Vốn dĩ khi vừa tra ra người này có thể là gián điệp, Lâm Uyên Dương đã muốn giết hắn, nhưng... sau khi nhìn thấy tướng mạo người này thì Lâm Uyên Dương lại bỏ ý định giết người, trái lại gọi hắn lên giường, nào ngờ trời đất xui khiến thế nào vị trí lại bị đảo ngược.
Bây giờ Lâm Uyên Dương đã mất cả chì lẫn chài, y càng không thể tuỳ tiện bỏ qua Thẩm Lan, hơn nữa Thẩm Lan nằm vùng lâu như vậy nhưng cũng chưa làm lộ tin tình báo, Lâm Uyên Dương không vội chơi chết hắn, ít nhất cũng phải báo thù lần này trước đã.
Thật ra Lâm Uyên Dương cũng không quá để ý chuyện ở trên hay dưới, nhưng với thân phận cảnh sát của Thẩm Lan thì chuyện này trở nên hơi tế nhị.
Không lâu sau, Thẩm Lan bưng tới hai ly nước và vài lát bánh mì, hắn có vẻ khá hơn nhiều, ít nhất đi đứng không phải khom người nữa, Thẩm Lan một tay cầm ly đưa đến bên môi Lâm Uyên Dương, một tay bưng đĩa bánh mì, nhìn bộ dạng hết sức nịnh nọt.
Lâm Uyên Dương nhíu mày liếc hắn một cái rồi cầm ly nước, hầu kết nhấp nhô, uống từng ngụm nước.
Thẩm Lan ở cạnh hãi hùng khiếp vía, trong lòng thầm nghĩ Lâm Uyên Dương đã bỏ qua cho hắn rồi sao? Mặc dù suýt nữa đã trải nghiệm cảm giác đoạn tử tuyệt tôn nhưng...... theo bản năng Thẩm Lan cảm thấy Lâm Uyên Dương chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua vậy đâu......
Ít nhất nếu ai dám có ý định thượng Thẩm Lan thì Thẩm Lan sẽ vác xẻng đào mộ tổ tông tám đời của kẻ đó lên.
Lâm Uyên Dương cầm bánh mì lười biếng xé một miếng ném vào miệng, y nhìn Thẩm Lan rồi đột nhiên tặc lưỡi: "Này, cậu tên gì?"
Thẩm Lan vội vàng đáp: "Thẩm Lan."
"À," Lâm Uyên Dương lơ đãng lên tiếng, y hơi nghiêng đầu về phía Thẩm Lan: "Nghĩ kỹ mình chết thế nào chưa?"
"Nghĩ kỹ rồi ạ." Thẩm Lan lần này trả lời rất thẳng thắn.
"Ồ?" Lâm Uyên Dương nhíu mày, có chút hứng thú hỏi: "Chết thế nào?"
Thẩm Lan cúi đầu thật thấp, vẻ mặt thành khẩn nói: "Đi theo làm tùy tùng cho ngài, cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi."
Lâm Uyên Dương suýt nữa phun nước ra ngoài, khóe miệng y không nhịn được ý cười, tên cảnh sát này thật thú vị, đen có thể nói thành trắng, khoảng không lại có thể nói ra một đóa hoa. Với tài ăn nói này mà làm cảnh sát thật sự rất đáng tiếc.
Thẩm Lan âm thầm thở dài một hơi, hắn rót thêm một ly nước cho Lâm Uyên Dương, sau đó gãi đầu lúng túng nói: "Ca, trên người anh còn khó chịu sao ạ?"
Lâm Uyên Dương bây giờ đâu chỉ khó chịu mà phải nói là cực kỳ khó chịu, toàn thân vừa mỏi vừa đau. Đã rất lâu rồi y không trải qua cảm giác này.
Đột nhiên y nhớ ra gì đó, sắc mặt trở nên khó coi, ánh mắt nhìn Thẩm Lan cũng tối hẳn đi.
Thẩm Lan bị ánh mắt kia hù dọa co rúm lại, hắn đoán chừng Lâm Uyên Dương nhớ lại chuyện đêm qua bị hắn thao đến bài tiết không kiềm chế, hắn rụt cổ không nói gì.
Lâm Uyên Dương nghiến răng oán hận: "Cậu có bản lĩnh ghê nhỉ."
Thẩm Lan giấu tay đi, cúi đầu đứng cạnh giường như cô vợ nhỏ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Một lát sau, hắn nói nhỏ như muỗi vo ve: "Ca...... em thay ga giường rồi."
Lâm Uyên Dương cảm thấy đời này mình chưa bao giờ mất mặt như vậy, không phải y chưa từng làm người khác bài tiết mất kiềm chế, chỉ là y không ngờ chính mình lại bị một gã đàn ông khác......
Lúc này y đã tức giận đến nỗi đỉnh đầu bốc khói, trong đầu ong ong, chỉ hận không thể cắn chết Thẩm Lan ngay tức khắc.
"Ca, ca, anh đừng nóng giận......" Thẩm Lan thấy Lâm Uyên Dương sắp nổ tung nên vội vàng dỗ dành: "Chờ anh khỏe hẳn rồi muốn đánh em mắng em thế nào cũng được."
Ánh mắt Lâm Uyên Dương nặng nề, "Giờ tôi cũng có thể giết cậu."
Cả trái tim Thẩm Lan nhảy vọt lên. Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Lâm Uyên Dương vang lên đã cứu mạng hắn.
Mùi thuốc súng trong phòng ngủ lập tức tiêu tan, Thẩm Lan cầm điện thoại trên bàn đưa tới trước mặt Lâm Uyên Dương.
Lâm Uyên Dương nhìn dãy số trên màn hình, lông mày bất giác nhíu lại, ánh mắt cũng nghiêm túc hẳn lên, "A lô? Thế nào?"
Thẩm Lan đứng cách xa mà vẫn nghe được từ đầu kia truyền đến tiếng gào thét và tiếng súng, trong lòng hắn siết chặt nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
"Lâm, Lâm ca!" Người kia gân cổ hét lớn: "Kho bãi ở khu Bắc xảy ra chuyện rồi! Lũ ranh con Thanh Bang đến gây sự, các huynh đệ đang đánh nhau với bọn hắn!"
Lâm Uyên Dương thấp giọng mắng một câu rồi lại hỏi: "Tình huống bây giờ thế nào? Bảo các huynh đệ giữ mạng mới quan trọng, đừng vì mấy chuyện vặt vãnh này mà liều mạng. Kho bãi bị đập phá cũng không sao, mất mặt cũng không sao, đừng để bọn hắn ẩu đả với người ta. Thanh Bang đã dám tìm tới thì nhất định đã có chuẩn bị trước, bảo các huynh đệ sáng suốt một chút."
Lâm Uyên Dương nổi tiếng tốt tính trong giới này, người không phạm ta ta không phạm người, trong số các thủ lĩnh có thế lực thì y là người ôn hòa nhất. Nhưng Lâm Uyên Dương tốt tính cũng có mức độ, khi nổi giận thì sẽ tàn nhẫn hơn bất kỳ ai khác, thủ đoạn hiểm độc khiến người ta run sợ, đây cũng là lý do y có thể ngồi vững ghế thủ lĩnh.
Lâm Uyên Dương hít sâu một hơi: "Bảo các huynh đệ chuyện lần này Lâm Uyên Dương tôi nhất định sẽ không bỏ qua, muốn đi theo tôi đến đập phá kho bãi đối diện thì cột đầu vào lưng quần cho chắc, đừng để rơi xuống." Y lại dặn dò: "Lão Tôn, tuyệt đối đừng xúc động, giờ tôi lập tức đến ngay, cố gắng giảm thiểu thương vong đến mức thấp nhất đi."
Đầu bên kia lại vang lên một loạt tiếng súng: "Vâng, Lâm ca."
Lâm Uyên Dương cúp điện thoại xong lập tức mặc quần áo vào, vết tích đêm qua để lại trên người y càng thêm rõ ràng, Thẩm Lan quả thực không đành lòng nhìn thân thể lốm đốm kia.
Toàn thân đều hết sức khó chịu, Lâm Uyên Dương nghiến răng nhìn Thẩm Lan, "Cậu cứ ở đây chờ đi, khi nào về lại xử lý cậu."
Thẩm Lan nắm lấy cổ tay Lâm Uyên Dương, ngữ khí kiên định nói: "Lâm ca, em cũng đi với anh."
Lâm Uyên Dương phủ áo khoác lên người, y tránh khỏi tay Thẩm Lan, mặc đồ vào rồi mở ngăn kéo tìm kiếm gì đó, sau đó trầm giọng hỏi Thẩm Lan: "Biết dùng súng không?"
"Biết ạ." Thẩm Lan đáp.
Hắn phải đi cùng Lâm Uyên Dương. Khi đưa ra quyết định này, hắn không phải đứng trên lập trường của gián điệp, Thẩm Lan chỉ đơn thuần cảm thấy trong thời điểm này hắn nên ở cạnh Lâm Uyên Dương mà thôi.
Ít nhất hắn đã hại Lâm Uyên Dương đứng không vững, hắn không thể trơ mắt nhìn Lâm Uyên Dương một mình ra đấu trường.
Lâm Uyên Dương ném cho hắn một cây súng lục rồi thấp giọng nói: "Cho cậu một phút để thay quần áo, nhanh lên."