Bùi Thanh Thiển từ chức chưa được bao lâu thì liền kết hôn với Mộ Diễn Chi.

Nói cách khác, Bùi Thanh Thiển từ chức là để kết hôn với Mộ Diễn Chi?

Cố Thừa Viễn ôm trán.

Thảo nào lúc đó các thanh nhiên đều nói Bùi Thanh Thiển kết hôn với Mộ Diễn Chi vì tiền, nhưng các trưởng bối lại răn dạy bọn họ rằng không được nói lung tung.

Thì ra, từ lâu họ đã biết là Bùi Thanh Thiển không cần phải dựa vào bất kỳ kẻ nào mà vẫn có thể thoải mái tự kiếm thật nhiều tiền để nuôi bản thân...

Trong siêu thị ở lầu dưới...

Bùi Thanh Thiển đẩy chiếc xe đẩy nhỏ tới khu bán rau, chọn một ít rau xong lại đi đến khu bán thịt, chọn một ít thịt rồi chuẩn bị tính tiền.

Cô còn chưa đi đến quầy tính tiền thì một cô gái đột nhiên chặn cô lại.

Bùi Thanh Thiển ngước mắt, người đứng trước mặt cô không phải ai khác mà chính là Joanna.

Joanna mặc một cái váy màu đen bó sát làm cơ thể của cô ta trông càng thon dài, cân đối hơn, phối hợp với son môi màu đỏ sậm tạo nên lực sát thương vô cùng lớn.

Cô nhìn lướt qua Joanna một cái, định đi vòng qua người cô ta.

Nhưng Joanna vốn không cho cô cơ hội này mà dịch sang bên cạnh, ngoan cố chặn trước mặt Bùi Thanh Thiển.

Bùi Thanh Thiển vẫn rất ôn hòa: "Cô muốn nói gì với tôi à?"

"Đúng vậy." Joanna hất cằm, cao cao tại thượng nói: "Tôi tới để cảnh cáo cô, tôi và Mộ Diễn Chi đã lớn lên cùng nhau, là thanh mai trúc mã, hơn nữa anh ấy rất yêu tôi, tôi cũng rất yêu anh ấy!"

Tình địch tới, bô lô ba la nhấn mạnh tình cảm của hai người họ, đúng là làm cho Bùi Thanh Thiển cảm thấy hoang mang, cô nhướng mày: "Thì sao?"



"Cho nên cô đừng có tưởng là cô kết hôn với anh ấy thì anh ấy sẽ yêu cô!" Joanna nghiến răng nghiến lợi nói.

Chắc chắn là do Bùi Thanh Thiển khích bác ly gián, nếu không thì Mộ Diễn Chi tuyệt đối sẽ không lạnh lùng với cô ta như vậy!

Joanna nói: "Để tôi nói thật cho cô biết, nếu năm đó tôi không ra nước ngoài, cô tuyệt không kết hôn được với anh ấy đâu!"

"Đúng vậy." Bùi Thanh Thiển cười, đáp lời, nhưng trong đôi mắt ôn hòa kia không hề có chút ý cười nào: "Nhưng tiếc là năm đó cô đã ra nước ngoài, không phải sao?"

Khóe môi cô cong lên, nụ cười càng lúc càng rạng rỡ: "Chính cô đã tự tay tặng cơ hội kết hôn với Mộ Diễn Chi cho tôi!"

"Đó là do tôi có nỗi khổ tâm!" Joanna nói, bỗng nhiên tràn trề sức lực: "Loại người không có ước mơ, chỉ biết ở nhà làm nội trợ, ăn bám người khác như cô thì chắc chắn sẽ không biết ước mơ đáng quý như thế nào!"

"Vậy à?" Từ trước đến nay, Bùi Thanh Thiển luôn cảm thấy người có mơ ước rất đáng yêu, nhưng không hề cảm thấy làm nội trợ thì có gì kém cỏi.

Cô khẽ mím môi: "Tôi không biết ước mơ có đáng quý hay không, nhưng tôi biết, rõ ràng đã quyết định sẽ đính hôn với bạn trai, nhưng lại vì ước mơ mà mua vé máy bay ra nước ngoài ngay vào hôm tổ chức lễ đính hôn, để bạn trai lại một mình ngay trong buổi lễ là một..."

Bùi Thanh Thiển chậm rãi nở nụ cười: "Hành động rất vô trách nhiệm."

"Anh ấy không để bụng chuyện này thì cô có tư cách gì mà nói tôi vô trách nhiệm?" Joanna bị đâm trúng nỗi đau, nhất thời trở nên rất gay gắt, cứ như là bị người ta đạp trúng đuôi vậy.

Bùi Thanh Thiển vẫn điềm tĩnh lạnh lùng nói: "Nếu như anh ấy thật sự không để bụng thì cũng sẽ không nhất thời quyết định kết hôn..."

Joanna cũng hiểu rõ chuyện này, cô ta nghe thấy Bùi Thanh Thiển nói thế thì tròng mắt lập tức chuyển động qua lại...

"Còn nữa..." Bùi Thanh Thiển tiến lên một bước, mặt đối mặt với Joanna, nhìn thẳng vào mắt cô ta: "Theo đuổi ước mơ thành công và trở về thì mới có tư cách nói là mình trả giá vì ước mơ, còn cô..."

Cô nhìn Joanna một lượt từ trên xuống dưới rồi chán ghét bổ sung tiếp nửa câu còn lại: "Chẳng qua chỉ là rác rưởi bị vũ đoàn đào thải mà thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play