô thì sao chứ?"

Cậu ta giang tay: "Rồi chẳng phải đến cuối cùng, hai người vẫn phải ngoan ngoãn nhận sai với tôi hay sao?"

Đối phương tỏ rõ thái độ ngông cuồng tự cao tự đại ngay trong trường học, chứng tỏ gia thế của cậu ta không bình thường.

Mà ở Mặc Thành, gia tộc có gia thế đủ để chống đỡ một đứa bé không coi ai ra gì như thế cũng rất ít.

Hơn nữa còn biết tin tức cô và Mộ Diễn Chi ly hôn...

Bùi Thanh Thiển đại khái đã đoán được thân phận của cậu ta, để chứng thực suy đoán của mình, cô hỏi Cố Tư: "Cậu là ai?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play