Chỉ chốc lát sau hai người đã tìm được lão Tôn, hắn đang dẫn theo gần một trăm người từ bên hông lặng lẽ áp sát, thấy Lâm Uyên Dương tới thì vô cùng mừng rỡ, "Lâm ca, anh đến rồi!"

Thật ra tính theo tuổi tác thì Lâm Uyên Dương phải gọi hắn là anh, nhưng các đàn em của Lâm Uyên Dương đã quen gọi như vậy suốt bao năm qua nên Lâm Uyên Dương cũng lười bảo bọn họ sửa lại.

"Các huynh đệ thế nào rồi?" Lâm Uyên Dương nhướn mày hỏi.

"Có hai người bị trúng đạn, còn có mấy người bị chém vào tay chân." Lão Tôn nói: "Thanh Bang thảm hơn chúng ta nhiều, bọn hắn ít nhất cũng chết hơn mười người."

Lão Tôn lại hỏi: "Lâm ca, trận này có đánh không?"

Mắt Lâm Uyên Dương bị gió thổi hơi nheo lại, mái tóc lòa xòa trước trán hơi rối, Thẩm Lan thấy bờ môi đỏ bừng của Lâm Uyên Dương mấp máy rồi nghe y nhẹ nhàng nói: "Đánh."

Câu nói của Lâm Uyên Dương tựa như tiếng trống vang dội trong đêm tĩnh mịch, y vừa dứt lời thì bên tai liền vang lên một loạt tiếng súng dữ dội gấp rút.

Lâm Uyên Dương ho nhẹ một tiếng, sau đó cất giọng nói, thanh âm kia tựa như kim loại có thể đánh thẳng vào linh hồn người khác: "Các huynh đệ, trận chiến này chúng ta không phải để giành chiến thắng, phải nhớ giữ mạng mới là quan trọng nhất, nếu không cần đuổi theo thì đừng đuổi, đánh bọn chúng bỏ chạy thì đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, đừng quá tham lam, phải sống sót trở về."

Đây là tác phong trước sau như một của Lâm Uyên Dương, bên ngoài đều nói Lâm Uyên Dương sợ đánh nhau nhưng Lâm Uyên Dương chỉ bỏ ngoài tai, cũng không muốn thay đổi. Trong mắt y, mỗi một sinh mệnh đều vô giá, đều đáng trân trọng, y thà nhẫn nhịn một chút chứ không muốn vì sự hiếu thắng nhất thời mà nhìn các huynh đệ nộp mạng.

Nhưng bản thân Lâm Uyên Dương lại là người rất hung ác, không động đến y thì không sao, đã chọc tới y thì cứ lấy mạng ra đền.

Tiếng súng ống lập tức nổi lên bốn phía, đàn em của Lâm Uyên Dương và người của Thanh Bang trực tiếp giao chiến, nổ súng từ góc độ hiểm hóc khiến người ta không kịp trở tay.

Người của Thanh Bang vội vàng rút lui một cách chật vật, nào ngờ đụng phải Lý Phong dẫn người từ phía sau chặn đánh. Sau khi bao vây kẻ địch từ khắp mọi phía, đàn em của Lâm Uyên Dương đắc ý không kịp chờ đợi xông lên, Lâm Uyên Dương lại lo lắng dặn dò: "Kẻ biết chắc mình phải chết là đáng sợ nhất, bọn chúng đã giết đỏ cả mắt, cái gì cũng không sợ, các huynh đệ đừng liều mạng với bọn chúng, cứ để chúng từ từ chết dần chết mòn đi."

Lâm Uyên Dương cũng biết rõ cục diện bây giờ, rất hiếm người có thể lý trí như y, cả đám đều kìm nén không được lao tới phía trước muốn giành chiến thắng áp đảo, Lâm Uyên Dương có chút bất đắc dĩ nhưng không thể nhìn bọn bất chấp nên chỉ có thể đi theo.

Trận chiến này kết thúc rất nhanh, sức chiến đấu của Lâm Uyên Dương vô cùng đáng sợ, y cầm súng băng qua mưa bom bão đạn, một mình đánh mười người. Thanh Bang dù đông đảo nhưng ngay từ đầu đã bị đánh mất đi khí thế, lúc này càng thêm chật vật như chim mất tổ.

Nửa tiếng sau, tiếng súng dần lắng xuống, tiếng phản kháng cũng ít đi, người Thanh Bang không chết thì trốn, gần như chẳng còn thấy tung tích.

Trận chiến thuận lợi kết thúc, Lâm Uyên Dương thở hắt ra, sắc mặt cũng phấn chấn hẳn lên, y và Thẩm Lan đi chung quanh xem xét, liên tục hỏi người bên cạnh về tình hình thương vong.

"Có huynh đệ nào bị thương không?" Lâm Uyên Dương hỏi.

"Lâm ca, có ba huynh đệ trúng đạn nhưng không nghiêm trọng lắm."

"Thế thì tốt rồi," Lâm Uyên Dương thở dài một hơi: "Các cậu nhớ quan tâm đến các huynh đệ bị thương, nói lão Tôn đưa danh sách cho tôi rồi phát tiền thuốc men đi, tạm thời đừng để họ tham gia vào các hoạt động sắp tới."

"Vâng ạ."

Sau khi dạo quanh kho bãi một vòng, Lâm Uyên Dương đã hoàn toàn yên tâm, lúc này y mới nhớ ra bên cạnh còn có Thẩm Lan, thế là quay đầu nhìn hắn một cái, không mặn không nhạt hỏi, "Này, cậu không sao đấy chứ?"

Thẩm Lan quay lại vừa định trả lời thì chợt thấy sau lưng Lâm Uyên Dương có một người bị thương toàn thân đầy máu giãy dụa giơ tay lên, họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào Lâm Uyên Dương.

Động tác kia Lâm Uyên Dương không thể nhìn thấy, cũng trốn không thoát.

Tim Thẩm Lan đột nhiên siết chặt, con ngươi trong mắt hắn lập tức co lại thành một điểm cực nhỏ.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Thẩm Lan thậm chí còn chẳng kịp mở miệng nói một chữ, hắn không kịp nhắc nhở Lâm Uyên Dương mà chỉ theo bản năng che lại Lâm Uyên Dương, xoay người ôm chặt y vào lòng.

Lâm Uyên Dương không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy một tiếng súng vang lên, sau đó chung quanh yên tĩnh trở lại.

Tiếng đạn xuyên qua da thịt tựa như bị phóng to lên mấy lần.

Thẩm Lan khẽ rên một tiếng, sau đó cấp tốc xoay người bắn trả tên kia một phát.

Lâm Uyên Dương đã từng đi trên mũi dao vô số lần, có cảnh tượng đẫm máu nào mà chưa thấy, nhưng khi phát hiện vết máu loang lổ sau lưng Thẩm Lan, đầu y lại trống rỗng, trong nháy mắt không thể suy nghĩ được gì nữa.

Đến khi Thẩm Lan lảo đảo ngã vào người y.

Y mới hiểu được Thẩm Lan vừa đỡ thay cho y một phát đạn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play