Nhưng kế hoạch tiến hành cũng không được thuận lợi lắm, lúc phỏng vấn ở công ty thứ nhất, người phỏng vấn hỏi tên và chuyên ngành của cô, sau khi biết là trái ngành thì liền thẳng tay loại cô.

Cuộc phỏng vấn tại công ty thứ nhất kết thúc quá sớm, cô đi thẳng tới công ty thứ hai, cuộc phỏng vấn ở công ty thứ hai thuận lợi hơn so với công ty thứ nhất.

Đối phương không nói gì đến vấn đề chuyên ngành, cũng không để ý đến chuyện cô ở nhà làm nội trợ mấy năm mà chỉ bảo cô chờ kết quả.

Sau khi phỏng vấn, cuối cùng có hai công ty sau bảo cô ngày mai đi làm.

Phỏng vấn xong, về nhà, Bùi Thanh Thiển nghiêm túc suy nghĩ xem rốt cuộc nên vào công ty nào.

Hai công ty này, một công ty đang làm một dự án mà hiện tại cô đang cảm thấy hứng thú nhất, một công ty khác thì là công ty cao cấp, hơn nữa còn cho cô quyền phát biểu tương đối lớn.

Ngay lúc cô còn đang suy nghĩ, thì có một số lạ gọi tới, cô thuận tay ấn nghe: "Alo?"

"Chị, em đây, Bùi Thanh Mạch." Giọng nói có chút thận trọng e dè của một cậu thiếu niên vang lên.

Từ sau khi cô kết hôn, em trai rất ít khi liên hệ với cô, không ngờ bây giờ lại gọi điện thoại cho cô, quả thật cũng khiến cô hơi bất ngờ.

Bùi Thanh Thiển cười hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chị đến trường học một chuyến được không ạ?" Bùi Thanh Mạch không được tự nhiên hỏi.

"Bây giờ?" Bùi Thanh Thiển đại khái cũng đã đoán được lý do.



Bùi Thanh Mạch biết Bùi Thanh Thiển đồng ý tới thì thở phào nhẹ nhõm: "Vâng, tốt nhất là chị và anh rể cùng đến ạ."

"Anh ấy bận làm việc, chắc là mình chị tới thôi." Tạm thời, Bùi Thanh Thiển chưa định nói cho người nhà biết chuyện cô sắp ly hôn.

Trước khi cô kết hôn, bố mẹ đã nhắc nhở cô, gả vào nhà giàu không tốt, bảo cô hãy suy nghĩ thật kỹ.

Nhưng lúc đó cô thật sự rất thích Mộ Diễn Chi nên không thèm nghe theo lời phản đối của bố mẹ, khăng khăng kết hôn với Mộ Diễn Chi.

Nhưng cũng may, kể từ sau khi hai người kết hôn, lần nào Mộ Diễn Chi cùng về nhà với cô cũng thể hiện rất tốt, bởi vì thế mà bố mẹ đã thay đổi cái nhìn với nhà giàu...

Bố mẹ đã coi Mộ Diễn Chi như con trai ruột, nếu như bây giờ tùy tiện nói cho bố mẹ biết chuyện họ muốn ly hôn...

Bùi Thanh Thiển lo bố mẹ không thể chấp nhận nổi chuyện này...

"Chị!" Bùi Thanh Mạch sốt ruột nói: "Chuyện này cho dù chị tới thì cũng không giải quyết được, nhất định phải bảo anh rể tới mới được."

"Em phạm phải chuyện rất nghiêm trọng à?" Bùi Thanh Thiển hỏi thẳng.

Bùi Thanh Mạch không dám nói tiếp: "Chờ chị và anh rể tới đây rồi sẽ biết!"

Bùi Thanh Thiển còn chưa kịp hỏi tiếp thì Bùi Thanh Mạch đã cúp điện thoại.



Nghe thấy tiếng tút tút vang lên, Bùi Thanh Thiển chỉnh đốn lại rồi gọi xe đi thẳng tới trường học.

Lúc này đã nghỉ được một lúc lâu, ngoại trừ vài người đang chơi bóng rổ trong sân thể dục ra thì gần như trong sân trường chẳng có ai.

Cô đi lên tầng 3, đúng lúc giáo viên và Bùi Thanh Mạch đang đứng trước cửa đợi cô, cô vừa đi qua, Bùi Thanh Mạch lập tức hỏi: "Chị, anh rể đâu?"

"Anh ấy không đến." Bùi Thanh Thiển quan sát cậu nhóc trước mặt, đã lâu không gặp, thằng bé đã cao hơn trước nhiều, chí ít cũng cao hơn cô cả một cái đầu.

Khuôn mặt cũng nảy nở không ít, bây giờ mi thanh mục tú, trông cũng khá đẹp trai.

Bùi Thanh Thiển thân thiết hỏi: "Làm sao, có vấn đề gì, mà chị không giải quyết được?"

Bùi Thanh Mạch không được tự nhiên nói: "Em đắc tội với một đứa con nhà giàu trong trường."

Cậu nhóc nói xong, chủ nhiệm lớp cũng đi tới nói rõ: "Cái đứa con nhà giàu kia nổi tiếng ở trong trường là không nên dây vào, lại còn hay bắt nạt kẻ yếu, vì gia đình có điều kiện tốt hơn nhà các bạn khác, ương bướng chết đi được."

Bùi Thanh Thiển giờ mới hiểu được lý do Bùi Thanh Mạch bảo cô gọi Mộ Diễn Chi tới.

Chủ nhiệm lớp nói tiếp: "Nếu nhà bạn nào không có chỗ dựa thì có thể sẽ bị nó dày vò đến chết..."

"Cậu ta đâu?" Bùi Thanh Thiển nhìn xung quanh, dường như không có ai.

Chủ nhiệm lớp nói: "Đi gặp hiệu trưởng ra mặt giúp nó rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play