"Tôi là Cố Tư." Cố Tư đĩnh đạc nói.

Bùi Thanh Thiển hỏi: "Em trai Cố Thừa Viễn?"

Cố Tư nặng nề gật đầu: "Đúng vậy!"

Cậu ta đã chướng mắt với Bùi Thanh Mạch từ lâu, nhưng vì Bùi Thanh Thiển và Mộ Diễn Chi vẫn chưa ly hôn nên cậu ta sợ nếu đánh Bùi Thanh Mạch thì Mộ Diễn Chi sẽ ra mặt giúp đỡ Bùi Thanh Mạch, vì vậy vẫn luôn nhẫn nại chịu đựng.

Cũng may, cuối cùng cuộc sống như thế cũng chấm dứt.

Hai ngày trước, cậu ta nghe Cố Thừa Viễn nói Mộ Diễn Chi muốn ly hôn với Bùi Thanh Thiển, sau khi chắc chắn rằng tin tức này không có gì sai sót, hôm nay cậu ta liền tìm một cơ hội và ra tay với Bùi Thanh Mạch!

Cuối cùng cũng xả được cơn tức bị kìm nén trong lòng mấy tháng trời ra!

Bùi Thanh Thiển liếc nhìn Cố Tư, nếu đã biết đối phương là ai thì chuyện này sẽ rất dễ giải quyết.

Cô định gọi điện cho Cố Thừa Viễn để bảo anh ta phối hợp giải quyết chuyện này, nhưng sau khi cầm điện thoại  lên thì đột nhiên lại nhớ đến chuyện mình vốn không có số điện thoại của Cố Thừa Viễn.

Do dự một chút, cuối cùng cô quyết định gọi điện cho Mộ Diễn Chi.

Lúc điện thoại của Mộ Diễn Chi đổ chuông, anh đang gấp rút xử lý văn kiện trong công ty, đúng lúc vừa kết thúc công việc, ánh mắt đảo qua, nhìn thấy cái tên hiện lên trên màn hình điện thoại, anh cũng không vội vàng nghe máy mà sau khi chắc chắn rằng văn kiện không có vấn đề gì thì mới thong thả ký tên mình lên đó.

Làm xong hết thảy, cuộc gọi vẫn chưa tắt, trong lòng Mộ Diễn Chi cảm thấy rất vui vẻ nhưng lại không muốn thể hiện ra ngoài, anh nghiêm mặt và ấn nút nghe: "Tìm tôi có việc à?"

"Anh có số điện thoại của Cố Thừa Viễn không?" Bùi Thanh Thiển đi thẳng vào vấn đề.



Cô biết rõ công việc của Mộ Diễn Chi rất bận, không muốn quấy rầy anh quá lâu cho nên trực tiếp bỏ qua mấy câu chào hỏi khách sáo và nói thẳng mục đích của mình mà chẳng hề ẩn ý gì với anh.

Tâm trạng đang tốt đẹp của Mộ Diễn Chi bị câu hỏi này của Bùi Thanh Thiển đánh bay, mặt anh tối sầm lại, nói dối: "Không biết."

"Không phải hai người là bạn thân sao?" Bùi Thanh Thiển không hiểu.

Tâm trạng của Mộ Diễn Chi càng tệ hơn: "Bạn thân là phải có số điện thoại của nhau à?"

Cái này rõ ràng là đang cố tình gây sự.

Tính tình của Bùi Thanh Thiển từ trước tới nay vẫn luôn rất tốt, nghe thấy anh nói thế, không những không tức giận mà thậm chí vẫn còn giữ nụ cười: "Không có số điện thoại thì phương thức liên lạc khác cũng được."

"Cũng không có." Mộ Diễn Chi quả quyết trả lời.

"..." 

Anh đã nói như vậy, chứng tỏ muốn lấy được số điện thoại của Cố Thừa Viễn từ chỗ anh là chuyện không thể, Bùi Thanh Thiển không muốn làm chuyện vô ích, bèn nói: "Vậy tôi không còn việc gì nữa."

Biết Bùi Thanh Thiển muốn cúp điện thoại, sắc mặt Mộ Diễn Chi lập tức trở nên hơi khó coi: "Nhưng nếu em có chuyện gì cần cậu ta làm thì có thể nói cho tôi biết, tôi có thể giúp em chuyển lời cho cậu ta."

"Không cần." Bùi Thanh Thiển dịu dàng trả lời: "Tôi tự nghĩ cách được."

Thấy Bùi Thanh Thiển định cúp điện thoại, Bùi Thanh Mạch sốt ruột đi đến trước mặt Bùi Thanh Thiển, hô lên với Mộ Diễn Chi ở bên kia điện thoại: "Anh rể, phiền anh đến trường em một chuyến được không ạ?"

"Bùi Thanh Mạch, đừng có không biết điều!" Bùi Thanh Thiển quát, định quở mắng Bùi Thanh Mạch, nhưng lúc nhìn thấy Bùi Thanh Mạch chán nản tránh qua một bên thì lại mềm lòng.



Cô thở dài, nói xin lỗi với Mộ Diễn Chi rồi kết thúc cuộc gọi.

Ngón tay thon dài lướt trên màn hình điện thoại, cô bắt đầu tìm thông tin những người khác trong danh sách, hy vọng có thể tìm được bạn chung để liên lạc với Cố Thừa Viễn.

Tìm đi tìm lại, cuối cùng cũng chỉ tìm được một mình Mộ Diễn Chi.

Lúc này Bùi Thanh Thiển mới hậu tri hậu giác phát hiện cô chưa gặp bạn bè của Mộ Diễn Chi bao giờ...

Điều này chứng tỏ cái gì?

Ít nhất là chứng tỏ anh không muốn bạn bè anh biết đến sự tồn tại của cô...

Cô rũ mắt xuống, cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn Cố Tư.

Cố Tư đắc ý hỏi: "Sao không gọi nữa?"

"Tôi không có số điện thoại của anh cậu." Bùi Thanh Thiển nhớ tới chuyện gì đó, lại móc điện thoại từ trong túi ra và đưa đến trước mặt Cố Tư: "Cậu nhớ số điện thoại anh cậu không!? Đây, gọi điện cho anh cậu, bảo anh ta tới xử lý chuyện này."

"Cô bảo tôi gọi cho anh ấy thì tôi phải gọi chắc?" Cố Tư vung tay lên, đánh vào mu bàn tay của Bùi Thanh Thiển: "Bùi Thanh Thiển, cô nhớ cho kỹ, bây giờ không có ai ra mặt giúp cô đâu."

Mu bàn tay bị đánh đau, Bùi Thanh Thiển rút tay lại và nói: "Tôi biết."

"Cho nên tốt nhất là cô bảo em trai mình xin lỗi tôi đi, nếu không, không có sự bảo vệ của Mộ Diễn Chi ..."

Cậu ta đi đến trước mặt Bùi Thanh Thiển: "Tôi vẫn sẽ chơi đùa cô và người nhà của cô đến khi cả nhà mấy người không chịu nổi nữa mới thôi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play