Nhắc đến loại chuyện mua một tặng hai của Du Tử Lăng, cũng đã là chuyện của năm năm trước. Hiện tại con gái của họ cũng đã lớn đến thế này rồi, lúc xem qua bộ ảnh gia đình Du Tử Lăng gởi về, Cẩn Ngôn nhớ lại ngày tháng lúc trước không khỏi cảm thấy buồn cười.
Sư phụ chính là cả đời trong sạch, tư chất thanh cao, rốt cuộc vào năm đó lại bị mang tiếng " đào mỏ " khi cùng Olwen Mã tổ chức lễ cưới. Có điều cho dù người ngoài lời ra tiếng vào thế nào đi nữa, một đôi phu thê bọn họ đúng là đã rất kiên cường vượt qua dư luận đi. Có thể họ đã sai khi để sự việc đó xảy ra, nhưng quyết định giữ lại đứa con lại là việc làm đúng đắn.
Thật ra cái được gọi là thế lực u ám, làm ăn phi pháp gì đó đều do ba người bọn họ suy nghĩ quá nhiều rồi. Gia đình của Olwen Mã làm bên mảng vàng bạc đá quý, đương nhiên đồ đạc trong nhà phải phô trương lên không ít. Chính vì muốn khách đến chơi nhà trước mắt là trầm trồ, sau đó nếu như thấy hợp túi tiền cùng nhãn quang, có thể đặt công ty của họ làm một bộ tương tự.
Tuy từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, nhưng Olwen Mã sau khi lấy chồng lại thay đổi không ít tính nết. Người Trung Quốc cũng có câu: Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó. Lấy một anh chàng nhiếp ảnh, cũng có thể vì anh ấy phiêu bạt khắp nơi tìm ra ý tưởng và cảm hứng.
Cuộc sống ba người của bọn họ chính là rất bình yên trải qua như thế, đương nhiên có những lúc phát sinh mâu thuẫn, họ cũng đâu có kể cho người ngoài được rõ. Chung quy vợ chồng sinh sống với nhau ai lại hoà thuận cả ngày, biết cách nhường nhịn, thêm chút hy sinh chính là có thể giữ gìn một gia đình hạnh phúc.
" Em xem sư phụ của em đối với tình yêu khù khù khờ khờ, bây giờ Olwen lại có thai đứa con thứ hai. Còn em là cái dạng gì đây? " Anh Anh nhìn thấy Cẩn Ngôn ngắm nhìn tập ảnh toát ý cười ngưỡng mộ, liền ở bên cạnh đốc thúc.
Thời gian cũng đã qua năm năm, ngay cả Anh Anh và Tiểu Nhu cũng đã ra nước ngoài đăng ký kết hôn vào năm trước. Chỉ là hôn lễ vẫn chưa tổ chức, công việc của hai người họ vẫn chưa có thời gian ổn định. Anh Anh nói không muốn làm lễ cưới quá sơ sài, phải ở trong tình trạng tốt nhất để tạo nên một hôn lễ đáng nhớ nhất.
" Bây giờ là em không muốn sao? Học tỷ xem ra đã sớm quên mất em rồi " Tập ảnh rất nhanh đã bị đóng lại, đúng là nhìn người ta xong lại thấy tủi thân cho mình.
Nhớ năm đó học tỷ chỉ nói là qua Mỹ du học ba năm liền trở về, nhưng chị ấy lại thi đậu luôn cả chương trình thạc sĩ ở bên đó. Lại dùng mỹ nhân tâm kế coi như xin phép Cẩn Ngôn thêm hai năm ở lại, đối với yêu cầu này của chị ấy mặc dù có chút không nỡ, nhưng dù sao cũng muốn giúp chị ấy thành toàn.
" Đừng có nói chị xấu tính, em cứ cưng chìu Tiểu Lam quá cũng không ổn đâu. Lỡ một hôm nào đó cậu ấy nói muốn học tiến sĩ, có phải em ở Bắc Kinh chờ đến hoá kiếp hay không? " Cũng may trước đây không chiều theo Tiểu Nhu, nếu không bây giờ cũng ngồi đây vọng thê y hệt như tiểu học muội.
Đâu có phải người ta không nghĩ đến, cũng đã nói với Tần Lam sẽ không có thêm một lần nhượng bộ nào nữa hết. Chị ấy cũng hứa cuối năm nay học hết chương trình thạc sĩ sẽ trở về, bất quá là chờ thêm nửa năm nữa thôi.
Tuy rằng mỗi một năm cứ hè đến Cẩn Ngôn sẽ qua Mỹ, nhưng thời gian học đại học thêm một năm lại ít thêm thời gian nghỉ hè. Cẩn Ngôn cũng không biết mình làm sao đủ kiên cường đến vậy, chờ học tỷ chờ đến đá cũng có thể mọc mầm luôn rồi. Nếu như học tỷ còn một lần thay đổi ý định, sau khi cô tốt nghiệp bất quá dọn qua Mỹ sống luôn không đợi nữa. Dù sao bây giờ cô cũng đã là sinh viên năm cuối, cuối năm nay cùng lúc ra trường.
Tuy nói tình yêu có sâu đậm cách mấy, khoảng cách địa lý cộng thêm thời gian bất đồng, không tránh khỏi nhiều lần xảy ra cãi vã. Bất quá Cẩn Ngôn đều cố gắng đem cái tôi dằn xuống, giận nhau không đến ba ngày sẽ gọi điện sang xin lỗi học tỷ.
Dạo gần đây thời gian rảnh rỗi của Tần Lam rất ít ỏi, Cẩn Ngôn có đôi lúc gọi video cho nàng, đang nói giữa chừng liền nhìn thấy Tần Lam gục đầu sang gối ngủ luôn như vậy. Chương trình học thạc sĩ ở Mỹ rất nặng, cô không nên gây thêm nhiều áp lực, cứ đợi nàng hoàn thành xong đã. Bất quá nếu như Tần Lam lại có ý định học tiến sĩ, cô ở quê nhà sẽ nhờ người báo giấy báo tử cho chị ấy, cô là chờ không nổi nữa sẽ uất ức đến độ đem vải ba thước treo lên nhà thắt cổ tự vẫn.
------------
Thời gian cứ như vậy lại trôi qua gần đến cuối năm, dạo gần đây Cẩn Ngôn có thể nói đã sụt hẳn vài cân. Số lượng bài vở dùng cho việc thi ra trường đã đủ khiến cô cảm thấy áp lực lắm rồi, ở nhà lại xảy ra chuyện, khiến cho Cẩn Ngôn có những lúc đang ngồi ôn bài chỉ có thể gục đầu xuống bàn khóc lớn tiếng như giải tỏa bớt áp lực.
Chuyện là mấy hôm trước mẹ gọi điện nói cho cô biết, ba của cô trên đường đi ký kết hợp đồng đột nhiên lại bị buồn nôn, sau đó còn rơi vào trạng thái bất tỉnh. Lúc đầu Cẩn Ngôn cũng chỉ cho rằng ba giống như mình khi trước, rất có thể ăn trúng thức ăn bị dị ứng thành phần. Nhưng sau khi nhập viện, bác sĩ liền nói ba của cô bị mắc chứng bệnh liên quan đến tim mạch. Cần phải sớm tiến hành phẫu thuật mới có thể trị dứt điểm, nhưng tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật này lại không quá khiến người ta yên tâm.
Lúc đầu mẹ còn tính sẽ đưa ba ra nước ngoài phẫu thuật, nhưng ba lại nhất quyết không chịu đi đâu cả. Ông ấy nói rằng nếu như tỷ lệ thấp như vậy, ở đâu cũng sẽ có nguy cơ thất bại như nhau. Chết ở nước ngoài chi bằng chết ở quê nhà, nhất quyết không sang bên đó. Mọi người cho dù có lựa lời khuyên răn cách mấy cũng bằng thừa, ông ấy tức giận lại còn khiến cho bệnh tình trầm trọng hơn.
" Mẹ, ba sao rồi? " Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, Cẩn Ngôn cuối cùng cũng thu xếp về nhà cùng với ba mẹ. Lần này cô sẽ cố gắng thuyết phục ba sang Mỹ làm phẫu thuật, dù sao nền y học bên đó cũng được thế giới đánh giá cao hơn.
" Ông ấy nói có người quen giới thiệu cho một bác sĩ có tiếng trong lĩnh vực này, ông ấy nhất quyết không chịu đi Mỹ " Lục Trác Kỳ dạo gần đây tiều tụy không ít, nếu như chuyện này cứ kéo dài nhất định sẽ chịu đựng không nổi nữa.
Từ trước đến nay ba rất quan tâm đến ý kiến của cô, Cẩn Ngôn cho rằng nếu như mình mỗi ngày đều ở bên cạnh khuyên ba nhất định có hiệu quả. Chỉ cần ba sang Mỹ, với mối quan hệ quen biết của Tần Lam tại các bệnh viện ở đó cũng sẽ dễ dàng sắp xếp hơn. Có điều đã ba ngày rồi cô không thể gọi cho nàng, tin nhắn wechat cũng không có có hồi âm.
Đêm hôm đó ba cuối cùng lại bị tái phát, lần này có muốn đi Mỹ cũng đi không kịp nữa. Chỉ có thể theo như căn dặn của ba trước đó đưa đến bệnh viện của một người quen, thu xếp cho bác sĩ giỏi nhất tại đây tiến hành phẫu thuật ngay trong đêm. Ca phẫu thuật kéo dài hàng giờ liền, Lục Trác Kỳ bởi vì quá lo lắng đã ngất đi. Chỉ còn một mình Cẩn Ngôn vừa phải đợi thông tin ở chỗ ba, vừa phải chăm lo cho mẹ vẫn đang truyền nước ở tầng trệt. Có thể nói trong một đêm hôm đó, không biết cô đã gọi cho nàng bao nhiêu lần nữa?
Khoảng cách địa lý quá xa, cô không phải muốn gọi Tần Lam trở về bên cạnh cô lúc này. Chẳng qua trong lúc bản thân mệt mỏi nhất, sợ hãi nhất, tận cùng tuyệt vọng nhất, cô chỉ muốn nghe thấy tiếng của nàng thôi. Nhưng chị ấy chính là đã để cô một đêm thống khổ như vậy, từ từ trải qua.
Ca phẫu thuật cuối cùng cũng đã kết thúc, nhưng người đã phẫu thuật cho ba của cô là ai lại không được tiết lộ ra bên ngoài. Có điều trước mắt Cẩn Ngôn cũng không quan tâm quá nhiều, hiện tại chỉ cần biết được ca phẫu thuật đó thành công đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Lúc mẹ của cô tỉnh lại nghe nói ba cô đã vượt qua cửa ải kinh hoàng đó, liền ôm lấy Cẩn Ngôn khóc lớn tiếng. Còn nói phải tìm ra được vị bác sĩ kia để hậu tạ, nếu không sẽ cảm thấy không yên lòng.
Trong lúc ba của cô vẫn còn di chứng của thuốc mê vẫn chưa tỉnh lại được, Cẩn Ngôn nhanh chóng ra căn tin bệnh viện tạm thời tìm một cái gì đó lót dạ trước đã. Trong lúc thức ăn vừa được đem đến, cũng là lúc điện thoại của cô nhận được cuộc gọi của người từ lâu đã mất liên lạc.
" Thật xin lỗi Cẩn Ngôn, hôm qua chị bận nên không có cầm máy, à phải rồi..." Lúc cầm đến điện thoại liền hốt hoảng khi nhìn thấy có rất nhiều cuộc gọi và tin nhắn từ tiểu học muội, sau khi xong việc nàng liền nhanh chóng gọi lại cho cô.
" Chị thì lúc nào mà không bận rộn, thạc sĩ bác sĩ cơ mà. Là tại em ngu ngốc tự mình ảo tưởng bản thân có thể làm phiền chị. Nếu như lời nói của em bây giờ có gì quá đáng, vậy xin lỗi đó được chưa? " Lần đầu tiên cô chủ động ngắt máy của Tần Lam, mặc dù biết loại thái độ ngày hôm nay của mình có phần không tốt, nhưng nhớ lại tối hôm qua cô thật sự đã giọt nước tràn ly rồi.
Trong ấn tượng của Tần Lam mà nói dường như chưa bao giờ tiểu học muội đối với nàng sinh khí đến vậy, xem ra đúng là ủy khuất trong 5 năm ở lại Bắc Kinh sớm đã bộc phát. Có điều đối với loại biểu hiện vừa rồi, nàng bây giờ có muốn gọi lại giải thích chắc chắn Cẩn Ngôn cũng sẽ không nghe máy nữa. Đợi vài ngày đi, dù sao hiện tại thời gian cũng bắt đầu dư dả.
" Bác sĩ Tần, ra bên ngoài ăn chút gì không? " Điều dưỡng trực đêm hôm qua đã sớm thay ra một bộ thường phục, trước khi ra khỏi phòng liền đi đến bàn làm việc của nàng đưa ra một lời đề nghị.
" Hiện tại chị bị người ta chửi đến no rồi, ăn cũng không nổi nữa " Hiện tại đúng là cổ họng thật sự nghẹn mất, nếu như còn ăn vào cũng không thể tiêu hóa được.
" Không phải chứ? Ca phẫu thuật tối đêm qua thành công vượt mong đợi, người nhà của họ còn chửi chị hay sao? " Có thể nói bệnh nhân tối qua đưa đến là thập tử nhất sinh, ai cũng lo không dám trực tiếp phẫu thuật mới đẩy sang cho chị ấy. Đã cứu sống người đó xem như là kỳ tích rồi, người nhà của bọn họ còn không biết điều chút nào.
" Ừ, chị bị con gái của người ta chửi đến một câu cũng không thể giải thích "
Làm ngành này của họ cũng không ít lần bị chửi oan, nhưng đây là lần đầu tiên nàng chỉ bị nói vài câu cũng cảm thấy có thể nghẹn chết được. Bữa ăn sáng này nhất định ăn cũng không nổi, điều dưỡng cũng không làm khó nàng xin phép về trước. Tần Lam ở lại phòng riêng đánh cho xong bảng báo cáo về ca phẫu thuật tối hôm qua, bệnh nhân này đúng là cái tên ngay từ đầu tiếp nhận đã làm cho nàng đặc biệt có ấn tượng.
To be continued...
P/s: Chửi cho sướng miệng đi Ngôn 🙂
#PhiuPhiu