Thẩm Lan ít nhất cũng từng được huấn luyện tố chất chuyên nghiệp, mặc dù bộ dạng hắn bây giờ cà lơ phất phơ nhưng khi ở trường cảnh sát, thành tích của hắn đều đứng hạng nhất nhì trong toàn trường.
Nhưng hắn chưa ngốc đến mức thay quần áo trước mặt Lâm Uyên Dương, hắn ôm áo khoác chui vào phòng ngủ, chưa đầy một phút đã kéo quần lên chui ra, vừa sửa lại lưng quần vừa nói với Lâm Uyên Dương: "Ca, em mặc xong rồi."
Lâm Uyên Dương cũng chẳng sợ Thẩm Lan có thể gây ra gió to sóng lớn, y chỉ muốn nhìn xem tên cảnh sát này định làm gì, y liếc nhìn Thẩm Lan: "Trước kia đã đánh nhau bao giờ chưa?"
Thẩm Lan ngẩn người, sau đó vuốt tóc nói: "...... Chưa ạ, nhưng chắc chắn sẽ không làm vướng chân anh đâu."
"Lát nữa tự tránh đi, lỡ trúng đạn cũng chẳng ai lo cho cậu đâu." Lâm Uyên Dương thờ ơ nói.
"Anh cứ yên tâm." Thẩm Lan trái lại không hề lo lắng cho chính mình, tùy tiện trốn đại vào đâu đó là xong, hắn vẫn lo lắng cho Lâm Uyên Dương hơn...... Hôm qua y bị hắn lăn qua lộn lại cả đêm, hôm nay còn...... đứng nổi không......
Thẩm Lan đến cạnh Lâm Uyên Dương, đưa tay ôm eo của y: "Ca, nếu anh khó chịu thì dựa vào em này."
Thẩm Lan lo lắng không hề thừa, Lâm Uyên Dương lúc này quả thực rất khó chịu, eo thì cứng đờ, chân thì như sắp nhũn ra, y không cậy mạnh nữa mà dồn quá nửa trọng lượng cơ thể lên người Thẩm Lan, cùng hắn sóng vai ra ngoài.
Vì đang gấp nên Thẩm Lan cũng không kịp mang giày, sau khi ngồi vào xe mới mang giày tử tế, hắn nhìn Lâm Uyên Dương: "Là bãi đất ở khu Bắc sao ạ?"
Lâm Uyên Dương đánh tay lái rồi ừ một tiếng.
Thẩm Lan nghĩ ngợi: "Em nghe nói trước kia người của Thanh Bang luôn tìm chúng ta gây sự, lần này nhịn không được muốn ra tay sao?"
"Đuôi cáo chẳng giấu vào đâu được," Lâm Uyên Dương hừ lạnh một tiếng: "Trước kia tôi không muốn để các huynh đệ chịu quá nhiều phiền toái, nhịn được thì cứ nhịn, thật sự nghĩ Lâm Uyên Dương tôi là quả hồng mềm để mặc ai muốn bóp cũng được chắc."
Ánh mắt y âm trầm khiến người ta không khỏi lạnh sống lưng: "Lần này người của Thanh Bang tự tạo nghiệt, không thể sống."
Giờ Thẩm Lan rốt cuộc đã cảm nhận được khí chất trùm xã hội đen của Lâm Uyên Dương, hắn nhận ra sát khí mơ hồ sáng nay của Lâm Uyên Dương đối với mình chẳng là gì cả, lúc này Lâm Uyên Dương mới thật sự tràn đầy tính áp bức và nguy hiểm. Đó là sự khí khái kiên cường không sợ chết.
"Lâm Uyên Dương," Thẩm Lan nhịn không được gọi tên y, hắn có vẻ hơi do dự: "Anh...... phải cẩn thận đó."
Lúc này Thẩm Lan không thể nào đối đãi với Lâm Uyên Dương như một người xa lạ, hắn và Lâm Uyên Dương đã nảy sinh quan hệ thân mật nhất, hắn không thể xem như cái gì cũng chưa xảy ra. Hơn nữa tính chất của quan hệ này là hắn nửa ép buộc người ta.
Nếu Lâm Uyên Dương là nữ, Thẩm Lan nhất định sẽ xem y như người phụ nữ của mình để bảo vệ.
Lâm Uyên Dương cười như không cười nhìn Thẩm Lan, "Cậu yên tâm, tôi chưa yếu đuối đến mức đó đâu."
Thẩm Lan nghe vậy nhỏ giọng thì thầm một câu, Lâm Uyên Dương không nghe được hắn lầm bầm cái gì, nhưng chắc cũng chẳng phải lời gì hay ho nên không hỏi nhiều nữa.
Lúc này khu Bắc khói lửa mù mịt, khung cảnh hỗn độn, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, Thẩm Lan và Lâm Uyên Dương một trước một sau xuống xe rồi chạy tới chỗ phát ra tiếng súng.
Lâm Uyên Dương đi rất nhanh, y cố gắng phớt lờ thân thể khó chịu sải bước dài đến khu vực giao tranh.
Tiếng súng vang lên bên tai hai người lúc xa lúc gần, trong tầm mắt dần dần xuất hiện mấy bóng người. Bọn họ cùng lúc nhìn thấy có một người đối diện nâng súng âm thầm nhắm vào sau lưng một người khác.
Thẩm Lan còn chưa kịp phản ứng thì Lâm Uyên Dương đã vọt ra ngoài như báo săn rồi bổ nhào lên người kia, viên đạn bắn sượt qua lưng Lâm Uyên Dương.
Người bị Lâm Uyên Dương đẩy ngã xuống đất thấy y thì sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng được, vội vàng đỡ Lâm Uyên Dương dậy, "Lâm ca! Anh không sao chứ?" Sắc mặt người kia tái xanh, cảm giác đi một vòng quỷ môn quan quả thực khiến người ta sợ hãi thất thần, hắn biết nếu không có Lâm Uyên Dương thì cái mạng nhỏ của mình hôm nay đã bỏ lại đây.
Lâm Uyên Dương nhíu chặt mày, y đứng vững lại rồi nghiêm giọng nói: "Chẳng phải đã dặn các cậu phải nhìn ngó cẩn thận rồi sao! Đem cái lưng dâng cho người khác, con mẹ nó cậu là heo đấy à!" Nói xong tựa như chưa hết giận, y còn đấm người kia một cú.
Người kia bị đánh cũng không kêu, ánh mắt nhìn Lâm Uyên Dương lại chứa đựng cảm kích sâu sắc.
"Tình hình bây giờ thế nào? Lão Tôn đâu?"
Lâm Uyên Dương đang định đập chết kẻ bắn lén kia thì đột nhiên phát hiện đầu kẻ đó đã bị đánh cho nở hoa, y trầm ngâm nhìn Thẩm Lan, sau đó quay lại hỏi chuyện người bên cạnh.
"Tôn ca vừa dẫn người đi đường tắt từ bên hông qua, anh ấy dặn nhóm em đừng xung đột chính diện." Người kia nói với Lâm Uyên Dương.
Lâm Uyên Dương khẽ gật đầu, y vừa đi vừa dặn dò: "Cậu dẫn các huynh đệ còn lại đi tìm Lý Phong để hắn đưa các cậu đi vòng ra sau, chừng nào nghe lão Tôn bên kia đánh nhau thì các cậu bọc hậu chặn bọn chúng lại."
Sau khi người kia đi, Thẩm Lan thấp giọng hỏi Lâm Uyên Dương: "Lúc nãy anh có sao không?"
"Không có." Lâm Uyên Dương khoát tay.
Lâm Uyên Dương giẫm lên mặt đất bừa bộn đi về phía trước, mỗi bước đi đều nghe thấy tiếng lá cây lạo xạo dưới chân, y nói với Thẩm Lan: "Cậu theo tôi đi tìm lão Tôn, tôi chưa bảo cậu chạy thì đừng có chạy lung tung."
Lúc đầu Thẩm Lan nghe Lâm Uyên Dương nói qua điện thoại thì có vẻ hôm nay sẽ không khai hỏa, nhưng xem tình hình hiện tại...... định đánh một trận thật à?
Hắn theo sau Lâm Uyên Dương nhỏ giọng hỏi: "Phải đánh nhau sao ạ?"
"Ừ," Lâm Uyên Dương nói: "Người ta đã đánh tới tận cửa thì tất nhiên phải đánh trả chứ, nếu không làm sao ăn nói với các huynh đệ." Vừa dứt lời y liền cảm giác tay mình bị ai đó nắm chặt, Lâm Uyên Dương sửng sốt, vừa định cười nhạo Thẩm Lan có phải đang sợ hay không thì chợt thấy Thẩm Lan đứng thẳng lưng bên cạnh y. Dáng vẻ này rõ ràng là muốn bảo vệ Lâm Uyên Dương.
Vào giây phút đó, trong lòng Lâm Uyên Dương có một cảm xúc rất khó tả, y liều lĩnh bôn ba trong thế giới ngầm bao nhiêu năm qua, súng rừng mưa đạn gì cũng từng thấy, nhưng đây là lần đầu tiên có người đứng trước mặt y với dáng vẻ muốn che mưa chắn gió cho y.
Một tình cảm không thể giải thích được dâng lên trong ngực Lâm Uyên Dương, cảm giác này quá lạ lẫm, lạ đến mức Lâm Uyên Dương cũng không rõ nó mang ý nghĩa gì.