Trời quang mây tạnh, những chuyện được coi là dồn dập kéo đến, cuối cùng đều lần lượt được mệnh trời an bày tốt. Bệnh tình của Ngô Doãn Cơ sớm đã có thể hồi phục, Cẩn Ngôn lại hoàn thành xong kỳ thi cuối cùng ở trường đại học. Có thể nói là song hỉ lâm môn, có điều tâm trạng mấy hôm nay của Cẩn Ngôn không thể coi là vui vẻ gì mấy.
Còn không phải muốn nói đến chuyện hôm trước cùng học tỷ cãi nhau sao? Nói cãi nhau cũng không đúng, là cô đột nhiên lớn tiếng mắng chị ấy đến không thể trả lời được câu nào. Sau đó mấy ngày học tỷ cũng không gọi lại nữa, tính đến hôm nay cũng đã qua đúng một tuần rồi.
" Kiếp trước đúng là mắc nợ chị mà " Chịu không nổi nữa, lần chiến tranh lạnh này nếu như còn kéo dài tiếp, có khi học tỷ sẽ đưa ra đề nghị chia tay với cô luôn.
Hôm đó Cẩn Ngôn gọi cho Tần Lam muốn đường đường chính chính xin lỗi, nhưng điện thoại của nàng lại báo không thể liên lạc được. Suốt một ngày cũng không đăng nhập wechat, chết rồi có khi nào thật sự bỏ luôn số điện thoại cũ, muốn cùng cô tuyệt giao?
Hiện tại sức khoẻ của ba đã ổn, cô cũng hoàn thành xong tất cả thủ tục ở trường, không còn vướng bận gì nữa. Xem ra nếu như qua đến ngày mai, cô còn không gọi được cho học tỷ, nhất định sẽ bay sang Mỹ một chuyến. Chuyến đi này chẳng những dùng để xin lỗi học tỷ, còn là ở đó cho đến khi nào học tỷ hoàn thành xong chương trình thạc sĩ, cũng có thể trực tiếp đem chị ấy về lại Bắc Kinh.
" Ba ngày nữa cậu mới bay, tối nay lớp mở tiệc liên hoan cuối cùng, cậu không thể không đến " Tiểu Miêu gọi điện nhắc nhớ Cẩn Ngôn về bữa tiệc quan trọng sắp diễn ra, tránh để cho Cẩn Ngôn thân tại Bắc Kinh nhưng tâm trí lúc nào cũng đặt về chuyến bay sắp tới.
" Được rồi, mình nhất định sẽ đến đúng giờ " Vừa rồi nhận được âm báo điện thoại, còn nghĩ rằng học tỷ gọi lại cho cô, thật là mất hứng.
Không nghĩ đến Cẩn Ngôn vừa tắt máy không lâu, lại có một cuộc điện thoại khác gọi đến. Nhưng lần này lại là mẹ của cô, trong điện thoại Lục Trác Kỳ bảo rằng Cẩn Ngôn tốt nhất vẫn nên về nhà một chuyến, có đại sự kéo đến.
" Mẹ, có phải bệnh tình của ba lại có vấn đề gì hay không? " Trong điện thoại mẹ không có nói rõ là chuyện gì? Khiến cho Cẩn Ngôn trên đường quay về nhà chịu không ít lo lắng.
" Con nhìn xem, đây là cái gì? " Lục Trác Kỳ đối với đống lễ vật được bày ở phòng khách, đúng là không biết nên xử lý làm sao mới ổn thoả.
Đến bây giờ Cẩn Ngôn mới chân chính nhìn qua số lễ vật đó, rõ ràng đây là lễ vật dùng để cưới vợ, không phải muốn nói là có người muốn hỏi cưới cô đó chứ? Nhưng trước đó cũng đâu có ai tán tỉnh cô, ba mẹ dạo gần đây cũng không còn ép cô lấy chồng gì đó nữa, số lễ vật này rốt cuộc của ai đem đến?
" Mẹ mở camera cho con xem thử đi, xem con có quen người này không? " Nghe mẹ nói người đem đến là một cô gái, nhưng cô gái này trước đây bà ấy chưa từng biết qua.
Camera ghi rõ nét cô gái đem lễ vật đến nhà cô, nhưng Cẩn Ngôn nhìn trước nhìn sau, nhìn trái nhìn phải cũng không nhìn ra được cô ta là ai? Theo như mẹ nói cô ấy thay mặt người ta đem đến lễ vật, chứ không phải cô ta muốn hỏi cưới Cẩn Ngôn cho mình.
" Thời đại này còn có người muốn hỏi cưới thay sao? Sao mẹ không đuổi nó về, lại nhận đống đồ này làm cái gì? " Không lý nào mẹ lại để cho cô ta đem cả núi đồ để chật nhà như vậy, rất có thể cô ấy nhận lầm người.
" Đuổi không được, nó là người nhà của bác sĩ cứu mạng ba của con đợt vừa rồi "
Lúc đầu khi cô ta đem lễ vật đến, có nói rõ cô ấy thay mặt bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật hôm trước đến hỏi cưới Cẩn Ngôn. Lục Trác Kỳ nói với cô ta có bằng chứng gì chứng minh lời mình nói, cô ta liền đem bệnh tình của Ngô Doãn Cơ nói qua một lượt, còn đưa luôn cả bệnh án đến để làm tin.
Đợt phẫu thuật đó có thể nói là thập tử nhất sinh, Lục Trác Kỳ từng nói nhất định sẽ đền ơn người bác sĩ trực tiếp phẫu thuật cho Doãn Cơ. Nhưng cũng đâu có thể nợ cha con trả, họ muốn hỏi cưới Cẩn Ngôn cũng không thể dùng cách này mà. Hơn nữa bác sĩ đó còn là nữ, tuy Trác Kỳ biết Cẩn Ngôn trước đây từng yêu nữ nhân, nhưng cũng đâu có phải ở dạng sẽ làm " vợ " của nữ nhân.
Có điều cô gái kia cũng nói, chỉ cần Ngô Cẩn Ngôn khi gặp mặt chị gái của cô ấy mà không đồng ý gả, bọn họ cũng không ép Cẩn Ngôn. Nhưng cô ta lại rất tự tin khẳng định Cẩn Ngôn nhất định sẽ đồng ý, sau đó hỏi qua Lục Trác Kỳ có chịu gả hay không?
" Mẹ đồng ý gả con sao? " Lễ vật của người ta cũng nhận luôn, không phải mẹ vì trả ơn cái gì cũng chịu chứ hả?
" Mẹ nhận cho có lệ thôi, dù sao cũng là nợ ân tình lớn quá mà. Nhưng cô ta cũng nói chỉ cần con không chịu, chị của cô ta cũng đâu có ép con "
Lục Trác Kỳ và Ngô Doãn Cơ đều thuận nước đẩy thuyền nhận lễ vật coi như đã chấp thuận, nhưng cũng đồng thời giao quyền quyết định lại cho Cẩn Ngôn. Chỉ cần Cẩn Ngôn không chịu, cũng coi như hai người họ đã thành tâm muốn trả ơn, nhưng con gái và nữ bác sĩ kia chẳng qua không có duyên thôi.
" À phải rồi, đây là số điện thoại của nó, nó nói con suy nghĩ xong thì gọi cho nó " Con bé đó ước chừng chưa đến 18 tuổi, Lục Trác Kỳ đối với lời nói của cô ấy cũng không thể tin tưởng quá nhiều.
Đương nhiên Cẩn Ngôn không thể để loại chuyện này kéo dài được, cần phải dứt khoát cắt đứt tư tưởng của đám người đó. Có điều lúc cô gọi cho chủ nhân số máy này, lại không có ai bắt máy. Buổi tối hôm đó Cẩn Ngôn đem toàn bộ lễ vật để sang một góc, đợi đến sáng sớm ngày mai nếu như vẫn không gọi được cho con bé này, cũng sẽ tiện tay chở ra ngoài bãi rác một lượt bỏ hết đi.
Trong suốt một ngày quả nhiên Tần Lam không hề trả lời tin nhắn wechat, Cẩn Ngôn vẫn duy trì việc gọi cho nàng nhưng vẫn không khá hơn là bao. Mang theo tâm trạng u uất trút ra không được, cuối cùng chỉ có thể mượn bữa tiệc liên hoan tối hôm đó, tự đem bản thân uống đến có thể mất hết lý trí. Có là ai đang dìu lấy cô vào phòng cũng không rõ nữa, mặc nhiên bám vào người cô gái đó, nếu không cơ thể cũng không thể nào trụ vững.
" Cô là ai vậy? " Đi đến cửa lớn một căn phòng xa lạ, Cẩn Ngôn dường như có một lúc đã mở mắt nhìn qua một lần hoạt cảnh hiện tại.
Cô gái đó không hề trả lời cô, vẫn một mực đem Cẩn Ngôn đi vào bên trong. Tuy rằng vừa rồi cô đã uống rất nhiều rượu, nhưng cũng đâu có chơi thuốc, lý nào lại có ảo giác mới được chứ?
" Tôi hỏi cô là ai? Là ai? Tại sao nhìn cô giống học tỷ của tôi quá dạ? " Cẩn Ngôn lại nghĩ đến có khi nào mình nhớ chị ấy đến rối loạn thần trí rồi hay không? Lý nào cô gái này có thể là học tỷ được chứ?
" Em nhìn ra ai thì là người đó "
Nữ nhân không rõ danh tính thuận theo lời nói của Cẩn Ngôn trả lời, sau một lúc đem đến một thau nước ấm giúp cô lau đi một phần thân thể. Nhưng quần áo của Cẩn Ngôn vừa mới tháo một nửa, cô gái đó hiện tại lại bị một lực kéo xuống giường áp chặt vào góc khuất, ngay cả muốn dịch chuyển cũng là cả một vấn đề, nói gì là bỏ chạy.
" Học tỷ, em nghĩ em lại mơ thấy một giấc mộng xuân rồi " Cẩn Ngôn cho dù không tin vào mắt của mình, nhưng cũng tin vào cảm giác. Nếu như đây không phải là học tỷ bằng xương bằng thịt, cũng là chị ấy ở trong giấc mơ của cô, không thể nào lại là một người khác.
Cô gái đó lần này còn chưa kịp lên tiếng, đã rơi vào trạng thái bị kẻ đang áp lấy mình trực tiếp cưỡng hôn. Vừa rồi bộ dạng còn như con sâu rượu, đi một bước lùi hai bước. Nhưng hiện tại ở trên cơ thể của cô ấy, lại hoá thành như lang như sói, vồ vập không ngừng. Không lâu sau quần áo của cả hai đồng loạt bị trút bỏ, căn phòng lắm lúc vang lên tiếng rên rỉ của nữ nhân, một mảng giường ướt đẫm.
----------
Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều của ngày hôm sau, Cẩn Ngôn trong nhiều ngày qua mà nói đây là lần đầu tiên ngủ ngon đến vậy. Có điều loại cảm giác hưởng thụ trải qua không được bao lâu, liền phát hiện rõ ràng có điểm kỳ quái.
" Cái quỷ gì vậy? "
Vừa rồi là cô đưa tay lên dụi mắt cho tỉnh táo một chút, liền phát hiện hai ngón tay trên bàn tay phải của cô có chút nặng nề. Mở mắt ra nhìn qua một lượt, liền nhìn thấy rõ ràng giống như thứ gì hệt như keo dính đang phủ lấy chúng. Loại tình huống này không phải chưa từng chứng kiến, nhưng chính vì đã từng chứng kiến nên mới khiến Cẩn Ngôn không khỏi sợ hãi.
Hất vội tấm chăn đang quấn lấy người mình, Cẩn Ngôn phát hiện cơ thể của cô hoàn toàn không mảnh vải che thân. Mặc dù có chút xấu hổ nhưng vẫn muốn kiểm tra xem, rốt cuộc tối đêm qua cô có phải tự xử hay không? Cuối cùng không có gì đọng lại giữa hai chân của cô, ngược lại bên cạnh vị trí kế bên cô lại lại xuất hiện rất nhiều vệt loang lổ. Cho thấy tối hôm qua rõ ràng có người ở tại chỗ này xuất ra không ít mật dịch, vậy thứ trên tay cô cuối cùng chính là thật sự đã làm chuyện đó với một cô gái hay sao?
Loại tình huống này doạ cô xém một chút trái tim cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực, đành phải chạy nhanh vào nhà vệ sinh tìm người cùng cô tối hôm qua. Nhưng có lẽ cô ấy đã sớm rời khỏi, chỉ để lại một bộ nội y cùng áo choàng tắm, ngoài ra người cũng không thấy đâu nữa.
" Ngô Cẩn Ngôn, lần này chết được rồi. Học tỷ nếu như biết ngươi cùng người khác tình một đêm, nhất định sẽ chịu cú sốc lớn, vĩnh viễn sẽ không về lại Bắc Kinh nữa "
Đúng là rượu vào loạn tính, lý nào lại có thể cùng người khác qua đêm. Tình huống của cô bây giờ y hệt như Du Tử Lăng năm đó, bất quá cô cũng không phải nam nhân, chuyện làm người ta mang thai là chuyện không thể nào có được rồi.
Cả một ngày Cẩn Ngôn phải mất rất nhiều thời gian mới có thể bình tĩnh lại, cô gái tối hôm qua hoàn toàn không chút dấu vết biến mất. Có vẻ như đây cũng không phải loại nữ nhân đàng hoàng gì, rất có thể chỉ là ham muốn nhất thời cùng cô tình một đêm phong lưu giải quyết.
Chuyện lần này thật sự khiến cho Cẩn Ngôn chịu không ít cảm giác tội lỗi, sau hơn một ngày đấu tranh tâm lý, cuối cùng cũng quyết định sẽ thẳng thắn thừa nhận với Tần Lam. Dù sao tự mình thú tội, so với sau này có người đến tố giác, vẫn có cơ hội nhận được sự khoan hồng.
" Có chuyện gì? " Chất giọng quen thuộc từ từ cất lên, nghe qua có một chút không được trong trẻo như thường lệ.
Mấy hôm nay gọi không được cho Tần Lam, Cẩn Ngôn còn nghĩ rằng nàng đã sớm bỏ luôn số điện thoại cũ. Không ngờ hôm nay khi gọi đến tự thú, người ở bên kia lại tiếp cuộc gọi này chỉ trong chớp mắt.
" Chị bị bệnh hả? Giọng của chị sao khàn vậy? " Cẩn Ngôn nghe ra được có chút khác biệt, trong lòng nổi lên không ít lo lắng. Mấy hôm nay không liên lạc được, bây giờ lại chất giọng lại khàn đặc. Có khi nào là bệnh nằm qua mấy ngày hay không?
" Nói chuyện của em trước đi " Vừa rồi đã uống qua một ly chanh muối, nhưng xem ra vẫn không khá hơn bao nhiêu.
" Học tỷ, em gây ra đại hoạ thật rồi. Em biết ai cũng sẽ không tha thứ cho em, chị cũng sẽ thất vọng về em. Nhưng mà em thật sự không cố ý, chỉ là sự cố " Mấy hôm trước còn lớn tiếng mắng chị ấy, bây giờ xảy ra chuyện liền nhỏ giọng xuống nước. Tự Cẩn Ngôn cũng cảm thấy quá đỗi mất mặt đi, nhưng mà thật sự là do bản thân không nên thân.
" Bình tĩnh một chút nói rõ cho chị nghe, có gì cũng có thể cùng nhau giải quyết " Có vẻ như đang gặp chuyện gì đó rất nghiêm trọng, nếu không cũng không dùng trạng thái kích động như vậy nói mấy câu liền.
" Tối hôm qua em uống hơi nhiều, lúc vào phòng cứ nghĩ bản thân mơ một giấc xuân tình. Sáng ra mới biết là không phải, em thật sự đã cùng một cô gái qua đêm. Học tỷ, em không phải cố ý. Em thật sự nghĩ đó là chị, em..." Loại tình huống này nói ra cũng biết không ai tin, nhưng thật sự Cẩn Ngôn không muốn nói dối. Hy vọng thành thật có phước của thành thật, dù sao khả năng học tỷ vì sự thành thật của cô mà tha thứ cũng có cơ hội hơn.
" Là chuyện này thôi sao? " Trái ngược với sự lo lắng của Cẩn Ngôn, thái độ của Tần Lam không có diễn biến gì quá phức tạp.
Trước khi thành tâm thú nhận với Tần Lam, Cẩn Ngôn đã sớm nghĩ đến viễn cảnh một phen long trời lở đất. Thậm chí còn nghĩ đến chuyện sẽ ngay lập tức sang Mỹ dập đầu tạ lỗi với chị ấy, nhưng không ngờ thái độ của Tần Lam lại hời hợt đến mức này. Điều này chính là muốn nói đến loại tình cảnh gì đây? Chị ấy đối với cô rốt cuộc coi là cái gì? Nếu như một nữ nhân nghe nói người mình yêu ngủ cùng người khác, có thể có loại thái độ này sao?
" Chị không tức giận? " Cẩn Ngôn không tin những gì đang diễn ra, cố tình hỏi lại một lần nữa.
" Tại sao lại phải tức giận? À chị sắp có một ca phẫu thuật, có gì về nói sau đi "
Không đợi cho cô lên tiếng, Tần Lam đơn phương chấm dứt cuộc gọi này. Đối với Cẩn Ngôn mà nói, loại thái độ này của Tần Lam hệt như một cái tát thẳng vào mặt của cô. Chị ấy đối với việc cô ngủ cùng ai cũng không quan tâm, vậy có khác gì nói cho cô biết, Cẩn Ngôn cô là từ lâu ở trong mắt chị ấy đã không còn quan trọng.
" Bác sĩ Tần, mau một chút " Bên ngoài điều dưỡng đã bắt đầu hối nàng, sợ rằng nàng nói điện thoại lâu quá sẽ trễ giờ hẹn trước.
Tần Lam vội buông điện thoại sang một góc, đi vào phòng thay đồ đổi qua quần áo chuyên dụng dành cho bác sĩ phẫu thuật. Bên trong phòng thay đồ có một tấm kính lớn, hình ảnh hiện lên trên kính cũng thật rõ nét. Đâu đó loang lổ những ấn ký đậm nhạt kéo dài từ hõm cổ đến giữa hai chân, chỉ mới qua một ngày cũng khó có thể hoàn toàn biến mất.
To be continued...
P/s: Chắc chị bảy bị bầm là do choá ma cắn thôi hà, giọng chị khàn chắc do ăn đồ cay nóng 🙂
#PhiuPhiu