Mặt Joanna đỏ lên, giơ tay lên định tát Bùi Thanh Thiển: "Cô nói lung tung gì vậy hả?"
Bùi Thanh Thiển bắt cánh tay Joanna lại: "Sau khi trúng tuyển, không học hành không luyện tập, trở thành người đầu tiên bị vũ đoàn khai trừ..."
Joanna vội vã quan sát bốn phía, sau khi xác định được là xung quanh không có ai thì mới thở phào nhẹ nhõm một cái.
Rốt cuộc tại sao Bùi Thanh Thiển lại biết được việc này?
"Nhưng cô vẫn không thèm quan tâm và cho rằng mình vẫn còn đường lui." Bùi Thanh Thiển khinh thường buông cánh tay Joanna ra: "Bởi vì cô cho rằng sau khi về nước, ít nhất là vẫn còn Mộ Diễn Chi làm hậu thuẫn, nhưng tôi muốn mời cô hiểu rõ một chút..."
Joanna trừng mắt với Bùi Thanh Thiển: "Cái gì?"
"Trên thế giới này, không có con đường nào là dễ đi." Bùi Thanh Thiển đi vòng qua Joanna: "Cứ cho là tôi và Mộ Diễn Chi ly hôn, rồi cô kết hôn với Mộ Diễn Chi thì sao chứ."
Cô bước vài bước rồi quay đầu lại, nhìn vào Joanna: "Loại phụ nữ dốt đặc cán mai, kiến thức hạn hẹp như cô thật sự xứng với cái danh hiệu cô Mộ này sao?"
"Bùi Thanh Thiển!" Joanna tức đến mức giậm chân: "Cướp bạn trai của người khác mà còn mặt dày chạy đến trước mặt người ta diễu võ dương oai..."
"Đầu tiên." Bùi Thanh Thiển ngắt lời Joanna: "Sau khi hai người chia tay thì tôi và anh ấy mới kết hôn, lúc đó anh ấy đang độc thân, chẳng phải là bạn trai của ai hết, cho nên không có chuyện gọi là 'cướp bạn trai người khác'."
Joanna nghẹn họng.
Bùi Thanh Thiển liếc nhìn Joanna: "Thứ hai, những lời mà tôi nói vừa nãy đều là sự thật."
Bùi Thanh Thiển trả tiền xong bèn xách túi nguyên liệu quay về, vừa đi đến trước cửa nhà thì liền thấy Mộ Diễn Chi đang đứng trước cửa.
Cô thật sự không ngờ ngày đầu tiên sau khi cô dọn ra khỏi nhà, anh lại đến tìm cô, vốn dĩ cô đã lấy chìa khóa nhà ra rồi, nhưng vừa thấy thế thì lại nắm chiếc chìa khóa lại trong lòng bàn tay: "Sao anh lại tới đây?"
"Nghe nói em định nấu cơm trưa." Mộ Diễn Chi thiếu tự nhiên trả lời: "Vừa khéo tôi chưa ăn nên muốn tới đây ăn cơm."
"Tôi chỉ mua đủ nguyên liệu để nấu cho hai người thôi." Nếu đã quyết định kết thúc thì Bùi Thanh Thiển không có ý định tiếp tục dây dưa với Mộ Diễn Chi nữa, cô nâng cao túi đựng nguyên liệu cho Mộ Diễn Chi xem để chứng minh mình không nói dối: "Cho nên rất xin lỗi, không thể giữ anh ở lại ăn trưa được."
"Nhưng tôi đói." Mộ Diễn Chi nhìn chằm chằm Bùi Thanh Thiển.
Bùi Thanh Thiển cảm thấy buồn cười, người có thân phận như cậu Mộ thì cho dù đi đâu, muốn ai nấu cơm cho anh thì có lẽ đối phương cũng đều rất bằng lòng.
Tuyệt đối không để anh bị đói.
Cô biết rõ ý tứ của Mộ Diễn Chi, nhưng lại cố tình xuyên tạc: "Vừa nãy tôi gặp Joanna ở siêu thị dưới lầu."
"Cô ấy quấy rối em à?" Mộ Diễn Chi căng thẳng hỏi.
Bùi Thanh Thiển lắc đầu: "Tôi chỉ muốn nói cho anh biết là, cô ta cũng đang mua thức ăn, chắc chắn là định về nấu cơm trưa, anh đã đói như vậy rồi thì chi bằng bảo cô ta nấu cơm cho anh đi?"
"..." Anh đã nói đến mức này rồi mà Bùi Thanh Thiển vẫn từ chối, đúng thật là khiến cho người từ nhỏ đã sống cô quạnh, không giỏi ăn nói như Mộ Diễn Chi không biết phải phản bác như thế nào.
Anh nhìn Bùi Thanh Thiển, đang nghĩ ngợi phải làm sao thì Bùi Thanh Thiển mới mời mình đi vào, thì Bùi Thanh Thiển đã mở cửa phòng đi vào.
Mộ Diễn Chi không muốn bị nhốt ở ngoài cửa, lập tức theo sau.
Bùi Thanh Thiển xoay người định đóng cửa, lại nhìn thấy cơ thể Mộ Diễn Chi đã tiến vào được một nửa, cô lịch sự cười hỏi: "Anh còn có việc gì à?"
Mộ Diễn Chi lắc đầu: "Không."
Bùi Thanh Thiển tiếp tục khách sáo: "Vậy anh có thể đi về được rồi."
Mộ Diễn Chi không trả lời, nhưng vẫn đứng yên ở đó, dùng hành động để cho thấy lập trường của mình.
Bùi Thanh Thiển cảm thấy hơi đau đầu: "Rốt cuộc anh có biết là chúng ta sắp ly hôn rồi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT